Chương trước
Chương sau
Chỉ một chiêu của Tiểu Ngưng Nhi cũng khiến thiên địa biến sắc, toàn bộ không gian xung quanh bị hóa thành băng, hàng nghìn hư ảnh của Vô Song cũng lập tức nát tan, vô số mũi phi tiêu lơ lửng giữa không trung có điều Tiểu Ngưng Nhi lại không nhìn thấy Vô Song đâu cả.

Ánh mắt nàng trong chốc lát trừng lớn, theo ý tưởng của nàng thì Huyền Băng Phách Toái dư sức đánh tan toàn bộ phân thân của Vô Song sau đó cũng dễ dàng đóng đinh hắn ta trên không trung bằng hàn băng lực lượng vậy mà lúc này đây nàng dĩ nhiên không phát hiện ra sự tồn tại của Vô Song.

Tử Viêm Cung không phải là phàm vật mà là một cây thần cung, một cây thần cung thì sao có thể cho phép Vấn Đinh cảnh giới sử dụng, để dùng được Tử Viêm Cung thì Tiểu Ngưng Nhi đã phải dùng tinh huyết đổi lại, khuôn mặt nàng lúc này tái nhợt vậy mà đối thủ của mình dĩ nhiên lại không nhìn thấy.

Vô Song lần này đã cao tay hơn Tiểu Ngưng Nhi một bước. Với việc Chiến Vô Địch thủy chung vẫn đứng nhìn không chịu ra tay thì Vô Song cũng đã lờ mờ đoán ra đối thủ của mình lần này đến đây là có mục đích gì.

Vô Song đúng là đối với rất nhiều chủng tộc trong thiên hạ thì không rõ ràng lắm tuy nhiên Tiểu Ngưng Nhi hết lần này đến lần khác lại là người Nguyệt Tộc.

Nguyệt Tộc cùng Tinh Linh Tộc có thể coi là chung một nguồn gốc chỉ đơn giản là bọn họ không hợp lối sống mà tách nhau ra mà thôi, một tộc sống trong những cánh rừng bát ngát còn một tộc lại chọn ở bên những hồ nước trong xanh bất quá hai tộc này vẫn cực kỳ khăng khít với nhau, cùng tiến cùng lùi.

Hắc Ám Mị Linh Tộc lại là một nhánh của Tinh Linh Tộc chưa kể Đệ Nhất Tiễn Thần của Hắc Ám Mị Linh Tộc trước khi bị Medusa đánh bại cũng để lại không ít truyền kỳ, Vô Song chính là nhờ những kiến thức này mà mới phát hiện được ra cây cung của của Tiểu Ngưng Nhi không tầm thường, bài danh thứ 9 trong thập đại thần cung Tử Viêm Cung.

Vô Song chính vì điều này hắn mới quyết định không tất tay một đòn, Vạn Ảnh Tuyệt Sát bề ngoài là tấn công nhưng bản thân Vô Song chỉ dùng nó làm hư chiêu, hắn cho toàn bộ bóng ảnh lao lên sau đó bản thân lại lừa chọn lùi lại.

Nếu Tiểu Ngưng Nhi không tung ra sát chiêu nào thì Vô Song chính là đánh cược thất bại bất quá lần này hắn đã thành công, lần này hắn trên cơ Tiểu Ngưng Nhi một bậc.

Ngay sau khi thân thể Vô Song lùi lại thì hắn rất nhanh lại lao lên, lần này không phải là Sát Đế Bí Thuật nữa mà là tốc độ của bản thân, hoàn toàn thuần tùy là tốc độ.

Trước mặt Vô Song có thể coi là cả một cánh đồng bằng tuyết khổng lồ và rộng lớn, còn Tiểu Ngưng Nhi thì đang ở trung tâm cánh đồng, địa điểm này không phải là pháo đài bảo vệ Tiểu Ngưng Nhi mà là nhà tù của nàng.

Thân hình Vô Song rất nhanh lao vào bên trong băng trận, hắn lao thẳng về chỗ Tiểu Ngưng Nhi đang đứng ở trung tâm tòa đại trận, chính nhờ vô số bức tường băng trong suốt như vô số chiếc gương được hình thành mà Vô Song không cần dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng tạo ra vô số bóng ảnh.

Thứ này đối với Tiểu Ngưng Nhi có thể xa lạ nhưng đối với Vô Song thì không, ở trái đất ai chẳng có một hai lần đến chơi ở nhà gương chứ.

Xung quanh Tiểu Ngưng Nhi lúc này là vô số Vô Song, điều này làm khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng lộ ra chút lo lắng. Nguyệt Tộc chưa bao giờ nổi tiếng về khả năng phòng ngự cả, bọn họ chiến đấu bằng cách lẩn trốn và áp chế tuyệt đối từ xa chứ không phải bị đối phương tấn công trước.

