Vừa tiến vào mộc nhân trận lập tức sau lưng Vô Song có tiếng gió vang lên, đây chính là mộc nhân thủ trận, bọn chúng sẽ tấn công bất cứ mục tiêu nào trong phạm vi cảm nhận.
Vô Song khẽ mỉm cười ngửa người ra phía sau đồng thời hai ngón tay đang giữ lấy thanh kiếm của Cơ Tuyết Nhạn cũng lập tức vận sức, hắn kéo Cơ Tuyết Nhạn về phía sau, đúng hướng nắm đấm của mộc nhân đưa ra.
Cơ Tuyết Nhạn còn chưa hiểu việc gì xảy ra đã thấy mình ở trong Mộc Nhân Trận thậm chí nàng còn chưa kịp nhìn rõ đường đã bị mộc nhân tấn công, không kịp phản ứng bộ ngực mềm mại của nàng dính một quyền của mộc nhân, cả cơ thể Cơ Tuyết Nhạn bị hất văng đi.
Đương nhiên ở trong Mộc Nhân Trận thì mộc nhân cũng chia mạnh yếu, càng đi vào sâu thì càng mạnh, càng ở đoạn đầu thì càng yếu, con mộc nhân này cùng lắm chỉ có thể đạt đến Hóa Cương cảnh tam trọng của nhân loại, căn bản muốn gây thương tích cho Cơ Tuyết Nhạn là không thể.
Vô Song lúc này mới mỉm cười, hắn như đang trêu tức Cơ Tuyết Nhạn vậy :”Mĩ nữ hẹn gặp lại nha, đa tạ nàng nhất kiến trung tình mới lần đầu gặp ta mà đã đỡ đòn hộ ta rồi, bản công tử thật sự vô cùng cảm động nha”.
Vừa dứt lời Vô Song lập tức lùi về phía sau, hắn di chuyển cực kỳ đặc biệt, mặt vẫn hướng về phía Cơ Tuyết Nhạn tươi cười còn bản thân lại đi lùi về phía sau, quay lưng lại với Mộc Nhân Trận.
Cơ Tuyết Nhạn mặt đẹp ửng đỏ, đương nhiên là vì nàng tức giận rồi, nắm chặt thanh nhuyễn kiếm trong tay cả người lao thẳng về phía Vô Song :”Tiểu tặc muốn chết”.
Bên trong Mộc Nhân Trận lúc này diễn ra một hình ảnh tương đối hiếm thấy, Cơ Tuyết Nhạn điên cuồng tấn công Vô Song, lưỡi kiếm của nàng sắc bén vô cùng nhưng dĩ nhiên không một lần nào chém trúng, Vô Song trơn như cá trạch vậy, mọi đường kiếm của Cơ Tuyết Nhạn chỉ có thể khẽ lướt qua y phục của Vô Song, muốn tạo nên một vết xước cũng không thể.
Càng đáng sợ hơn là Vô Song như có mắt đằng sau vậy, hắn vừa né tránh kiếm pháp của Cơ Tuyết Nhạn lại vừa lướt qua những mộc nhân đang tấn công, nói một cách chính xác hơn thì chính bản thân Vô Song đang tạo ra một con đường, một con đường thẳng tắp mà mộc nhân không cách nào đụng vào được.
Cơ Tuyết Nhạn cũng không phải loại thiên tài chưa từng trải đời, trái lại nàng có quá trình lịch lãm tương đối nhiều, lúc trước nàng bị tức giận che mờ đi lý trí tuy nhiên càng tấn công Vô Song nàng lại càng kinh hãi, cuối cùng nàng cũng phát hiện ra được điều không đúng, nãy giờ nàng liên tục đâm loạn, nàng liên tục di chuyển theo Vô Song vậy mà cả nàng và hắn dĩ nhiên không bị mộc nhân tấn công.
