Lãng Ông mang theo sự bực bội trở về tòa lầu các của mình, nơi này cũng là nơi Vô Song đang bất tỉnh trên giường cùng với Cơ Tuyết Nhạn đang đợi sẵn.
Có một sự thực không thể chối cãi, Lãng Ông tuyệt đối cũng chẳng phải là nhân vật tốt lành gì, ông ta không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, cứ nhìn Cơ Tuyết Nhạn là có thể đoán ra được phần nào.
Cơ Tuyết Nhạn lúc này cực kỳ ngoan ngoãn cũng cực kỳ ôn nhu khác hoàn toàn với một cô gái thích giả nam nhân đi khắp nơi trên Việt Quốc, Cơ Tuyết Nhạn thậm chí lần đầu tiên nhìn thấy Lãng Ông đã tuyệt đối tin tưởng, đã tuyệt đối nghe lời, phải biết đến cả cha mình Cơ Tuyết Nhạn còn chưa ngoan ngoãn đến thế.
Lãng Ông bước vào phòng, vừa mở cửa đã thấy Cơ Tuyết Nhạn đợi sẵn, trong mắt nàng xuất hiện vẻ vui mừng cùng nụ cười đầy trong sáng :”Lãng Ông ngài về rồi”.
Lãng Ông nhìn Cơ Tuyết Nhạn không đáp sau đó đi thẳng về phía giường Vô Song, nơi đó Vô Song vẫn cứ đang bất tỉnh hô hấp đều đều hoàn toàn không có dấu hiệu nào của việc sắp tỉnh lại cả.
Chẳng biết bao lâu cuối cùng như quyết tâm làm việc gì đó, Lãng Ông lấy từ trên tay mình một bộ ngân châm, nếu được Trâm Anh giúp thì Lãng Ông tuyệt đối không khó khăn thế này bất quá đối phương đã không chịu thì Lãng Ông thực sự phải bỏ đại vốn ra lần này.
Cánh tay già nua của ông run lên, cây ngân châm sắp đâm vào đỉnh đầu Vô Song liền dừng lại trên không trung, ánh mắt Lãng Ông hiện ra một vẻ tức giận hiếm có :”Chết tiệt thật, cái cơ thể này thực sự già nua quá rồi, đến cả sử dụng kim châm cứu cũng run run”.
Một tay khác của Lãng Ông rất nhanh nắm lấy cổ tay mình, ông ta hít một hơi thật dài bình ổn lại tâm tình sau đó nhắm hai mắt lại, cho dù khó khăn nhưng ông ta vẫn phải làm, cây kim châm đâm thẳng xuống đỉnh đầu Vô Song.
Ngay lúc này Lãng Ông tiếp tục khựng lại một lần nữa, trên chiếc giường của Vô Song nằm đột nhiên xuất hiện một bóng hình xinh đẹp, một bộ quần áo đen bó sát người, một khuôn mặt thiên kiều bách mỵ nhưng lại lạnh lùng vô cùng, ánh mắt sắc lạnh cùng với sát khí như ẩn như hiện có thể khiến bất cứ kẻ nào không rét mà run.
Nàng xuất hiện không tiếng động cũng chẳng báo trước, nàng từ khi nào và bằng cách nào có mặt trong phòng rồi ngồi ngay trên giường của Vô Song Lãng Ông cũng hoàn toàn không phát hiện ra.
Đến vô ảnh đi vô tung, thậm chí cả dấu hiệu không gian ba động cũng không có, nàng là một trong ba vị Sát Đế của Sát Điện, Phương Anh.
Phương Anh không nói lời nào, những ngón tay thon dài được bọc trong một chiếc bao tay màu đen nhẹ vuốt lên khuôn mặt của Vô Song, ánh mắt khẽ đảo qua toàn bộ cơ thể hắn, nàng cứ như vậy quan sát Vô Song, đương nhiên một khi Phương Anh chưa lên tiếng thì có cho Lãng Ông thêm 10 cái gan Lãng Ông cũng không dám lên tiếng.
