Chương trước
Chương sau
Trong một tòa lao ngục ở tận sâu dưới lòng đất, nơi đó u ám vô cùng không hề có một chút ánh sáng thậm chí còn không có nổi hơi thở của sinh mệnh, bên trong những phòng giam u tối cùng ẩm thấp ngoại trừ xác chết ra căn bản không còn gì cả.

Trong hành lang u tối tưởng như kéo dài vô tận đó có một vệt sáng lóe lên, vệt sáng di chuyển rất nhanh trên những con đường đầy ẩm thấp đồng thời không gây một chút tiếng động nào.

Cuối cùng vệt sáng dừng lại trước một bức tường, khẽ dừng lại như đang suy nghĩ gì đó, sau một thoáng chần chừ vệt sáng cuối cùng cũng xuyên qua bức tường trước mặt.

Nếu khung cảnh trước khi xuyên qua bức tường đó là địa ngục tối tăm thì sau khi đi qua lại là một đại điện xa hoa lộng lẫy, ánh sáng của hoàng kim tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, ở trung tâm đại điện dĩ nhiên có người tồn tại, một người toàn thân bao bọc trong bộ áo đen bó sát người cùng một chiếc mặt nạ chỉ để hở một bên mắt.

Hắc y nhân thần bí như cũng phát hiện ra được cái gì đó, ánh mắt hắn đang nhắm chặt bỗng mở ra, sau đó khi nhìn thấy bóng trắng đang đứng trước mặt mình hắc y nhân dĩ nhiên điên cuồng cười lớn.

“Khặc khặc, có đùa không vậy ?, ngươi dĩ nhiên lại đến tìm ta, mèo đến khóc chuột chăng”.

Bóng trắng lúc này dưới ánh sáng chói lòa cũng từ từ hiện ra thân hình, nếu Vô Song ở đây thì chắc chắn cực kỳ kinh ngạc, kẻ này chính là một người mà hắn vô cùng quen thuộc- Thiên.

Thiên lúc này cũng không giống với Thiên lúc trước, cơ thể mờ ảo không chút sinh khí, đây hoàn toàn không phải là một Thiên đã từng hô mưa gọi gió, một Thiên có thể đứng trên cả thiên đạo.

Thiên dùng ánh mắt tràn ngập bất đắc dĩ nhìn hắc y nhân, nếu còn lựa chọn khác thì hắn tuyệt đối không đi đến cái nơi chết tiệt này.

Không kéo dài câu chuyện mà cũng chẳng hề có lời nói sáo rỗng nào, Thiên thản nhiên lên tiếng :”Tu La Vương, bản đế đến đây chính là muốn trao đổi”.

Hắc y nhân được gọi là Tu La Vương đó rõ ràng bị Thiên làm cho bất ngờ, ánh mắt của hắn chuyển thành nghi hoặc cùng dè chừng, Tu La Vương sống đủ lâu đồng thời cũng biết Thiên đủ lâu để học được một chuyện, giao dịch cùng Thiên căn bản là chịu thiệt, trên đời này chưa có kẻ nào giao dịch cùng Thiên mà đạt được cái lợi cả.

Tu La Vương trầm giọng :”Tà Đế, ta không biết ngươi đang nói đùa hay thật bất quá ngươi nên biết ta sẽ chắc chắn không đồng ý giao dịch cùng ngươi, tốt nhất ngươi tìm kẻ khác đi”.

Thiên thở dài một hơi không ngờ lại đưa bàn tay về phía Tu La Vương, bàn tay trắng nhợt vô lực đó lại làm cho Tu La Vương biến sắc, sống lưng hắn dựng ngược lên, chỉ một cánh tay chậm rãi mà tiến tới cũng đủ làm Tu La Vương kinh hồn táng đảm.

Khi cánh tay của Thiên sắp chạm vào người Tu La Vương dĩ nhiên có một lớp bạch sắc trận quang lóe lên bất quá vừa va chạm cùng Thiên thì bạch sắc trận quang cũng ngoan ngoãn từ từ biến mất, Thiên không còn bị gì ngăn cản dĩ nhiên chạm vào bộ ngực của Tu La Vương.