Ở bên ngoài bốn vị thiên kiêu còn lại nhìn nhau không biết đang nghĩ gì, sau đó Ưng Thiên Lý là người đầu tiên bật cười :”Cơ Tuyết Nhạn đã đi vào thì ta cũng phải dốc sức mà đuổi theo thôi, không thể để cô ta đoạt giải nhất được đồng thời nhất định phải giáo huấn tên tiểu tử kia một trận”/
Ưng Thiên Lý lập tức lao người vào trong Mộc Nhân Trận, theo chân hắn đám người Âu Dương Tiện, Thạch Phá Thiên cùng Trầm Ngạo Thiên cũng lao theo, bọn họ vốn muốn dưỡng sức nhiều nhất có thể, muốn có người vì mình dẹp bớt đám mộc nhân bên trong nhưng nếu Cơ Tuyết Nhạn đã đi vào thì bọn họ cũng không thể đứng ngoài cùng.
Năm người là Việt Quốc ngũ đại công tử đương nhiên biết sâu cạn của nhau, Mộc Nhân Trận này là một mê cung khổng lồ với vô số mộc nhân thủ hộ tuy nhiên bằng thực lực của Cơ Tuyết Nhạn tuyệt đối chỉ cần khoảng 1 giờ đồng hồ để phá trận, bọn họ cũng không dám tụt lại phía sau.
Trên đài khách quý thì không khí hoàn toàn khác với trong quảng trường, ánh mắt của bất cứ ai cũng trở nên ngưng trọng, bọn họ vừa là khách quý vừa là giám khảo đương nhiên quan sát được mọi việc diễn ra trong Mộc Nhân Trận, lúc này bất cứ ai cũng nhận ra bộ pháp di chuyển kỳ lạ của Vô Song.
Để né tránh tất cả mộc nhân thì ai trong số bọn họ cũng làm được, hủy diệt toàn bộ mộc nhân đối với họ chỉ là một cái phất tay nhưng để tạo ra một con đường mà mộc nhân không tấn công thì bọn họ dĩ nhiên không biết làm thế nào cả, Vô Song cứ như thể là vua trong Mộc Nhân Trận vậy, đám mộc nhân căn bản chỉ là binh lính, binh lính chỉ có tư cách đứng sang hai bên dẹp đường cho vua đi mà thôi.
Bên trong Mộc Nhân Trận cuối cùng thì Vô Song cũng chịu dừng lại, hai ngón tay của hắn lại kẹp lấy thanh nhuyễn kiếm của Cơ Tuyết Nhạn sau đó mạnh mẽ một búng, chỉ một cái búng tay nhuyễn kiếm của Cơ Tuyết Nhạn lập tức rời khỏi tay nàng, cắm phập vào bức tường bên cạnh.
Cơ Tuyết Nhạn mất đà liền ngã ra phía sau, khuôn mặt của nàng xuất hiện vẻ hoảng hốt vô cùng, may thay có một cỗ hấp lực vô cùng cường hãn kéo thân thể của nàng lại, Cơ Tuyết Nhạn còn không làm chủ được thân thể mình đã ngã vào lòng Vô Song lúc nào không hay.
Mặt Cơ Tuyết Nhạn lập tức đỏ như một quả táo chín nàng liền vận sức thoát khỏi tay Vô Song đồng thời ngón tay nàng xuất hiện một đạo phong hệ nguyên khí cực kỳ mạnh mẽ, nàng nghiến răng “Phong thiên chỉ”.
Nguyên khí trên tay nàng xoay tròn sau đó bắn thẳng về phía ngực Vô Song cứ như một mũi khoan vậy tuy nhiên trái với suy nghĩ của Cơ Tuyết Nhạn thì Vô Song dĩ nhiên không tránh không né, hắn mạnh mẽ để một chiêu của nàng đụng vào cơ thể.