Tiểu Ngưng Nhi cắn chặt hàm răng ngà của mình, Tư Viêm Cung trong tay nàng cũng khẽ run lên, không có thời gian nghĩ ngợi hay chờ đợi gì nữa Tiểu Ngưng Nhi đưa cung ngắm bắn.

“Nguyệt Tộc – Xuyên Phá Tiễn”.

Đương nhiên với cái tên này cũng không cần phải giải thích, từng mũi phong tiễn xoay tròn trong tay Tiểu Ngưng Nhi sau đó bắn ra với tốc độ không tưởng, ngay cả khi bị vậy trong hoàn cảnh xấu thì đôi tay của nàng vẫn cực nhanh bắn những mũi tên ra.

Tiểu Ngưng Nhi không hổ là thiên tài của Nguyệt Tộc, chỉ mất chút thời gian bình ổn tâm tình thì nàng lại lấy lại được vẻ băng lãnh vốn có, tâm thần của nàng lại yên lặng như mặt nước mùa thu, trong một cái chớp mắt vô số bức tường băng do chính tay nàng tạo ra lại bị đích thân nàng phá hủy.

Tiểu Ngưng Nhi còn rất trẻ ít nhất đối với người trong thế giới này thì là thế, thời gian tiếp xúc với bên ngoài của Tiểu Ngưng Nhi tuyệt đối không nhiều chính vì vậy nàng vẫn dễ dàng mắc phải rất nhiều sai lầm của tuổi trẻ.

Đầu tiên nàng vốn là Tiên Hoàng cường giả trong khi thực lực của Vô Song mới chỉ là Hóa Anh cảnh, nàng mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu cái đăng cấp vì vậy tâm tình của Tiểu Ngưng Nhi khi đó không khác gì đang hành hạ một con kiến hôi cả, đối với một sát thủ thì đây chính là điều tối kỵ, ai bảo nàng quá tự tin.

Đến khi sức mạnh của nàng bị giới hạn chỉ còn Vấn Đỉnh cảnh thì Tiểu Ngưng Nhi mới cảm thấy vướng chân vướng tay, lúc này nàng lại quá nóng vội, sự nóng vội mới khiến nàng bị Vô Song dồn vào thế bí.

Tuy nhiên yêu nghiệt thì vẫn cứ mãi là yêu nghiệt, Tiểu Ngưng Nhi rất nhanh đã phát hiện ra sai lầm của mình, nàng rất nhanh bắt đầu từ từ sửa lỗi sai, cho dù đang bị ép vào thế hạ phong tuyệt đối thì Tiểu Ngưng Nhi cũng đang từ từ thay đổi nó.

Trong ánh mắt của Vô Song toát ra một tia thưởng thức, lưng Vô Song lúc này dựa sau một bức tường băng, hắn cũng đã ngừng chuyển động. Vô Song vốn cứ tưởng có thể dễ dàng áp sát được Tiểu Ngưng Nhi sau đó áp chế nàng tuy nhiên hắn có vẻ đang quá coi thường nàng rồi.

Tốc độ rút tiễn của nàng cực nhanh đồng thời những mũi tên mang theo sức sát thương đáng sợ vô cùng khiến bất cứ khi nào Vô Song chuẩn bị lao tới thì lại bị đẩy lùi lại, khi số lượng những bức tường băng càng ngày càng ít cũng là lúc ưu thế của Vô Song mất dần mất dần.

Tiểu Ngưng Nhi lúc này là Vân Đỉnh Cảnh đỉnh phong thực lực cao hơn Vô Song nhiều vì vậy nguyên khí trong cơ thể nàng cũng dồi dào vô cùng, nhờ sự khác biệt này mà Tiểu Ngưng Nhi thực sự có thể thoải mãi bắn ra vô số mũi tên, ít nhất đánh tiêu hao chiến thì Vô Song sao có thể bì được với Tiểu Ngưng Nhi.

Chậm rãi nhắm mắt mình lại sau đó bất chợt Vô Song mở ra, ánh mắt hắn lóe lên một tia chiến ý như ẩn như hiện, thân hình Vô Song cực tốc di chuyển trong những bức tường băng còn lại, hắn hoàn toàn để lộ bản thân ra, hoàn toàn đặt mình vào tầm ngắm của Tiểu Ngưng Nhi.

Tiểu Ngưng Nhi thì khác, khuôn mặt ẩn sau lớp áo chòng màu xanh của nàng bình tĩnh đến cực điểm, nàng căn bản không mảy may chú ý đến Vô Song, nàng sẽ chỉ thực sự tấn công hắn khi Vô Song lại gần phạm vi nguy hiểm với nàng, ưu tiên hàng đầu của Tiểu Ngưng Nhi là phá hủy ngục tù do chính mình tạo ra.