Hai vị Sát Đế của Sát Điện thì Lãng Ông hoàn toàn không xa lạ gì, một người ghét nhất kẻ khác nói nhiều còn một người ghét nhất kẻ khác nói trước mình, nếu trường hợp của Trâm Anh nàng không thích nhưng nàng cũng sẽ không có biểu hiện quá khích, nàng nhẹ nhàng như mặt nước hồ mùa thu vậy, tất nhiên Phương Anh không giống thế, cô ta mạnh mẽ cuồng nộ như những cơn sóng bạc đầu ngoài biển xanh vậy.
Phương Anh cho dù không nói thì áp lực mà nàng mang lại cũng làm Lãng Ông khó thở vô cùng, áp lực đó duy trì suốt năm phút thì Phương Anh mới chậm rãi nhìn sang Lãng Ông :”Lão mang tiểu tử này từ Nam Địa đến đây đúng không ?”.
Lãng Ông gật đầu :”Đúng, là ta cứu thằng nhóc từ Nam Địa đến đây”. Lãng Ông đương nhiên không có ngu gì mà nói dối Sát Điện cả, Sát Điện không phải là tổ chức để ông ta có thể trêu đùa, Trâm Anh của Sát Điện được gọi là Thiên Nhãn của Nguyên Tố Thế Giới, chỉ cần nàng muốn chỉ cần nàng ta chịu bỏ sức ra thì trong thiên hạ này việc che dấu được nàng không nhiều. Chỉ cần việc không liên quan đến chiêu cuối cùng Vô Song sử dụng thì Lãng Ông tuyệt nhiên không sợ cũng không có gì để che dấu cả.
Phương Anh lúc này gật đầu, sau đó mỉm cười, khi nàng cười toàn bộ sát khí trong người nàng hoàn toàn biến mất, trở thành một cô gái bình thường không thể bình thường hơn. Đến cái đẳng cấp như Phương Anh để lộ ra sát khí của bản thân mới là bất thường có chăng nàng cảm thấy có sát khí bám thân thật sự rất 'soái', ở trong hình dạng đó lấy phương tâm mỹ nhân mới dễ mà thôi.
Phương Anh nhìn thẳng vào Lãng Ông lên tiếng :”Lão già còn có thể sử dụng viễn cổ truyền tống phù được nữa không ?”.
Lãng Ông thản nhiên lắc đầu :”Cô chính là làm khó ta rồi, ta dùng viễn cổ truyền tống phù mang thằng nhóc này tới đây thì ít cũng phải 3 năm sau mới có thể tái sử dụng”.
Lãng Ông cũng không nói quá, viễn cổ truyền tống phù là một đại thần khí của Lãng Ông tuy nhiên ông ta không có Thần Lực, mỗi lần muốn sử dụng nó phải chời đợi ba năm thời gian đợi nó chậm rãi phục hồi.
Phương Anh như cũng biết điểm này, nàng thản nhiên chấp nhận lời nói của Lãng Ông, Phương Anh đứng dậy rời khỏi chiếc giường Vô Song ngồi sau đó lạnh giọng :”Cho ngươi ba giây để mở mắt nếu không ta khiến ngươi cả đời không làm được nam nhân”.
Nàng vừa dứt lời trong tay không biết từ bao giờ xuất hiện một con dao nhỏ, sát khí phô thiên cái địa xuất hiện, sát khí nhuộm đỏ cả tòa lầu các, không gian như đang sợ hãi, sinh linh như đang sợ hãi thậm chí cả những vật không có ý thức như cây cỏ hoa lá cũng đang sợ hãi.