“Phong Thiên Chỉ” là chỉ pháp mạnh nhất của Cơ Tuyết Nhạn đồng thời cũng là một trong những quân bài mạnh mẽ nhất của nàng vậy mà khi tấn công vào người Vô Song lại không gây ra nổi một chút lực sát thương nào, đến cả áo ngực của hắn cũng không làm rách nổi.
Đương nhiên ngay trước khi Vô Song chấp nhận chịu một 'chỉ' của Cơ Tuyết Nhạn thì cánh tay của hắn hoa lên, trên tay hắn một luồng tử khi tràn ra bốn phương tám hướng. Bằng huyết nhãn Vô Song thừa biết trong trận này có thứ gọi là 'mắt thần', những Camera giúp giám khảo bên ngoài quan sát bên trong, Vô Song đơn giản chỉ là che đậy toàn bộ những thứ gọi là 'mắt thần' này đi mà thôi.
Khẽ dùng tay phủi lớp bụi trên áo, khóe miệng cong lên nhìn Cơ Tuyết Nhạn :”Đánh chán chưa, hết giận chưa?”.
Cơ Tuyết Nhạn hiện nay quần áo xốc xệch, bộ ngực của nàng rung lên thở hổn hển đồng thời ánh mắt không thể tin được nhìn Vô Song, nàng nhìn hắn như nhìn quái vật vậy :”Ngươi rốt cuộc là ai? , Việt Quốc tuyệt đối không có nhân vật như ngươi?”.
Cơ Tuyết Nhạn đủ thông minh để nhận ra khác biệt của nàng cùng Vô Song, nàng lúc này cũng dừng tay lại không tiếp tục làm hành động vô ích nữa có điều mắt đẹp đầy căm tức nhìn Vô Song, nếu ánh mắt có thể giết người thì tuyệt đối Vô Song đã chết từ lâu rồi.
Vô Song nhoẻn miệng cười, hắn thản nhiên trả lời :”Ta hả, một hồn ma đã chết thôi, thế nào cô định đi tiếp hay là ở lại đây tiếp tục dây dưa, có điều ta nói trước nếu ở lại đây thì nguy hiểm cô tự chịu”.
Cơ Tuyết Nhạn nghe vậy lập tức hếch mặt lên, nàng có thể không đánh lại Vô Song nhưng cái nơi này thì làm gì có nguy hiểm với nàng :”Hừ không nói thì thôi giả thần giả quỷ, hồn ma cái gì chứ, ngươi đi đâu là việc của ngươi bản cô nương cùng ngươi tuyệt đối không chung đường, mấy con mộc nhân mà có thể làm bản cô nương bị thương? , nực cười”.
Cơ Tuyết Nhạn vừa dứt lời đột nhiên thấy lạnh cả sống lưng, một trọng quyền như xé gió từ phía sau lưng nàng đánh tới, Cơ Tuyết Nhạn cũng phản ứng cực nhanh lập tức xoay người lại, đôi chân trắng nõn lập tức tung cước về phía sau.
“Ách”. Cơ Tuyết Nhạn đạp bay vật thể đang bay đến tuy nhiên nàng cũng bị chấn động làm lùi lại hơn ba bước, đôi mắt đẹp của nàng mở to không thể tin nổi nhìn những khôi lỗi trước mặt, nhìn khôi lỗi vừa tấn công mình, nàng triệt để chết lặng.
Cơ Tuyết Nhạn là người của Thiên Thu Tông, nàng đương nhiên biết thực lực tối đa của một con khôi lỗi trong này là gì, mạnh nhất ở đây cũng chỉ là Khai Cung cảnh nhất trọng mà thôi thậm chí Khai Cung cảnh nhất trọng khôi lỗi cũng chỉ chặn ở cửa ra của đại trận vậy mà cái thứ xuất hiện tấn công nàng dĩ nhiên là một con Khai Cung cảnh tam trọng khôi lỗi.