Chỉ đến khi Tu La Vương tiếp xúc cùng cơ thể Thiên thì ánh mắt của hắn từ dè chừng lập tức biến thành hoảng sợ :”Không thể nào, đây là tàn niệm?, ngươi bị thương đến mức phải dùng tàn niệm đến gặp ta ?”.

Tu La Vương đương nhiên là sợ hãi, hắn biết Thiên mạnh đến mức nào, kẻ có thể làm Thiên thành ra nông nỗi này căn bản còn chưa hề sinh ra.

Thiên nhếch miệng :”Bản đế cũng không muốn nói chuyện vòng vo, lần giao dịch này tuyệt đối công bằng, ngươi giúp bản đế làm một việc, bản đế cho ngươi tự do”.

Nghe đến hai chữ 'tự do' rõ ràng thân thể Tu La Vương rung lên, đại điện này căn bản là một nhà tù khổng lồ, đây là nơi Thiên dùng để giam cầm Tu La Vương, nếu không có Thiên đồng ý thì trong thiên hạ này căn bản không có ai giải thoát cho Tu La Vương nổi.

Tu La Vương hít vào một hơi lãnh khí, giọng nói của hắn bắt đầu trầm lặng hơn rất nhiều :”Ngươi muốn giao cho ta việc gì để đổi lấy sự tự do ?”.

Thiên nhoẻn miệng cười, một nụ cười làm Tu La Vương cực kỳ bất an :”Bản đế mượn xác của ngươi dùng 3 năm, sau 3 năm bản đế đưa lại cho ngươi khối thân thể này đồng thời giải thoát cho ngươi khỏi nơi đây, cho ngươi vĩnh viễn tự do”.

Nói xong Thiên cũng chẳng cần Tu La Vương đồng ý, hắn đơn giản là đến thông báo mà thôi, Tu La Vương làm gì có cơ hội để đưa ý kiến của mình, thân hình Thiên lập tức chui thẳng vào mi tâm của Tu La Vương, cơ thể của Tu La Vương lập tức ngã xuống đất lên cơ run rẩy đồng thời trong đại điện tràn ngập tiếng hét thảm thiết làm người nghe tê cả da đầu.

Tu La Vương là một nhân vật đặc biệt, không phải ngẫu nhiên mà Thiên xây hẳn một phòng giam cho hắn, Tu La Vương chính là lá bài dự phòng của Thiên, kẻ này là kì tài ngút trời sáng tạo ra thiên hạ đệ nhất tà dị công pháp, Tu La Bất Tử Ấn.

Trên đời này đúng thật chỉ có kẻ nắm giữ Tu La Bất Tử Ấn mới đủ điều kiện cho Thiên 'mược xác', căn bản linh hồn của Thiên quá mạnh mẽ, hắn muốn tìm một cái xác để sử dụng cũng khó.

Không biết qua bao nhiêu lâu Tu La Vương từ từ mở mắt ra, hắn ngồi dậy thở hổn hển sau đó ánh mắt khẽ đảo qua khối thân thể này, một nụ cười đầy bá đạo lại xuất hiện sau đó thân hình Tu La Vương dần dần trở nên mờ ảo rồi biến mất hoàn toàn.

…......................

Quay trở lại với Nguyên Tố Thế Giơi, Việc Quốc, Thăng Long Thành, sau khi hoàn thành việc đăng kí dự tuyển Vô Song bắt đầu trở về quán trọ của mình. Chậm rãi bước về phía căn phòng mình đã thuê sau đó mở cửa, bên trong đó cả ba hắc y nhân đều đang đợi sẵn, vừa thấy thân hình Vô Song tiến vào lập tức đứng lên cung kính :”Công tử”

Vô Song mỉm cười sau đó ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống, cả ba người này đều là thiên tài trẻ tuổi của Hắc Ám Mị Linh Tộc, là ba người mạnh nhất trong cuộc thi sơ loại trong tộc năm nay.

Hắc Ám Mị Linh Tộc bề ngoài là Nhất Phẩm Thế Lực nhưng thực lực chân chính không khác gì siêu phẩm thế lực cả, thực lực của bất cứ ai trong ba người này cũng hoàn toàn có thể xóa sổ Việt Quốc, nếu không vì đi theo Vô Song bọn họ cũng chướng mắt đến nơi đây.