Lãng Ông dưới sát khí của nàng triệt để quỳ xuống, hai đầu gối chạm đất thân thể run rẩy liên tục, chỉ cần nàng không thu sát khí lại thì Lãng Ông đừng hòng đứng lên, phía ngay sau lưng Phương Anh thì Cơ Tuyết Nhạn cũng lập tức bất tỉnh, nàng quá yếu để có thể chịu đựng cỗ sát khí đó.
Đặc biệt dưới sát khí của Phương Anh một chiếc ấn ký màu trắng nhàn nhạt trên trán Cơ Tuyết Nhạn cũng rất nhanh biến mất, thủ đoạn của Lãng Ông lên người Cơ Tuyết Nhạn làm sao có thể qua mắt được Phương Anh, quan trọng là nàng có muốn giải quyết hay không mà thôi.
“Một”.
Sau âm thanh này Phương Anh bước lên một bước, tiếng gót giày của nàng chạm vào nền gỗ trong lúc này làm người khác tê cả da đầu, nàng đưa cánh tay lên cao nắm chặt con dao của mình.
“Hai”
Lần này nàng vừa đếm xong thậm chí chưa thèm làm gì Vô Song đã bật dậy như tôm tươi, vẻ mặt nhìn Phương Anh đầy sợ hãi :”Đại tỷ có gì từ từ nói, có lần làm căng vậy không”.
Nói ra cũng trùng hợp, Vô Song cùng Như Ý nói rất nhiều việc trong không gian tiềm thức của hai người, một số việc liên quan đến cha nàng, cũng có việc liên quan đến nàng thậm chí cả những thứ nàng nhớ được về Lục Đạo Luân Hồi Ấn, hai người nói rất nhiều rất nhiều, đương nhiên khi mà câu chuyện kết thúc cũng là lúc Vô Song tỉnh lại.
Vô Song vừa tỉnh lại hắn liền cảm thấy một tia lạ lẫm, một tia không quen, không cần mở mắt Vô Song lập tức khởi động Huyết Nhãn nhìn toàn bộ không gian xa lạ xung quanh, hắn phát hiện ra Cơ Tuyết Nhạn đang ngoan ngoãn đứng trước giường đợi hắn.
Vô Song đang chuẩn bị mở mắt chào hỏi Cơ Tuyết Nhạn thì Lãng Ông bước vào, Vô Song không nhận ra Lãng Ông nhưng hắn cảm thấy lão nhân này tuyệt không đơn giản chính vì vậy tiếp tục giả bất tỉnh, hắn thực sự muốn xem Lãng Ông sẽ làm gì.
Vô Song tuyệt đối không ngờ được nơi này dĩ nhiên xuất hiện một con mụ điên bất quá cho dù nói thể Vô Song hắn cũng phải nhìn Phương Anh bằng một con mắt khác, nữ nhân này mạnh một cách kinh khủng, tuyệt đối là nhân vật mạnh nhất mà Vô Song từng gặp phải, từng lời nói từng cử chỉ đểu khiến Vô Song cảm thấy sự ngột ngạt, đương nhiên trong những người Vô Song gặp phải không tính Thiên, ở trước mặt Thiên không biết tại sao Vô Song vẫn chưa bao giờ thấy áp lực.
Phương Anh lúc này nhìn Vô Song nhếch miệng, con dao trong tay nàng xoay tròn rồi đột nhiên biến mất như ảo thuật rồi :”Ngoan đấy, ta còn tưởng ngươi không thích làm đàn ông”.
“Ta vừa nhận được một vụ làm ăn, Chiến Tộc muốn Sát Điện tìm hộ tung tích một tên tiểu tử ở Nam Địa, nếu mang được nó về Chiến Tộc có thể đổi lại trăm vạn thần tinh, nhiệm vụ này Sát Điện đã nhận rồi, ta đích thân mang nó về Chiến Tộc lão có ý kiến gì không ? “.
Phương Anh nói đương nhiên không phải nói với Vô Song mà nói với Lãng Ông, đây căn bản không phải là hỏi ý kiến,trong giọng nói của nàng không cho phép từ chối.