Vô Song mỉm cười một tay nắm lấy tay nàng kéo lại bên mình, hắn thản nhiên nói :”Ta đã bảo rồi mà, ta là hồn ma đến từ địa ngục đương nhiên không đi một mình, lũ khôi lỗi này đều bị ma nhập rồi, cô nếu tự tin đi xuyên qua được một rừng Khai Cung cảnh khôi lỗi thì ta cũng không ngăn cản đâu”.
Dứt lời Vô Song để hai tay nhét vào túy quần, hắn đi thẳng vừa đi vừa huýt sáo căn bản không quay lại nhìn Cơ Tuyết Nhạn, vẻ mặt cực kỳ bất cần.
Cơ Tuyết Nhạn hết nhìn bóng lưng Vô Song lại nhìn vài con khôi lỗi lại gần mình, con nào cũng là Khai Cung kỳ lập tức tê cả da đầu, nàng không nói một lời nào chân đẹp đạp vào không khí lập tức bay về chỗ Vô Song :”Tên đáng ghét, đợi ta với”.
Những khôi lỗi này mạnh lên căn bản là Vô Song ra tay, ở đoạn đầu của trận pháp này tồn tại khoảng 30 con mộc nhân khôi lỗi tất cả đều được Vô Song cường hóa, Vô Song chính là kéo thực lực bọn chúng tiến thẳng lên Khai Cung cảnh, đương nhiên chặng đường phía sau thì hắn không hề đụng chạm gì, Vô Song cùng Cơ Tuyết Nhạn hai người thản nhiên mà đi về phần trái đắng đưogn nhiên dành cho bốn vị thiên tài vào sau rồi.
Vô Song trong một năm qua ở Hắc Ám Mị Linh Tộc còn học được một thứ tương đối thú vị, đương nhiên là dựa trên nền tảng Mộng Huyễn Chi Tâm của bản thân hắn, Vô Song có thể khống chế oán linh, dùng oán linh gửi vào những vật vô chi vô giác làm thực lực những vật này bạo tăng, đương nhiên thủ đoạn này cũng chỉ để bịp trẻ con, Vô Song cùng lắm cũng chỉ tạo ra được Hóa Anh kỳ khôi lỗi mà thôi, ở Việt Quốc có thể mặc sức đi ngang nhưng ở nơi khác thì không thể.
…..........
Ưng Thiên Lý là người đầu tiên trong bốn vị công tử còn lại bay vào bên trong, hắn nhoẻn miệng cười nhìn về phía sau mình sau đó mắt ưng lập tức lóe sáng, tầm mắt hắn kéo dài vô hạn rất nhanh cũng bắt được hình bóng của Vô Song cùng Cơ Tuyết Nhạn.
Ưng Thiên Lý mỉm cười :”Khặc khặc, nhìn bản công tử vượt qua các ngươi đây này, đánh nhau có thể không lại ngươi nhưng tốc độ thì Cơ Tuyết Nhạn cô làm sao có thể bì được với ta”.
Người Ưng Thiên Lý trên không trung rung lên một chút, tốc độ của hắn liền bạo tăng có điều chưa kịp bay đã bị một cánh tay rắn chắc nắm lại sau đó kéo mạnh xuống, cả người Ưng Thiên Lý rơi thật mạnh xuống nền đất.
Ưng Thiên Lý gầm lên một tiếng :”Khôi lỗi chết tiệt, dám ngăn cản bản công tử”. Ưng Thiên Lý tay biến thành trảo đâm thẳng về phía cổ mộc nhân tuy nhiên rất nhanh hắn há hốc mồm, đây đâu phải là mộc nhân, đây là thiết nhân mới đúng, cả người được bao phủ bằng một màu tím đầy yêu dị, quyền đầu của nó không nể nang gì đấm thẳng xuống mặt Ưng Thiên Lý.