Vô Song bình tĩnh pha một tách trà tự rót tự uống, sau đó mới bắt đầu lên tiếng :”Các ngươi bao giờ định khởi hành”.

Vô Song vừa dứt lời thì một giọng nữ vang lên :”Bẩm công tử nếu người không có nhiệm vụ gì thì theo lịch trình ngay chiều nay tổ ba người thuộc hạ sẽ xuất phát”.

Người lên tiếng là Mị Hồ, nếu không tính Vô Song thì Mị Hồ chính là người dẫn đạo của Hắc Ám Mị Linh Tộc lần này, trong Tiềm Long đại hội lần trước Mị Hồ chính là xếp hạng thứ 7 tại Thiên Long Bảng, tuyệt đối là nhân vật phong vân trong cùng thế hệ, sau hai năm thực lực của nàng còn mạnh hơn khi xưa tiến vào top 3 chưa chắc đã không thể.

Sau lưng Mị Hồ là hai thiêu niên năm nay vừa tròn 15 tuổi cũng giống như Vô Song là lần đầu tiên tham dự Tiềm Long Đại Hội, mục tiêu của cả hai đều là top 10 cường giả trong Cường bảng.

Ba người này cũng hoàn toàn có thể coi là siêu cấp thiên tài đại lục bất quá Vô Song biết đây tuyệt đối không phải là đội hình tham chiến mạnh nhất của Hắc Ám Mị Linh Tộc.

Vì sự tồn tại của Vô Song đã thay đổi rất nhiều tiêu chí cùng kế hoạch làm việc của Hắc Ám Mị Linh Tộc, nếu Vô Song không xuất hiện thì chắc chắn trong đại hội lần này Hắc Ám Mị Linh Tộc tuyệt đối sẽ tất tay giành vị trí đệ nhất Thiên Long Bảng tuy nhiên vì có Vô Song tham dự bọn họ hoàn toàn có thể thu tay lại không cần gắng sức, đại hội lần này không phải Vô Song vô địch tuyệt đối không còn kẻ khác – ít nhất bản thân Hắc Nguyệt cùng ngũ vương đều nghĩ như vậy.

Vô Song tất nhiên cũng không ngăn cản Mị Hồ, lần này ba người căn bản chỉ là đi cùng hắn rời khỏi U Ám Sâm Lâm mà thôi dù sao Vô Song cũng không quen đường, không có người dẫn đường sẽ mất rất rất nhiều thời gian vô ích.

Vô Song gật đầu tỏ ý đã biết rồi mỉm cười :”Mị Hồ lần trước ngươi tham gia Tiềm Long đại hội có biết một thiếu nữ tên là Tố Ngôn không ?”.

Nghe đến hai chữ 'Tố Ngôn' rõ ràng thân hình Mị Hồ run lên một chút, nàng gật đầu cười khổ :”Cuộc thi năm nay nàng chính là nhân vật có khả năng về thứ hai cao nhất, Mị Hồ đương nhiên là biết”.

Vô Song nổi lên hứng thú, trong một năm qua thời gian của hắn dùng hết để tăng cường thực lực lên, căn bản là bán mạng luyện tập, hắn cũng không có cơ hội hỏi về Tố Ngôn.

Nếu có Lạc Nhạn ở đây đương nhiên Vô Song sẽ trực tiếp hỏi Lạc Nhạn dù sao Lạc Nhạn cùng Tố Ngôn giao tình không tệ tuy nhiên Lạc Nhạn đã quay về Cửu U gia tộc ngay khi Vô Song tiến vào Thạch Mộ, hắn muốn hỏi cũng không có cách nào.

Mị Hồ thấy Vô Song vẫn đang yên lặng nhìn mình liền tiếp tục nói :”Tố Ngôn năm nay cũng bằng tuổi Mị Hồ tuy nhiên thực lực của nàng mạnh một cách khủng khiếp, nữ nhân này đặc biệt ương bướng cùng cố chấp, trong đại hội lần trước ngay cuộc chiến đầu tiên nàng ta đã đụng độ Hách Mông vậy mà nàng cùng Hách Mông lại có thể đánh đến lưỡng bại câu thương, Mị Hồ quả thực là không bằng”.