Thần Tinh là một thứ tiền tệ của Thần, chỉ có Thần mới có thể dùng Thần Tinh, Thần Tinh có hai loại phương thức tạo ra, một là trong những mỏ Thần Tinh tự nhiên còn hai là do Vĩnh Sinh Chân Thần đề luyện ra, Thần Tinh trong thế giới này tuyệt đối có thiên đại tác dụng , gia tăng thần lực của Thần, tăng tốc độ tu luyện của Thần thậm chí là tạo ra cả Thần trận....
Trăm vạn thần tinh cũng không phải là một cái giá nhỏ, trăm vạn thần tinh nếu tính theo giá Sát Điện là bằng 10 cái đầu của Thượng Vị Thần, vụ làm ăn này tuyệt đối khó có thể bỏ qua đặc biệt khi mà Vô Song đang ở ngay trong Sát Điện.
Lãng Ông lúc này vẫn đang bị ép quỳ xuống, Phương Anh vẫn chưa thu lại sát khí của mình, Lãng Ông biết ông ta mà dám nói không thì đầu lìa khỏi xác ngay lập tức.
Lãng Ông mang Vô Song đến Sát Điện chính là vì sợ sau khi hư ảnh Địa Ngục Chân Thần hiện ra nếu để lâu có thể có kẻ tìm thấy Vô Song mà thôi, nếu hiện nay đưa Vô Song cho Chiến Tộc thực sợ Lãng Ông cũng không quá sợ hãi, phải nói Lãng Ông cho dù không có thần lực nhưng vẫn tương đối quả quyết, ông ta vừa đi được chưa tới 10 giây đồng hồ sau thì Thiên xuất hiện, nếu Thiên nhìn thấy Lãng Ông thì Lãng Ông chết chắc.
Thiên đương nhiên không thu được gì hắn liền lập tức chút giận lên đám người Chiến Vô Địch, Chiến Vô Địch chính là làm chệch kế hoạch của Thiên hắn, tấm lệnh bài mà Thiên đưa cho Vô Song đáng lẽ ra lúc này chưa được phép cho Chiến Tộc biết.
Chiến Vô Địch là con trai của Đấu Thần, Đấu Thần sao cho phép con mình đi xa mà không để lại thủ đoạn gì, đương nhiên thấy con trai gặp nguy hiểm Đấu Thần mạnh mẽ phá không mà ra, cuộc quyết chiến của Đấu Thần cùng Tu La Vương (Thiên) cứ như nước chảy thành sông vậy, nó bắt buộc phải diễn ra.
Đấu Thần không đánh bại được Tu La Vương thậm chí khi quay về Chiến Tộc còn trọng thương thổ huyết bất quá về phần Tu La Vương tuyệt đối cũng không nhẹ nhàng gì, Đấu Thần – Nguyệt Thần – Tà Thần cùng Pháp Thần đây chính là bốn nhân vật sống cùng thời đại với Tử Thần (Địa Ngục Chân Thần) thì sao có thể đơn giản, sao có thể yếu được.
Quay lại Sát Điện, trong căn phòng lúc này không khí thực sự cực kỳ nặng nề bất quá cũng rất nhanh kết thúc, Lãng Ông trong tư thế quỳ dưới sàn nhà cực kỳ bình tĩnh mỉm cười :”Chỉ cần Sát Đế muốn thì lão hủ sao dám cãi chứ, mọi việc Sát Đế cứ quyết định lão hủ không có ý kiến”.
Phương Anh đưa năm ngón tay ra hút lấy Tuyết Nhạn đang nằm trên mặt đất sau đó mỉm cười :”Ta thích những người biết điều như ông”. Để lại câu nó đó rồi Phương Anh mang Cơ Tuyết Nhạn hoàn toàn biến mất, trong phòng chỉ còn lại Vô Song cùng Lãng Ông mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]