Chương trước
Chương sau
Tiểu Tu Di Ngũ Hành Sơn nơi Vô Song cùng Chiến Vô Địch quyết đấu nằm lơ lửng trên bầu trời Thăng Long thành, từ vị trí Thăng Long thành nhìn ra có thể thấy một góc của ngọn núi khổng lồ này, căn bản không khác gì một hòn đảo bay cả.

Thăng Long thành hiện tại chính là toàn thành giới nghiêm không một người dân nào được phép rời khỏi phạm vi nội thành kể cả là các thiên tài mới tham gia cuộc thi Mộc Nhân Trận chiều nay cũng vậy, toàn bộ đều phải ngoan ngoãn ở lại nội thành.

Đạo lý trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết ai ai cũng hiểu đặc biệt đối với một quốc gia như Việt Quốc mà nói, để có thể sinh tồn trên thế giới này họ vẫn phải biết một vài đạo lý.

Tuy cuộc chiến này không gây ảnh hưởng gì đến Thăng Long thành cùng Việt Quốc tuy nhiên bất cứ một ai cũng hiểu cuộc chiến ngoài kia là của những siêu cấp cường nhân những người chỉ một ngón tay cũng đủ dẹp yên quốc gia này.

Lúc này Trầm Phá Quân bàn tay nắm chặt ánh mắt nhìn về phía Tiểu Tu Di Ngũ Hành Sơn trên bầu trời thở dài một hơi :”Ơn trời những cường nhân ngoài kia ít nhất còn biết lo cho thân phận dân chúng, ít nhất còn có thể tuân thủ quy tắc”.

Ngay sau lưng Trầm Phá Quân là hai vị bằng hữu đồng thời cũng là đối thủ hàng chục năm nay của ông ta, Cửu U Huyết Nhận cùng Cơ Không Tung Hoành, hai vị bá chủ một phương của Việt Quốc mà lúc này ánh mắt nhìn lên bầu trời cũng chỉ có sự bất lực cùng nhỏ bé.

Sức mạnh của họ có thể sống yên yên ổn ổn thậm chí là hô mưa gọi gió tại Việt Quốc nhưng trước mặt những cường giả chân chính thì không đáng một xu.

Cửu U Huyết Nhận thở dài một hơi, sau đó khẽ ôm ngực của mình :”Khụ khụ, không ngờ trước khi chết lại được nhìn thấy hai siêu cấp cao thủ quyết đấu, quả nhiên là cơ hội ngàn năm có một chỉ tiếc là ta quá yếu, không có tư cách đến nhìn phong thái của hai vị tiền bối đó”.

Cửu U Huyết Nhận lúc này đang bị nội thương, hai người Trầm Phá Quân cùng Đông Phương Tung Hoành thương thế cũng không nhẹ gì, bọn họ bị thương cũng chính vì Vô Song sơ ý.

Một tiếng Long Ngâm mang theo long uy của long tộc, với các cao thủ trong thiên hạ thì chẳng là gì, bọn họ có thể trực tiếp bỏ qua hoặc đối với thường dân cùng những người mới bước trên con đường tu luyện, bọn họ cùng lắm chỉ thấy điếc tai mà thôi tuy nhiên Hóa Anh cảnh lại là một cảnh giới xếp hạng trung trung, nó đủ mạnh để cảm nhận Long Uy nhưng lại chưa đủ mạnh để bỏ qua Long Uy, chỉ một tiếng gầm của Vô Song đã đánh trọng thương ba người.

Bên cạnh Cửu U Huyết Nhận, Cơ Không Tung Hoành cũng chỉ biết cười khổi :”Tò mò có thể gây chết người đấy, hai vị tiền bối đó đã cách ly chiến trận khỏi Thăng Long thành đã khiến chúng ta phải vái tạ trời đất rồi còn mong mỏi gì hơn”.

“Tạo ra không gian song song để chiến đấu, tách biệt vùng chiến đấu ra khỏi thiên địa, thủ đoạn này tuyệt đối phải là Tiên Hoàng ra tay, với những người như chúng ta có thể nhìn thấy Tiên Hoàng ở khoảng cách này cũng là mãn nguyện”.