“Hách Mông năm đó là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vô địch vậy mà cũng chỉ có thể bằng khả nặng chịu đựng mạnh mẽ mà thắng Tố Ngôn nửa chiêu, sau khi thu Hách Mông thì Tồ Ngôn cô ta trực tiếp chịu thua tất cả các vòng đấu còn lại, Mị Hồ còn nhớ cô ta từng nói – nếu không thể đạt được ngôi vô địch thì vị trí nào cũng như nhau”.

“ Nàng ta xuất thân từ Bắc Băng Cung một siêu cấp thế lực tại Nam Địa, nghe nói bản thân nàng là bất thế kỳ tài đã mới 18 tuổi đã luyện Bắc Băng Thần Công đến tầng 9 sau hai năm chỉ sợ Bắc Băng Thần Công của nàng đột phá đến tầng 10 thậm chí tầng 11 cũng không biết chừng, công tử gặp nàng xin cẩn thận một chút”.

Vô Song nhíu mày lại, hắn tất nhiên không muốn nghe về thực lực của Tố Ngôn, hắn đơn giản chỉ muốn hỏi sở thích của nàng mà thôi bất quá nhìn mặt Mị Hồ có lẽ cũng chẳng có đáp án gì, nhẹ phất tay một cái thản nhiên hạ lệnh :”Các ngươi đến Tiềm Long Thành trước đi đồng thời giúp ta quan sát Tố Ngôn, nhớ đừng để bị nàng phát hiện”.

Cả ba người lập tức đứng lên cung kính :”Tuân lệnh công tử”, sau đó từ bên trong khách điếm ba cái bóng bay ra rồi biến mất ở trong hư không.

Vô Song ngồi một mình trong căn phòng, hắn cầm tấm lệnh bài thân phận thí sinh của mình sau đó khẽ mỉm cười, huyết nhãn mở ra lập tức tất cả hình ảnh của kinh thành Thăng Long bị thu lại trong ánh mắt hắn:”Vòng sơ loại Việt Quốc ư, đáng để chờ mong đấy”.

Trong ánh mắt của Vô Song hắn thu được một thân ảnh hết sức quen thuộc, cha của hắn Cửu U Huyết Nhận cùng với đoàn người Âm Dương Ma Tông, đương nhiên còn có cả Âu Dương Tiện.

Nhóm người Âm Dương Ma Tông đang ở trong một phủ đệ cực kỳ cao quý do hoàng thất chuẩn bị, thế lực siêu cấp của quốc gia đương nhiên đạt được nhiều đặc quyền cùng sự kính trọng hơn bình thường, có lẽ chỉ có Thiên Thu tông mới có thể so sánh mà thôi.

Trong ánh măt của Vô Song hắn phát hiện phụ thân đã thay đổi rất nhiều, trên mái tóc đen của người bắt đầu xuất hiện những sợi bạc, ánh mắt uy nghiêm mà đáng sợ ngày xưa lúc này cũng hoàn toàn không có nữa, thay vào đó là những dấu hiệu thời gian tàn phá, trong ánh mắt của cha hắn còn chất chứa sự đợm buồn.

Khi Vô Song rời khỏi Việt Quốc thì thế giới này căn bản đã không còn Cửu U Vô Song tồn tại, thân phận Cửu U Vô Song thực sự đã chết rồi.

Cửu U Lạc Nhạn sau khi rời khỏi Vô Song quay về gia tộc chính mà bằng chứng tốt nhất cho cái chết của Vô Song, Cửu U Vô Song gầy yếu năm đó, Cửu U Vô Song phế vật năm đó hai năm trước đã bị chết trong U Ám Sâm Lâm, đã bị cường giả Dã Man Nhân giết chết rồi, đi theo hắn còn có ba vệ sĩ cùng vô số vàng bạc châu báu.

Hà Nội mưa bão to quá :( . Nhà mất điện hoài :(.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.