Chương trước
Chương sau
Không khí trong căn phòng càng ngày càng căng thẳng thậm chí áp lực từ bên ngoài tiến tới còn làm Cơ Tuyết Nhạn khó thở vô cùng, khuôn mặt nàng trở nên tái xanh, nhịp tim của nàng đập nhanh hơn gấp 10 lần lúc trước, lồng ngực của Cơ Tuyết Nhạn cứ như sắp bị trái tim phá hủy vậy.

Vô Song cũng chẳng khác gì Cơ Tuyết Nhạn, hắn cũng không thể cử đọng được, có chăng là vì hắn mạnh hơn Cơ Tuyết Nhạn nên còn chưa nhận ra được cảm giác tử vong đang đến mà thôi.

Vô Song vận hết sức mạnh toàn thân, một tiếng gầm kinh thiên động địa từ trong miệng hắn vang lên, tiếng gầm chấn động toàn bộ Thăng Long thành, tiếng gầm làm ba vị cao thủ Hóa Anh kỳ Việt Quốc bị ép quỳ xuống đất không thể đứng lên.

Vô Song hét lên một tiếng :”Thần Lực”.

Ngay sau khi hắn dứt lời hàng trăm vạn trận văn không biết từ đâu xuất hiện che kín toàn bộ bầu trời Việt Quốc, trận văn phô thiên cái địa gia nhập cơ thể Vô Song, đây chính là long ngữ, là Thần Lực của Vô Song.

Bóng đen rõ ràng bất ngờ với những gì Vô Song thể hiện, bàn chân khẽ đạp vào trong không trung mạnh mẽ lùi lại, mãnh mẽ tránh xa khỏi khách điếm của Vô Song, áp lực đè lên người Cơ Tuyết Nhạn không cánh mà bay bất quá Cơ Tuyết Nhạn lúc này không quan tâm đến áp lực có biến mất hay không, ánh mắt nàng như si như mê nhìn hình ảnh trước mặt.

Một con rồng, không phải nói chính xác là nhân loại nam tử trong bộ giáp rồng, toàn bộ cơ thể Vô Song che phủ bởi một lớp vẩy rồng màu đen, ngoại trừ khuôn mặt thanh tú lộ ra ngoài thì thân hình của hắn hoàn toàn bị che đậy lại, một màu đen tà ác mà mị hoặc vô cùng.

Ánh mắt Vô Song biến thành màu đỏ như huyết, huyết nhãn hoàn toàn mở ra không giữ lại chút gì, hắn nhìn chăm chú vào thân ảnh đang điên cuồng lùi lại, khóe miệng cong lên một tia sát khí:”Muốn chết “.

Một cái nhún chân Vô Song lao thẳng ra khỏi khách điếm, thân hình to lớn của hắn phá thủng cả bức tường tầng trên, tiếng động làm vô số người trong Thăng Long thành nghiêng đầu ra ngoài, lúc này họ được nhìn thấy một cảnh tượng cả đời không bao giờ quên.

Một nam tử toàn thân che kín bởi vậy rồng màu đen mang lại cảm giác tà ác vô cùng, hắn cứ đứng đó như chúa tể thiên địa đồng thời sau lưng hắn dần dần lộ ra một đôi cánh khổng lồ, trái ngược với màu đen tà ác là màu đỏ cuồng nộ, một đôi cánh lửa khổng lồ làm toàn bộ bầu trời Việt Quốc rực sáng, đôi cánh phượng hoàng khẽ rung lên, Vô Song lao vút về phái bóng đen thần bí.

Bóng đen rõ ràng bị bất ngờ với tốc độ của Vô Song, tốc độ hơn hẳn hắn đây căn bằng là điều nằm ngoài dự đoán của bóng đen.

Bóng đen khẽ rút cây gậy sau lưng mình ra, một âm thanh kỳ dị tứ miệng hắn ta phát ra không rõ là cổ ngữ của nơi nào nhưng ngay lập tức dưới chân hắn xuất hiện hai con khôi lỗi khổng lồ, cả hai không cần đợi lệnh lao thẳng về hướng Vô Song.

Đừng có coi thường hai con khôi lỗi mà hắn tạo ra, bóng đen chính là dùng thiên địa nguyên lực kết tinh thành hình, bọn chúng cao cấp gấp vạn lần khôi lỗi trong Mộc Nhân Trận của Việt Quốc.

Vô Song phát hiện hai con quái vật lao đến trước mặt mình cũng chỉ cười lạnh :”Trò mèo, để ta xem rốt cuộc mi là ai, dám phá giấc ngủ của bản công tử, chán sống rồi”.