Cuộc chiến của Vô Song cùng Chiến Vô Địch dĩ nhiên lại giúp Thiên Thu Tông một cái đại ân, ngay trong hoàn cảnh Thiên Thu Tông bị cô lập giữa các bang phái tại Việt Quốc thì cuộc chiến nổ ra, cuộc chiến này có thể gây ảnh hưởng đến tồn vong của toàn bộ Việt Quốc khiến đầu óc tất cả mọi người căng như dây đàn, ngẫu nhiên lại giúp áp lực đè nặng lên Thiên Thu Tông phai giảm rất nhiều.

Ba vị cự đầu Việt Quốc lúc này mỗi người một suy nghĩ riêng tuy nhiên rất nhanh chú ý của bọn họ bị chuyển sang một vấn đề khác, xa xa là Ngũ Công Tử Việt Quốc đang tiến đến.

Bốn người đang bước vào sân rồng bao gồm Âu Dương Tiệt, Trầm Ngạo Thiên, Thạch Phá Thiên, Ưng Vạn Lý, cả bốn người lúc này đều băng bó đầy vải trắng thoạt nhìn cực kỳ chật vật.

Bọn họ đương nhiên là bị gọi đến đây, dù sao các tiền bối của họ cũng đặt kỳ vọng vào những con người này rất nhiều, những người gánh vác tương lai của Việt Quốc trên vai, bọn họ phải đến nhìn cuộc chiến của hai vị tiên hoàng xa xa kia, chỉ cần nhìn thấy uy thể, cảm nhận được phong thái của một vị tiên hoàng cũng có trợ giúp không nhỏ cho tương lai bọn họ.

Đột nhiên Cơ Không Tung Hoành nhíu mày, ông ra lệnh gọi năm người chứ không phải là bốn, trong số Việt Quốc Ngũ Công Tử thì con gái của ông – Thiên Thu Công Tử – Cơ Tuyết Nhạn dĩ nhiên chưa có mặt.

Sắc mặt Cơ Không Tung Hoành đen lại, ánh mắt lập tức liếc sang người thị vệ đang dẫn bốn vị công tử khác vào :”Con gái của lão phu sao lại không thấy đâu ?”.

Cơ Không Tung Hoành là cha, ông ta hiểu rất rõ con gái của mình, Cơ Tuyết Nhạn đôi lúc bướng bỉnh đôi lúc cưng đầu vô cùng tuy nhiên nàng rất thông minh, nàng luôn biết việc nào nên làm và việc nào không, Cơ Tuyết Nhạn luôn biết đâu là giới hạn, bằng hiểu biết của Cơ Không Tung Hoành trong trường hợp này chắc chắn Cơ Tuyết Nhạn sẽ ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh ông ta mà theo dõi kỳ cảnh trăm năm có một này thậm chí còn không cần ông ta cho người đi gọi.

Viên thị vệ muôn mặt trắng bệch ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Cơ Không Tung Hoành thậm chí hai chân còn run lên.

Cơ Không Tung Hoành lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn, ông đột nhiên gầm lên :”Ta bảo ngươi nói, ngươi điếc à ?”.

Thị vệ lập tức quỳ xuống sợ hãi :”Cơ Không môn chủ không phải là lỗi của thuộc hạ, thuộc hạ đã cho người lục tung toàn bộ Thăng Long Thành lên rồi mà vẫn không phát hiện ra tung tích của Cơ tiểu thư, có khả năng Cơ Tiểu Thư đã rời khỏi Thăng Long Thành rồi”.

Cơ Không Tung Hoành nghe đến đây khuôn mặt trở nên đáng sợ cực kỳ đồng thời nền gạch dưới chân ông ta nát vụn, ánh mắt vị kiêu hùng này xuất hiện một tia lo lắng, ông ta nhìn thẳng về phía cuộc đại chiến xa xa.

Dù nói hai vị tiên hoàng đã tách biệt không gian chiến đấu khỏi thiên địa này tuy nhiên nếu chỉ cần có một tia uy lực tràn ra thôi bằng vào sức mạnh của họ tuyệt đối khiến cho cả một vùng đất không còn sinh linnh, cột sáng mà Vô Song tạo ra trước đây là một ví dụ điển hình, Cơ Tuyết Nhạn nếu không có mặt ở Thăng Long Thành mà ở đâu đó ngoài kia thì thực sự quá nguy hiểm.