Lần này Vô Song cũng không lựa chọn chạy vòng vòng nữa, khi đang di chuyển bỗng nhiên hắn dẫm mạnh một chân xuống đất làm trụ sau đó cả người bắn thẳng về phía Tiểu Ngưng Nhi, trên người Vô Song một lần nữa toát lên từng vòng sát khí nhàn nhạt.

Tiểu Ngưng Nhi nhíu mày, từng ngón tay thon dài lại nắm chặt lấy Tử Viêm Cung của mình, hai hàm răng cắn chặt vào nhau :”Muốn chết ?”.

Dây cung lại căng ra một lần nữa, lần này nàng dĩ nhiên không có tạo ra phong tiễn bằng nguyên lực của mình mà Tiểu Ngưng Nhi sử dụng mũi tên màu tím ngay sau lưng, mũi tên được đặc chế của riêng Nguyệt Tộc.

Nguyệt Tộc -Truy Hồn Đoạt Mệnh Tiễn.

Mũi tên một lần nữa phá không mà ra, mũi tên xoáy thẳng vào vị trí Vô Song đang lao tới, Truy Hồn Đoạt Mệnh Tiễn đương nhiên không cho phép Vô Song chạy trốn hay né tránh, thứ duy nhất mà Vô Song có thể làm chỉ có cường công phá hủy nó hoặc để nó bắn trúng cơ thể.

Vô Song vẫn cứ lao tới, trong ánh mắt xuất hiện một tia điên loạn, chính vì Tam Cấm mà Vô Song hắn có rất nhiều thủ đoạn muốn dùng cũng không thể dùng được, nếu muốn đánh bại được đối thủ lần này hắn phải đặt cược vào may rủi, hắn cần sự điên loạn.

Ngay trước khi mũi Đoạt Mệnh Tiễn sắp đụng vào người Vô Song thì cả người Vô Song ngửa ra phía sau để mũi tên lướt đi trên cơ thể mình, khí lạnh mà nó gây ra làm toàn bộ khuôn mặt Vô Song tê dại.

Đó đương nhiên chưa phải là kết thúc bởi Vô Song biết mũi tên này sẽ còn quay lại tấn công mình, trong một phần một trăm giây cơ thể Vô Song xoay tròn trên không trung đồng thời cánh tay hắn mạnh mẽ nắm lấy Truy Hồn Đoạt Mệnh Tiễn.

Lực cung làm toàn bộ da thịt Vô Song như đứt toác thậm chí lòi cả xương trắng của bàn tay ra tuy nhiên hắn đến nhíu mày cũng không nhíu một cái, cánh tay vận sức ném thẳng mũi tên này về phía Tiểu Ngưng Nhi.

Tiểu Ngưng Nhi đương nhiên lựa chọn né tránh hơn nữa nàng né tránh cũng không khó, mũi tên tuy bị Vô Song ném tới với tốc độ cực nhanh nhưng đối với Tiểu Ngưng Nhi thì không hề nguy hiểm.

Chân ngọc nhẹ lùi lại một bước tạo ra một đạo tàn ảnh, nàng dễ dàng tránh được mũi tên đang lao tới tuy nhiên Tiểu Ngưng Nhi lúc này mới biết, nàng tính sai rồi.

Vô Song không đặt một chút niềm tin nào vào mũi tên kia cả mà thứ hắn đặt niềm tin là Sát Ấn là Hư Không Tốc Sát Thuật.

Thân hình Vô Song đang ngã trên mặt đất đột nhiên biến mất, hắn xuất hiện ở ngay đuôi mũi tên hay nói cách khác là trước mặt Tiểu Ngưng Nhi.

Lần này không để nàng kịp phản ứng Vô Song năm ngón tay cong lại thành trảo nắm chặt lấy cổ tay nàng đồng thời một chân đạp thẳng vào chân trụ của nàng, Tiểu Ngưng Nhi không giữ nổi nữa lập tức ngã xuống đất.

Một tay còn lại của Vô Song mạnh mẽ đưa ra nắm láy mũi Truy Hồn Đoạt Mệnh Tiễn sau đó dùng hết sức đâm thẳng xuống phía dưới, đầu nhọn của mũi tên chỉ còn cách khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Ngưng Nhi vài mm mà thôi.

Tiểu Ngưng Nhi lúc này bị Vô Song đè dưới thân, nàng chỉ có thể cố gắng nuốt nước bọt, nàng thực sự sợ hãi, trong giây phút vừa rồi nàng mới cảm nhận được cái chết sao mà đáng sợ thế, lần đầu tiên nàng biết cảm giác tử vong là như thế nào.

Cuộc chiến này nàng thua rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.