Chương trước
Chương sau
Trong năm vị vương của Hắc Ám Mị Linh Tộc thì Tung Hoành Thiên Hạ là người trầm tính nhất mà lúc này ánh mắt cũng không dấu nổi vẻ cuồng nhiệt quan sát thiếu niên đang nằm kia.

Căn bệnh thạch hóa chính hành hạ không biết bao nhiêu thế hệ của Hắc Ám Mị Linh Tộc, căn bệnh này chính là bóng đêm che phủ tương lai của cả một đại tộc. Thử nghĩ mà xem không cần biết tu luyện kiểu nào cũng chẳng cần biết mạnh mẽ ra sao đều có tỷ lệ bị thạch hóa như nhau, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy tuyệt vọng.

Hắc Nguyệt biết sau khi ông ta nói ra câu đó thì sẽ khiến đám tiểu bối của Hắc Ám Mị Linh Tộc không thể bình tĩnh nổi, khóe miệng của ông ta một lần nữa cong lên nụ cười vô cảm, Hắc Nguyệt phất tay ra hiệu cho mọi người im lặng.

“Ta căn bản không muốn nói chuyện này cho thế hệ trẻ các ngươi, ta muốn các ngươi có thể sống như thế này đời đời kiếp kiếp là tốt lắm rồi, căn bệnh thạch hóa có thể giết rất rất nhiều người của Hắc Ám Mị Linh Tộc tuy nhiên nó sẽ không diệt tộc, nếu các ngươi tham gia việc ta chuẩn bị kể thì đổi lại chính là tộc diệt”.

“Tên tiểu tử Vô Song này xuất hiện căn bản là biến số đến cả bản thân ta cũng không thể nào ngờ được, ta có cảm giác cứ như đang được thượng thiên chiếu cố vậy”.

“Lại nói về căn bệnh thạch hóa của Hắc Ám Mị Linh Tộc, các ngươi chính là có hai lựa chọn, một là đợi tên tiểu tử này tu luyện đến Vĩnh Sinh Chân Thần hoặc ít nhất là thượng vị thần thì hắn có thể giúp các ngươi hóa giải lời nguyền, phương án thứ hai là đến vô tận hải cứu người”.

Nói đến đây Hắc Nguyệt bỗng dưng im lặng một chút, dường như trong trí nhớ của ông ta lúc này có rất nhiều hình ảnh hiện về, rất nhiều ký ức muốn quên đi.

Việc gì đến vẫn phải đến không ngăn cản được, những việc cho dù chôn dấu kín bao nhiêu đi nữa thì nó vẫn không bao giờ biến mất, Hắc Nguyệt cuối cùng cũng bình thản lên tiếng :”Để ta kể cho các ngươi một câu chuyện”.

“Lão phu có thể coi là nhân vật mạnh nhất của Hắc Ám Mị Linh Tộc các ngươi hiện nay đồng thời cũng chịu trách nhiệm thủ hộ cho toàn bộ đại tộc này, chỉ cần lão phu không chết nguyện bảo vệ Hắc Ám Mị Linh Tộc đến giọt máu cuối cùng”.

“ Lão phu nắm đó là thú cưỡi của chủ nhân, lão phu không phải là người của Hắc Ám Mị Linh Tộc đương nhiên không chịu tác dụng của lời nguyền thạch hóa. Chủ nhân của lão phu cũng chính là vị thần trong truyền thuyết của Hắc Ám Mị Linh Tộc, Cực Đạo Chân Thần- Đệ Nhất Tiễn Thần”.

“ Muốn phá giải được lời nguyền Thạch Hóa cách nhanh nhất chính là cứu được chủ nhân của lão phu ra”.

Sau câu nói của Hắc Nguyệt lập tức Nghịch Mông Minh Di miệng nhỏ há hốc, nàng căn bản không thể tin được :”Tiên tổ người vẫn chưa chết sao ...”.

Đây đương nhiên không phải là suy nghĩ của một mình Nghịch Mộng Minh Di mà là suy nghĩ của rất nhiều người khác, tiên tổ của bọn họ đã từ lâu không đáp lại bọn họ, tiên tổ đã hoàn toàn biến mất trong trận thảm bại năm đó.

Hắc Nguyệt gật đầu với Nghịch Mộng Minh Di, ông ta thản nhiên nói :”Ta là nô sủng của chủ nhân, nếu chủ nhân đã chết thì lão phu đương nhiên chết theo chủ nhân làm gì có truyện ngồi đây tán ngẫu với các ngươi”.

“Chủ nhân chính là bị giam giữ bên trong Vô Tận Hải, nàng chính là bị nhốt ở tầng cuối cùng bên trong Địa Ngục Chi Tháp, nếu có thể cứu nàng ra ngoài, nếu có thể mang nàng ra khỏi vô tận hải thì ngày đó là ngày cái tên Hắc Ám Mị Linh Tộc một lần nữa dương danh”.

Hô Phong Hoán Vũ lúc này cũng lên tiếng :”Tiền bối không phải là vãn bối sợ bất quá bằng vào thực lực của chúng ta thực sự có thể tiến vào Vô Tận Hải sao?”.

Hắc Nguyệt bình thản đáp :” Đương nhiên là không thể, cho dù lão phu cũng không thể tiến vào Vô Tận Hải, nơi đó có quá nhiều kẻ thừa sức giết lão phu tuy nhiên trên đời này cứng quá dễ gãy, kẻ ở địa vị cao quá đương nhiên sẽ khiến người khác ghen tị”.

