Chương trước
Chương sau
Sát Điện là một tổ chức phi thường đặc biệt, tiến vào Sát Điện mà không được cho phép thì không khác gì đặt một vé máy bay hạng sang đến cửa địa ngục cả, một điều tối kị nữa tại Sát Điện, nơi này gần như không bao giờ cho phép nam nhân tồn tại, trong thiên hạ này tổng cộng chỉ có 4 nam nhân có tư cách bước vào cửa Sát Điện sau đó toàn thân đi ra, rất tiếc trong bốn người này không có Vô Song.

Một lý do nữa mà Sát Điện rất kỵ nam nhân bước vào chính là kiến trúc nơi đây, Sát Điện được chia làm nội điện và ngoại điện, ở ngoại điện thì không có gì đặc biệt giống hệt các thế lực bình thường nhưng ở trong nội điện thì khác. Nội điện là nơi ba vị Sát Đế sinh sống cùng làm việc, tại nội điện ngoài ba vị Sát Đế ra thì cũng chỉ có những nữ nô tồn tại mà thôi.

Ba vị Sát Đế của Sát Điện còn có một truyền kỳ mà cực ít người biết hoặc có biết cũng không ai dám nói ra đó chính là tính cách của ba người, ba người này tuyệt đối không hề bình thường, chính vì sự không bình thường trong tính cách này mà rất ít thế lực dám dây vào Sát Điện.

…......

Nội viện Sát Điện cũng được chia làm ba điện bên trong theo thứ tự là Sát Nhân Điện – Diệt Địa Điện cùng Hủy Thiên Điện tương ứng với ba vị Sát Đế tọa giá, nơi mà Vô Song đang ngồi chính là Sát Nhân Điện.

Vô Song lúc này tuyệt đối không biết được hoàn cảnh nguy hiểm của mình, hắn gần như không đang lọt vào một mê cũng không có lối ra, cho dù bản nhạc của mỹ nhân thần bí trước mặt thực sự không hay nhưng nó lại có một sức mị hoặc đến đáng sợ, chỉ cần mỹ nhân trước mặt tiếp tục đàn thì tâm thần Vô Song đừng mong thoát ra.

Ngồi ngay cạnh Vô Song là một người làm hắn tương đối sợ hãi, Sát Đế Phương Anh. Lúc này Phương Anh lưng tựa đằng sau đồng thời hai chân gác lên một chiếc bàn đá nhìn cực kỳ tự do tự tại, vì vương hết nửa thân trên ra sau tạo tư thế ngồi thoải mái nhất càng làm lộ rõ những đường cong chết người của nàng, đáng tiếc Vô Song không có cơ hội chiêm ngưỡng.

Phương Anh lúc này cũng chẳng hề để tâm đến Vô Song, từ lúc nàng xuất hiện thì cũng giống hệt Vô Song, nàng đang thả hồn theo bản nhạc, lúc này Phương Anh căn bản không muốn động sát khí, không muốn phá hủy bản nhạc đang nghe.

Chẳng biết qua bao lâu, mỹ nữ đang đánh đàn chợt dừng lại, đôi mày liễu xinh đẹp mở ra sau đó thở nhẹ một hơn, nếu quan sát kỹ có thể thấy những ngón tay ngọc của nàng run lên, việc đánh đàn này tuyệt đối không phải là công việc nhẹ nhàng gì với nàng.

Ngay khi bản nhạc kết thúc cũng là lúc Vô Song từ trong mê cung vô tận đó thoát ra, hai mắt Vô Song thoáng chốc chở nên thanh tỉnh nhưng rất nhanh Vô Song thà ước mình không thanh tỉnh, tỉnh lại lúc này căn bản chẳng khác gì ác mộng.

Ngay bên cạnh Vô Song là Phương Anh, lúc này cô nàng cũng đã chuyển tư thế ngồi, nàng nằm dài trên chiếc ghế đá nhìn cực kỳ lười biếng đồng thời ánh mắt lạnh lùng nhìn Vô Song, ánh mắt của Phương Anh cho dù không có một tia sát khí nào nhưng vẫn có thể làm Vô Song không rét mà run.