Ưng Thiên Lý lập tức hét lên :”Ấy anh đẹp trai từ từ nói chuyện, đừng có đánh vào mặt nha”. Đáng tiếc khôi lỗi thì sao hiểu được lời hắn nói, một nắm đấm nện thẳng vào khuôn mặt Ưng Thiến Lý làm hắn rú lên đau đớn.
Ngay sau khi Ưng Thiên Lý bị 'đè' xuống thì Âu Dương Tiện cùng Trầm Ngạo Thiên đồng thời nhập trận, cả hai người nhìn thấy Ưng Thiên Lý đang gào khóc kêu cha gọi mẹ lập tức nhíu mày khó hiểu.
Trầm Ngạo Thiên còn trực tiếp khinh bỉ “Thằng này diễn kịch hình như hơi bị quá đà thì phải, hay hắn có sở thích bị bạo hành”.
Âu Dương Tiện bên cạnh ánh mắt cũng cực độ khinh bỉ nhìn Ưng Thiên Lý, cao thủ Khai Cung cảnh bị mộc nhân Hóa Cương cảnh đánh cho kêu cha gọi mẹ thực sự là diễn quá 'phô' rồi.
Nếu lúc này Ưng Thiên Lý biết được suy nghĩ của hai tên kia thì hắn không ngại chửi ầm lên, Ưng Thiên Lý cảm thấy mình bị hố quá nặng rồi, rõ ràng mọi năm Mộc Nhân Trận chỉ toàn Hóa Cương cảnh khôi lỗi thế quái nào hắn vừa đi vào đã bị một con Khai Cung cảnh tóm lấy hành hạ rồi, có cần phải đen đủi thế không.
Đương nhiên rất nhanh sự uất ức của Ưng Thiên Lý cũng biến mất vì hai người Âu Dương Tiện cùng Trầm Ngạo Thiên rất nhanh mỗi người ăn một đấm vào mặt, cả người như bị xe tông bay thẳng ra ngoài.
Âu Dương Tiện cùng Trầm Ngạo Thiên không phải là yếu mà bọn họ căn bản cũng như Ưng Thiên Lý vậy, thấy nắm đấm của mộc nhân tiến tới thì cả hai cũng chỉ nhẹ nhàng phất tay gạt ra ai ngờ cánh tay vừa chạm vào quyền đầu kia lập tức biến sắc, hai nắm đấm của khôi lỗi không nể nang gì đấm thẳng tới, Âu Dương Tiện cùng Trầm Ngạo Thiên cuối cùng đã hiểu được hoàn cảnh của Ưng Thiên Lý, hai người bị hai con khôi lỗi đè lên đấm túi bụi, căn bản là khóc không ra nước mắt.
Thạch Phá Thiên là người cuối cùng đi vào, Bảo Bình Tông bọn họ tốc độ cũng không có gì đáng tự hảo cả, Thạch Phá Thiên vừa bước vào cửa động đã thấy 'ba người bạn' của mình bị khôi lỗi đè xuống bạo hành, hắn lập tức gãi đầu gãi tai :”Mấy tên biến thái này lại còn có sở thích đấy nữa cơ à, các ngươi diễn tuồng tiếp đi nhé, bản công tử đi đây, đúng là lũ điên mà”.
Tất nhiên rất nhanh Thạch Phá Thiên cũng hiểu cảm giác của ba người kìa, hai con khôi lỗi lao tới mỗi con nắm lấy một cánh tay của Thạch Phá Thiên đè xuống đất, sức mạnh của Khôi Lỗi cứ như hai con bò điên vậy, Thạch Phá Thiên hắn dĩ nhiên không ngăn nổi.
Ở đầu Mộc Nhân Trận lúc này may mắn cũng không có thểm thí sinh tiến vào nếu không sẽ bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ mất mật, bốn trong năm vị công tử của Việt Quốc đang bị khôi lỗi đè xuống đánh căn bản không có sức hoàn thủ, thảm không thể tả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]