Cơ Không Tung Hoành lập tức lao đầu ra khỏi cung điện, ông ta muốn đi tìm Tuyết Nhạn trở về. Đương nhiên cả Trầm Phá Quân cùng Cửu U Huyết Nhận không cho phép ông ta bỏ đi, hai người lập tức chắn trước mặt Cơ Không Tung Hoành. Việt Quốc yên ổn một phần cũng là do thế chân vạc ba bên không ai dám vọng động thậm chí cả ba người luôn cố gắng giữ gì sự cân bằng này, nếu Cơ Không Tung Hoành có mệnh hệ gì thì cán cân sẽ lập tức bị nghiêng đi, điều này với Việt Quốc mà nói trăm hại mà không có một lợi.

Cơ Không Tung Hoành gầm lên :”Tránh đường”. Đáng tiếc hai người kia cứ như tượng gỗ vậy căn bản không đáp lại lời ông ta tuy nhiên ánh mắt tỏ rõ quyết tâm, Cơ Không Tung Hoành không thể rời khỏi Thăng Long Thành.

Đúng như Cơ Không Tung Hoành suy đoán, Cơ Tuyết Nhạn lúc này đang có mặt rất gần với cuộc chiến của Vô Song cùng Chiến Vô Địch, nàng đang núp trong một tán cây rậm rạp, ánh mắt đầy thích thú nhìn lên bầu trời nơi Chiến Vô Địch cùng Vô Song đại chiến.

Cơ Tuyết Nhạn còn trẻ, nàng có thể coi như 'nghé con không sợ cọp' đồng thời khi Vô Song biến hình thành trạng thái Hắc Long lao ra ngoài khiến Cơ Tuyết Ngạn có một cảm giác khó tả, nàng cảm thấy tên lúc nào cũng thích cợt nhả cũng thích tự luyến kia thực sự rất 'soái'.

Cơ Tuyết Nhạn lập tức đuổi theo Vô Song chạy ra ngoài bìa rừng này, nàng hoàn toàn bị cảm xúc thiếu nữ cùng sự tò mò chi phối.

Rất may mắn cho Cơ Tuyết Nhạn là đến lúc này nàng vẫn không bị sao cả, an toàn vô cùng. Thông thường mà nói chỉ cần cây cột lửa khổng lồ mà Vô Song tạo ra bằng Phượng Hoàng Niết Bàn cũng đủ làm Cơ Tuyết Nhạn bốc hơi rồi, kể cả Cơ Tuyết Nhạn có may mắn sống sót thì nàng cũng không thể nào theo dõi cuộc chiến này mà không bị phát hiện được, nên nhớ ngay gần nàng còn có ba vị Tiên Hoàng tồn tại.

Cơ Tuyết Nhạn lúc này ánh mắt có chút mê đắm nhìn lên Tiểu Tu Di Ngũ Hành Sơn, nàng cũng không biết tại sao nàng dĩ nhiên có thể quan sát toàn bộ cuộc chiến, nàng có thể nhìn xuyên cả không gian song song tách biệt với thế giới này điều mà cả ba vị Tiên Hoàng cũng không làm được.

Cơ Tuyết Nhạn như một chú chim non lần đầu tập bay, nàng căn bản không quá hiểu rõ sức mạnh đỉnh cao của thế giới này thậm chí hàng loạt việc trùng hợp này trong mắt Cơ Tuyết Nhạn đều coi là ngẫu nhiên, có điều Cơ Tuyết Nhạn hay thậm chí cả ba vị Tiên Hoàng đều không phát hiện ra, ngay trên đầu Cơ Tuyết Nhạn có một lão già lưng cong đang mỉm cười nhìn tất cả, ông ta thản nhiên ngồi thiền trong hư không, rõ ràng ông ta có tồn tại nhưng cứ như đứng ngoài thiên địa vậy.

Cơ Tuyết Nhạn chính là đang ở trong một chiếc lồng thủy tinh trong suốt, từ đầu cuộc chiến của Vô Song cùng Chiến Vô Địch nàng đều được chiếc lồng kia bảo vệ, đều được lão nhân thần bí này che chở.

Lão nhân lúc này khẽ mở mắt tràn đầy hứng thú nhìn vào Tiểu Tu Di Ngũ Hành Sơn :”thú vị thú vị, Hắc Long Phiên Thiên cùng Hoàng Kim Chiến Thần, cuộc chiến này cho dù là thời thượng cổ cũng khó nhìn thấy, không ngờ lão phu đến đây đòi đồ mà lại được chứng kiến cảnh tượng này, thú vị thú vị”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.