Trái ngược với Phương Anh lạnh lùng là ánh mắt tò mò của Trâm Anh, nàng chính là người đàn khúc nhạc vừa rồi đồng thời cũng là chủ nhân của Sát Nhân Điện một trong ba vị Sát Đế của Sát Điện.

Bị hai ánh mắt đồng thời chăm chú quan sát, Vô Song lúc này thực sự chẳng biết nói thế nào, không tính Phương Anh đang ở bên cạnh mình thì Vô Song cũng không thể nào yên tâm được, người gẩy khúc đàn kia trong mắt hắn tuyệt đối không hề đơn giản.

Rõ ràng không hề am hiểu về nhạc lý, một bản nhạc nàng đánh có hàng chục lỗi sai vậy mà vẫn có thể làm tâm thần Vô Song không tài nào thoát ra được đủ thấy nhân vật này kinh khủng bực nào.

Vô Song hiện nay việc duy nhất có thể làm là đưa tay lên gãi đầu đồng thời xuất hiện một nụ cười tươi rói trên môi :”Ách, đi nhầm đường, hai vị cứ vui vẻ tiếp nhé”.

Vô Song vừa dứt lời lập tức đừng lên rời khỏi tòa trạch viện, điều bất ngờ là cả Phương Anh cùng Trâm Anh đang nhìn hắn như nhìn một tên ngốc vậy, mặc kệ thân ảnh Vô Song càng ngày càng xa tầm mắt của họ.

Quả nhiên trạch viện này không hề tầm thường vì chỉ 5 phút sau một lần nữa Vô Song đã xuất hiện trước mặt cả hai người, hắn sau một lúc bỏ đi chính là quay lại điểm xuất phát, căn bản tòa trạch viện này giống hệt một mê cung khổng lồ, một con đường hình tròn mà bất cứ kẻ nào cũng không thoát ra được.

Nhìn Vô Song trở lại vị trí cũ, Phương Anh mỉm cười, nụ cười rét lạnh tận xương :”Nơi đây không được phép có nam nhân tiến vào, bình thường nếu có nam nhân thì tuyệt đối đã chết rồi bất quá ngươi là món hàng quan trọng giết ngươi làm Sát Điện mất một số tiền kha khá”.

Câu nói đầu tiên của Phương Anh làm Vô Song cảm thấy hy vọng trong lòng tuy nhiên câu nói tiếp theo của nàng làm hắn như rời vào địa ngục vậy, Phương Anh vẫn mỉm cười nhưng đây tuyệt đối là nụ cười làm Vô Song sợ hãi nhất, nàng thản nhiên nói :”Để vẹn cả đôi đường hay là khiến ngươi không làm đàn ông được nữa nhỉ”.

Phương Anh vừa dứt lời không hề khoan nhượng, trên cánh tay của nàng ta xuất hiện một con dao sắc nhọn, cực kỳ lười biếng Phương Anh phóng dao ra, đây căn bản cứ như một cái phất tay của nàng ta vậy.

Không trải nghiệm thì thôi, trải nghiệm rồi mới thấy thế nào là kinh khủng, Vô Song không biết đây là mấy phần thực lực của nàng nhưng chỉ một cái phi dao này cũng đủ làm Vô Song ăn không tiêu, tốc độ của lưỡi dao cực kì bình thường nhưng Vô Song lại tránh không được, nói đúng hơn là cơ thể hắn không cử động được.

Giây phút sinh tử Vô Song sao có thể do dự, bàn tay hắn nắm chặt lại đồng thời gầm lên một tiếng :”Long Tộc – Long Ngữ – Thần Lực”.

Một bộ giáp đen quen thuộc rất nhanh phủ kín cơ thể Vô Song, trong phút chốc Thần Lực bao phủ toàn bộ cơ thể hắn, Vô Song lúc này chỉ cầu mong bằng Thần Lực hộ thể hắn có thể sống qua một chiêu này.