Hai quyền kéo thẳng về phía sau tiếp theo mạnh mẽ xuất ra, từ hai cánh tay Vô Song có thể phát hiện ra hai con hắc long khổng lồ bay ra :”Long Thuật, Bá Vương Sát Long”.

Hai con hắc long không hề dừng lại dễ dàng đâm xuyên ngực khôi lỗi của hắc y nhân sau đó xoắn lại, nghiền nát cả hai người khổng lồ thành phấn vụn.

Đôi cánh Phượng Hoàng của Vô Song tiếp tục rung mạnh, hắn như thoát ra khỏi không gian, trong một cái sát na đã đuổi kịp bóng đen, thân hình xoay tròn trên không trung, bộ giáp hắc long màu đen lập tức bao phủ bởi lửa phượng hoàng, một quyền không nể nang gì đánh xuống.

Bóng đen bị Vô Song tặng một quyền lập tức bắn thẳng từ trên trời xuống dưới đất tạo ra một cái hố khổng lồ.

Tất nhiên Vô Song không dừng lại, hắn lao thẳng xuống bên dưới, ít nhất Vô Song phải biết đến tột cùng là kẻ nào dám theo dõi hắn, dám tấn công hắn.

Khi Vô Song lao xuống chỗ bóng đen hắn mởi cảm thấy không ổn, cực độ không ổn, thân hình rất nhanh dừng lại lơ lửng giữa không trung, huyết nhãn nhìn về phía trước mặt đầy đề phòng.

Bóng đen lúc này cũng đứng dậy, hắn thở hổn hển đầy mệt mỏi đồng thời dưới ánh lửa phượng hoàng của Vô Song cũng làm bóng đen hiện ra ngoài ánh sáng, thân hình già nua thấp bé, da dẻ màu đỏ như lửa cùng bộ quần áo pháp sư cũ nát, khuôn mặt cũng cực kỳ xấu xí dị hợm, ánh mắt của hắn nhìn Vô Song trên trời thực sự có đôi chút kiêng dè, hắn đánh không lại Vô Song.

Vô Song hiện nay đang mượn thực lực từ Thần Giới, ít nhất hắn hiện nay là Hạ Vị Thần đương nhiên có thể nhìn ra đối thủ phía dưới của mình là ai, một kẻ đạt đến Tiên Hoàng Bát Phẩm.

Tiên Hoàng Bát Phẩm đương nhiên rất mạnh nhưng còn thua kém chữ Thần cực xa, Vô Song tuyệt đối không bao giờ vì một cái Bát Phẩm Tiên Hoàng mà chùn bước có điều Vô Song phát hiện ra nếu hắn thực sự ra tay với lão già thấp bé kia chỉ sợ có nguy hiểm đến tính mạng.

Quả nhiên Vô Song đã đúng, từ sau lưng lão già thấp bé ba bóng người đi ra trong đó hai người cung kính cúi đầu với lão già thấp bé :”Đại Tế Ti người không sao chứ”.

Trái lại với hai kẻ đi sau lưng mình là một nam tử đeo mặt nạ, toàn thân từ đầu đến chân là một màu xanh lá cây cực kỳ dị dạng, nửa thân dưới của hắn chỉ dùng một mảnh vai che lại, thân trên để trần để lộ ra từng đường cơ bắp đáng sợ, đây mới là kẻ làm Vô Song dè chừng thậm chí Vô Song còn cảm nhận được hơi thở tử vong trên người hắn.

Nam tử xuất hiện bóp nghẹt toàn trường, khi đối mặt với nam tử này làm Vô Song nhớ đến Hách Mông tuy nhiên nếu Hách Mông chỉ có thể coi là thiết huyết chiến sĩ thì đây là chiến thần, hắn đứng im ở đó thôi mà cũng làm cho Vô Song chịu đựng một áp lực khủng khiếp.

Vô Song không phải là thần hắn chỉ là 'giả' thần, nếu không mượn thần lực thì hoàn toàn có thể bị một tiên hoàng theo dõi điều này cũng không lạ gì cả tuy vậy đây là lần đầu tiên Vô Song mượn thần lực mà phải chịu áp lực lớn thế này.

Nam tử đeo mặt nạ quay đầu lại nhìn lão già thấp bé “Đan lão đầu, có sao không ?”.

Kẻ được gọi là Đan lão có thể mặc kệ hai tên kia không trả lời nhưng trước mặt nam tử này thì sao dám, hắn cung kính cúi đầu :”Bẩm thiếu tộc trưởng, gãy mất vài cái xương bất quá thực sự vẫn sống tốt, tên tiểu tử kia ra tay còn có chừng mực”.