“ Các ngươi là thế hệ sinh sau để muộn đương nhiên không biết cuộc chiến năm đó thảm khốc đến thế nào. Thiên hạ có bát đại viễn cổ chủng tộc thì trận chiến đó có tam tộc tham gia, Hải Tộc, Tinh Linh Tộc cùng Chiến Tộc”.

“ Cuộc chiến năm xưa căn bản là Hải Tộc lấy sức một mình tiêu diệt Chiến Tộc cùng Tinh Linh Tộc. Sau cuộc chiến này thì Hải Tộc chân chính trở thành đại tộc đứng đầu trong viễn cổ bát tộc, là chủ nhân của nguyên tố thế giới”.

“Lão phu thực sự không có tự tin bằng tàn di của Hắc Ám Mị Linh Tộc có tư cách cứu được chủ nhân nhưng các ngươi đừng quên thiên hạ này có Chiến Tộc đang ẩn thân vẫn còn Tinh Linh Tộc đang hồi phục nguyên khí , vẫn còn Long Tộc chưa từng tham chiến, nếu có thể kéo hết được bọn hộ xuống nước trận chiến này vẫn đánh được, đồng thời chìa khóa chắc chắn vẫn là tiểu tử này”.

“Tiểu tửu này thân mang huyết mạch phượng hoàng, hắn là chìa khóa để chúng ta kéo thêm một đại tộc nữa xuống nước – Phượng Tộc . Các ngươi có thể không biết nhưng phượng tộc cùng Hải Tộc vốn mang huyết hải thâm cừu, chưa kể tộc đàn này còn nổi tiếng bao che khuyết điểm, ta thực sự có 5 thành tự tin lôi được bọn họ tham chiến”.

“ Tiểu tử này thân mang Thương Thiên Chiến Thể , thể chất cao cấp nhất của Chiến Tộc , có Thương Thiên Chiến Thể thì tiểu tử này nghiễm nhiên được coi là người Chiến Tộc, nếu hắn có thể tỏa sáng trong Chiến Tộc lực áp hết thế hệ thiên tài thì cũng hoàn toàn có khả năng mời bọn họ xuất sơn”.

“ Dù ta không muốn công nhận nhưng tiểu tử này còn có long cốt của long tộc chưa kể còn là đệ nhất thiên tài long ngữ mà ta từng gặp phải, ít nhất thiên phú thế này đủ để làm không ít lão quái long tộc động tâm”.

“ Một điều nữa Hắc Ám Mị Linh Tộc vốn là một phần của Tinh Linh Tộc, Tinh Linh Tộc năm đó bại lui chính là Hắc Ám Mị Linh Tộc ở lại chặn hậu , hợp lực của thiên hạ tứ tộc ta không tin không thể cùng Hải Tộc một cuộc chiến, không tin không thể cứu ra chủ nhân”.

“Cuối cùng cũng là thứ quan trọng nhất, Vô Tận Hải bọn họ quá bá đạo rồi, bọn họ làm chủ đại lục này đủ lâu rồi, chỉ cần có cơ hội đảm bảo không ít thế lực sẵn sàng đứng lên thay đổi cái trật tự này”.

Vô Song thực sự là một tồn tại phi thường đặc biệt, hắn là sự kết nối cho rất nhiều đại tộc tại Nguyên Tố Thế Giới, một điều mà khi tiếp nhận khối thân thể này Vô Song không bao giờ có thể ngờ được.

Tung Hoành Thiên Hạ lúc này đứng lên, đầu hắn cui thật dài trước mặt Hắc Nguyệt, giọng nói cực kỳ cung kính xen lẫn một chút kích động :”Xin tiền bối ra chỉ thị, chỉ cần cứu được tiên tổ nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng muôn chết không từ”.

Không chỉ có Tung Hoành Thiên Hạ mà Nghịch Mộng Minh Di, Hô Phong Hoán Vũ, Hàn Nguyệt Lãnh Lãnh, Thương Thiên Phách Huyết đều đứng lên cúi đầu :”Nguyện vì tiên tổ muôn chết không từ”.

Hắc Nguyệt gật đầu, cơ thể già nua của ông ta bốc lên chiến khí ngút trời, ông ta nhìn Vô Song đang say ngủ, ông ta nhớ đến thiên phú kinh hãi thế tục của Vô Song cùng ý chí phi thường của hắn, bàn tay Hắc Nguyệt từ từ nắm lại.

“Hắc Ám Mị Linh Tộc các ngươi vốn chỉ là ngọn cỏ đầu tường nay đây mai đó căn bản không có tương lai, lúc này đây tương lai của các ngươi gắn chặt lên tiểu tử này, toàn bộ hào quang quá khứ có thể trở lại hay không cũng chính là nhờ tiểu tử này”.

“ Sau này toàn bộ ngũ tộc của Hắc Ám Mị Linh Tộc hợp nhất, chúng ta cùng ngồi chung một con thuyền với hắn ta, sau này hắn là Cửu U Tà Đế của Hắc Ám Mị Linh Tộc”.

Đương nhiên mọi việc diễn ra trong lúc Vô Song hoàn toàn bất tỉnh, hắn không hề hay biết mình bỗng nhiên lại trở thành tà đế của một siêu cấp thế lực.

.

Chương này hơi ngắn các bạn thông cảm cho mình nha, mình vẫn đang bận học đi cả ngày mãi tối muộn mới về, mệt quá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.