Đáng tiếc hắn không hiểu nổi Sát Đế của Sát Điện là tồn tại kinh khủng bực nào, lưỡi dao trong phút chốc trở nên vô hình sau đó xuyên qua lớp phòng ngự của Hác Long Giáp, con dao mà Phương Anh phóng ra không hề va chạm với Hắc Long Giáp cũng chẳng hề va chạm với phòng ngự của Vô Song, nó cắm thẳng vào trái tim Vô Song.

Phương Anh lúc này lông mày khẽ nhíu, nàng không phải là Chiến Vô Địch, nàng gặp qua nhiều chuyện hơn tên thiên tài trẻ tuổi đó rất nhiều, chỉ cần nhìn trạng thái của Vô Song là Phương Anh biết hắn có thể sử dụng Long Ngữ thậm chí sự am hiểu về Long Ngữ phải cực cao thì mới có thể vay mượn thần lực.

Con dao của Phương Anh bắn vào trái tim của Vô Song sau đó lập tức tan biến như bọt biển tuy nhiên rất nhanh toàn bộ cơ thể Vô Song đau đớn vô cùng, mỗi tấc trên cơ thể hắn đều bị sát khí cô đọng thành thực chất bao phủ như có hàng ngàn hàng vạn co kiến bao trùm lên cơ thể vậy, khó chịu vô cùng.

Vô Song gầm lên một tiếng vang trời, trên người hắn Niết Bàn Hỏa bùng lên, từ trong cơ thể tràn thẳng ra bên ngoài, sau lưng Vô Song một lần nữa đôi cánh phượng hoàng đầy bá đạo xuất hiện, bằng Niết Bàn Hỏa không ngừng thiêu đốt Vô Song thực sự có thể tiêu trừ lực phá hoại của Phương Anh trong cơ thể.

Phương Anh vẫn giữ tư thế nằm của mình không hề cử động, nàng thản nhiên mỉm cười :”Ghê thật, ngoại trừ Long Ngữ của Long Tộc ra còn có Niết Bàn Hỏa của Phượng Tộc, tiểu tử ngươi không tệ đâu”.

Khó khăn lắm mới có thể tránh thoát được một kích tiện tay của Sát Đế, Vô Song cũng không lấy gì làm tự hào hắn thở dài :”Sát Đế đại nhân khá khen rồi”.

Phương Anh không đáp, không khí một lần nữa lại trở nên căng thẳng cực kỳ, nhìn khuôn mặt lạnh lùng đầy cao ngạo của nàng ta thì bản thân Vô Song thực sự không đoán được Phương Anh đang toan tính điều gì.

Bất chợt Phương Anh lên tiếng, ngón tay chỉ về phía cây đàn của Trâm Anh :”Lúc nãy ngươi có thể đi vào được tiếng đàn của nàng, ngươi có cảm giác gì, đáp án của ngươi chính là liên quan đến tương lai của ngươi mấy ngày sau đấy, đừng làm bản đế thất vọng”.

Vô Song nghe đến đây liền nhíu mày, một lần nữa hắn bị đặt vào trong một câu hỏi mà bản thân hắn cực ghét, một câu hỏi quá khó để trả lời, ai biết hai 'bà cô' kia nghe hắn phát biểu xong có nổi khùng lên không, bất quá kẻ yếu không có tư cách để lên tiếng điều này Vô Song hiểu.

Hít một hơi lãnh khí Vô Song vẫn quyết định nói thật, hắn nhìn thẳng về phía Trâm Anh cùng Phương Anh :”khúc nhạc vừa rồi như đưa người ta vào một mê cung rộng lớn không thể thoát ra, khúc nhạc kéo dài càng lâu thì mê cung càng khổng lồ cũng càng khó thoát ra ngoài, không biết người khác thế nào nhưng Vô Song không thoát ra nổi tuy nhiên vãn bối cũng xin nói thẳng, nếu xét trên vấn đề âm luật cùng nhạc lý khúc nhạc này giỏi lắm được ba điểm”.