Vẫn không quan tâm gì đến Vô Song đang đứng bên cạnh, nam tử tiếp tục lên tiếng :”Đan lão ngươi có phát hiện ra thứ đó trên cơ thể hắn không ?”.

Đan lão nhếch miệng mỉm cười :”Bẩm thiếu tộc trưởng lão phu quả nhiên phát hiện thứ đó trên người hắn, không thể sai được”.

Ngay khi Đan lão vừa dứt lời nam tử quay đầu lại nhìn Vô Song, giọng nói hắn cực kỳ thản nhiên cứ như hắn sinh ra đã làm chúa tể vận mệnh của kẻ khác vậy “ Hai lựa chọn, một là đưa vật đó cho ta còn hai là ta giết ngươi rồi tự lấy vật đó chọn đi”.

Vô Song cũng nhếch miệng, từ trước đến nay chỉ có hắn phách lối với kẻ khác làm gì có chuyện để kẻ khác phách lối với mình :”Ta có lựa chọn này hay hơn này, một là ngươi quay đầu cút đi hai là người vừa khóc vừa lết ra khỏi nơi này, chọn đi”.

Đối phương cho Vô Song cảm giác cực độ nguy hiểm nhưng hắn tất nhiên không đạt đến thần cảnh, hắn không có thần cách vì vậy Vô Song chắc chắn thực lực kẻ này là một vị nghịch thiên tiên hoàng, nói trên một khía cạnh nào đó thì Vô Song cũng là nghịch thiên tiên hoàng, đánh nhau chết sống xem ai sợ ai.

Đối phương rõ ràng bất ngờ với cách trả lời của Vô Song, hắn thản nhiên vặn vẹo cánh tay của mình :”Chỉ có những siêu cấp đại tộc mới có khả năng mượn thần lực, nhìn ngươi thế này vậy chắc là Hắc Long Tộc trực thuộc Long Tộc rồi bất quá Long Tộc trong mắt bản công tử cũng là con giun tu luyện hơi lâu một tẹo mà thôi”.

Vừa nói xong hắn vừa đưa tay lên bầu trời rồi mạnh mẽ nắm tay lại :”Thần Lực”.

Trên bầu trời một linh hồn khổng lồ màu trắng đục lao thẳng vào cơ thể hắn sau đó trên hai cánh tay không ngờ xuất hiện hai chiếc bao tay màu đỏ toát ra hơi thở của sự hủy diệt và chết chóc.

Nam tử đeo mặt nạ mạnh mẽ đấm hai cánh tay vào nhau phát ra từng tia lửa đáng sợ sau đó bỗng dưng biến mất.

Khi hắn ta xuất hiện trở lại thì đã ở ngay sát Vô Song, một nắm đấm mạnh khủng khiếp nện thẳng xuống mặt Vô Song đấm hắn bay thẳng xuống đất .”Lấy đồ của Chiến Tộc dù xa cũng giết, nhớ kỹ ngươi chết trong tay của Chiến Tộc thiếu chủ, nhớ kỹ tên ta thiên hạ vô địch Chiến Vô Địch”.

Một quyền của kẻ này làm thân hình Vô Song bị đánh bay thẳng xuống đất tạo nên một cái hố khổng lồ đồng thời làm toàn bộ Thăng Long thành rung chuyển. Mặc dù Vô Song cùng Chiến Vô Địch đang ở ngoại thành, nơi họ chiến đấu là một cánh rừng nằm ngoài phía tây Thanh Long Thành tuy nhiên chỉ một quyền ba động cũng đủ làm ngôi thành nay rung chuyển đủ để biết sức tàn phá của chân thần.

Chiến Vô Địch được thế không dừng, thân hình hắn lại biến mất rồi ngay lập tức xuất hiện bên cạnh Vô Song có điều lần này hắn không tung được nắm đấm xuống, một ánh kiếm đỏ rực chém qua cổ hắn làm Vô Địch phải mạnh mẽ lùi lại.

Vô Song đứng lên sau lưng hắn lượn lờ ba thanh Tru Thiên Kiếm đỏ rực đồng thời Vô Song thản nhiên chỉ tay lên trời :”Ra nơi khác đấu, nếu không ta không ngại cắt cổ ba tên Tiên Hoàng đi theo ngươi đâu”.

Vô Địch rõ ràng khựng lại, hắn không quan tâm đến Việt Quốc cùng hàng chục vạn bình dân kia nhưng ba tên Tiên Hoàng đi theo hắn thì lại khác, Vô Địch cùng Vô Song cứ như vậy đứng im nhìn nhau sau đó cả hai cùng biến mất, hai người chính là rời khỏi Việt Quốc tìm nơi khác quyết chiến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.