Vô Song nói đến đây lập tức im lặng nhìn phản ứng của cả hai vị Sát Đế, điều làm hắn ngạc nhiên là cả Phương Anh cùng Trâm Anh rõ ràng không có biểu hiện bất mãn gì cả thậm chí Vô Song còn khẽ nhận ra nét vui mừng trong mắt hai người bọn họ.

Phương Anh cùng Trâm Anh nhìn nhau một chút sau đó cùng mỉm cười, Phương Anh lập tức lao đến bên người Vô Song, nắm lấy một tay hắn để rồi rất nhanh cả ba người biến mất trong không trung.

Vô Song cũng không rõ là Sát Đế dẫn mình đi đâu bởi khi hắn mở mắt ra trước mặt hắn đã là một vùng biển khổng lồ, mặt biển trải dài tít tắp căn bản nhìn không thấy điểm cuối.

Phương Anh lúc này nhè nhẹ vỗ vai Vô Song, nàng thản nhiên đáp :”Nhìn kỹ nhé, tập trung vào nếu không bản đế móc mắt ngươi ra”.

Vừa dứt lời Phương Anh liền động, cơ thể nàng bỗng chốc như chim hoàng yến lao thẳng về phía biển cả mênh mông đồng thời trên tay Phương Anh cũng không phải là một con dao gọt hoa quả như lúc ném Vô Song nữa rồi mà là một thanh kiếm dài màu trắng bạc, thỉnh thoảng phát ra hào quang lành lạnh.

Phương Anh động thì Trâm Anh cũng không ngồi im, nàng tiến lên một bước che cho Vô Song ở phía sau, mắt đẹp nhẹ chuyển động không biết đang nghĩ cái gì.

Rất nhanh mặt biển như sôi sục, từ dưới đáy biển một bàn tay khổng lồ đưa lên như muốn bóp nát cơ thể nhỏ bé của Phương Anh đang lao đến. Phương Anh đến nhìn cũng không thèm nhìn cánh tay đang đưa ra, nàng vọt thẳng về phía trước, khi cánh tay còn cách nàng 3m thì lập tức bị chém thành thịt vụn, dưới đáy biển lập tức vang lên tiếng gầm rú vang trời.

Rất nhanh vô số thân ảnh khổng lồ xuất hiện, mặt biển chỉ có thể che kín đến ngực bọn chúng, toàn bộ cơ thể những con quái vật này đều màu xanh, bọn chúng không có khí thế bá đạo tuy nhiên cảm giác trầm trọng mà cơ thể bọn chúng mang lại thì tuyệt đối không tầm thường. Đây chính là Cự Kình Nhất Tộc một trong 10 chi lớn của Hải Tộc.

Phương Anh vẫn không hề quan tâm đến 20 thân ảnh khổng lồ vừa mới xuất hiện, trong mắt nàng bọn chúng căn bản là sâu kiến, có khổng lồ hơn nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì.

Vô Song trong phút chốc bị mê hoặc, hắn bị mê hoặc bởi bóng hình xinh đẹp đang nhảy múa giữa đại dương bao la, trước mắt Vô Song lúc này hoàn toàn bị che kín lại bởi từng hành động của Phương Anh, nàng căn bản đang khiêu vũ, khiêu vũ trong bữa tiệc máu do chính nàng tạo nên.

Cự Kình Nhất Tộc trưởng thành hoàn toàn có thể bằng thân thể đánh chết Hạ Vị Thần vậy mà Phương Anh giải quyết bọn chúng đơn giản như thái rau cắt dưa vậy, trong bữa tiệc máu đó lần đầu tiên Vô Song thấy Phương Anh cười, một nụ cười đúng nghĩa. Nụ cười của nàng mang theo sự quyến rũ khó tả, một vẻ đẹp của sự hủy diệt, vẻ đẹp của máu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.