Chương trước
Chương sau
Cửu U Cô Phong thân là thiên tài số một của Cửu U gia tộc đương nhiên cũng có ngạo khí của riêng mình bất quá ngạo khí của hắn cho dù có cao hơn nữa thì cũng có thể làm gì, ngạo khí của hắn đứng trước mặt Hoan Hỉ Tông căn bản là không đáng một xu.

Đương nhiên nếu không bị điên thì Trầm Côn sẽ không lựa chọn giết người, trước khi Tiềm Long Bảng bắt đầu mà giết người thì thực sự không tốt lắm, hoàn toàn có khả năng bị tước đoạt tư cách thi đấu, ít nhất ngày hôm nay Cửu U Cô Phong vẫn giữ được một cái mạng.

Quả nhiên sau mệnh lệnh của Trầm Côn thì Huyền Thiên ra tay rất khác, thân hình hắn chỉ loáng lên một cái đã xuất hiện ngay trước mặt Cô Phong, tốc độ nhanh đến đáng sợ.

“Thiên Địa Huyền Hoàng Công – Bạo Quyền”.

Một quyền của Huyền Thiên nện thẳng vào bụng Cô Phong làm hắn phun máu đồng thời lục phủ ngũ tặng bị nội thương nghiêm trong, một quyền đánh cho bọng Cô Phong lõm lại thoạt nhìn lạnh cả người, Cô Phong lúc này cảm thấy đại não nổ vang, khó thở vô cùng rất nhanh ngất lịm bất tỉnh nhân sự.

Ngay khi Cô Phong ngất đi thì có hai lão già lập tức xuất hiện bảo vệ hắn ta, hai nhân vật đi theo dẫn đội của Cửu U tộc, đương nhiên bọn họ không dám xuất thủ cũng không dám cứu người, một trong hai người thậm chí còn cắn răng cúi đầu trước mặt Trầm Côn.

“Cửu U tộc xin đa tạ Trầm công tử hạ thủ lưu tình, ân huệ lần này Cửu U nhất tộc xin nhớ kỹ”.

Trầm Côn bật cười phất tay :”Ân huệ mà làm gì, loại yếu như các ngươi cứ quên luôn đi cũng được”.

Đương nhiên cuộc chiến lần này cũng thu hút ánh mắt của rất nhiều người, trên lý thuyết trong Bảng Hạt Giống thì Trầm Côn là nhân vật có khả năng vô địch nhất, mọi cử động của kẻ này đều là tâm điểm của đám đông.

…....

“Hắc hắc lần này coi như Cửu U gia tộc đen đủi, đụng ai không đụng lại dính ngay Vô Diện Phật, may mà Tiềm Long Thành còn có điều luật hạn chế nếu không chỉ sợ hắn ra tay giết người”.

….....

“Cũng chịu thôi ai bảo Hoan Hỉ Tông mạnh mẽ đến vậy, so với bọn họ thì Cửu U gia tộc căn bản chỉ là kiến hôi”.

….....

“Tên Cửu U Cô Phong kia cũng không yếu à, có trách thì trách Huyền Thiên quá mạnh thôi thậm chí kẻ này nghe đâu chỉ là chân sai vặt của Trầm Côn vậy Trầm Côn sẽ mạnh thế nào, chẳng nhẽ Tiềm Long Bảng lần này hắn vô địch thật ?”.

….....

Bên trong tòa nhà của Cửu U gia tộc lúc này là một không khí ảm đạm vô cùng, bọn họ như rất nhiều thế lực đen đủi khác bị đoạt mất nơi ở phải chịu ra chuyển ra ngoài sống, đương nhiên bọn họ cũng có thể lựa chọn cách cướp nơi ở các thế lực khác bất quá những thế lực còn trụ lại đến bây giờ có ai là quả hồng mềm ?.

Đoàn người Cửu U gia tộc rất nhanh sắp xếp đồ đạc sau đó theo chân nhau rời khỏi cửa lớn nơi Trầm Côn vẫn đang ôm mỹ nhân trong ngực cùng với Huyền Thiên như một bức tượng gỗ đang yên lặng chờ đợi vậy.

Đương nhiên là Hoan Hỉ Tông cũng không chỉ có hai người này, sau lưng Trầm Côn không thiếu lão bất tử vì hắn hộ vệ chỉ là không xuất hiện mà thôi, trong Tiềm Long Bảng lần này Hoan Hỉ Tông tràn ngập tham vọng trong khối lợi nhuận kếch xù tại Biển Nam.

Nếu được sử dụng Thần Lực hoặc độ tuổi trên 25 thì Hoan Hỉ Tông chưa chắc tự tinh như vậy tuy nhiên điều luật lần này hoàn toàn ủng hộ Trầm Côn, gần như bất cứ ai trong Hoan Hỉ Tông cũng chắc chắn Trầm Côn vô địch.

Trầm Côn đương nhiên không quan tâm đến những kẻ thất bại của Cửu U gia tộc cho đến khi hắn nhìn thấy Lạc Nhạn, nàng lúc này toàn thân mặc một bộ vày màu đen, mái tóc dài búi cao, khuôn mặt xuất hiện một nét u buồn nhè nhẹ.

Đã là người tu luyện thì hầu như rất ít nữ nhân xấu, đây chính là thường thức trong thế giới này, khi hai cô gái đẹp đứng cạnh nhau thì người nào đẹp hơn đương nhiên sẽ là mỹ nhân, người còn lại sẽ bị hạ xuống bậc “bình thường”. Lạc Nhạn quả thực có thể coi là mỹ nhân.

Đặc biệt trên người Lạc Nhạn có một khí chất nhè nhẹ cực kỳ đặc biệt, trước kia Lạc Nhạn sống vì gia tộc, sống vì tranh đấu của Cửu U gia cho đến khi gặp Vô Song.

Nhiều khi Lạc Nhạn cảm thấy rất mệt mỏi, ở chi mạch của nàng chỉ có một mình nàng có thể được đặt lên mặt bàn nói cách khác nàng từ bé đã phải gồng gánh tương lai của cả chi mạch trên vai, áp lực lên cô gái nhỏ này vô cùng nặng nề thậm chí nó cũng dần dần thay đổi bản tính của nàng, nàng sống vì người khác rất nhiều, sống trong toan tính rất nhiều, không phải ngẫu nhiên nàng được gọi là Ma Nữ trong gia tộc của mình.

Cái nhìn của người khác về Lạc Nhạn có phần giống hệt một con rắn độc luôn âm trầm và lạnh lẽo tuy nhiên hai năm nay Lạc Nhạn như thay đổi 180 độ, nàng nữ tính hơn, nàng trầm mặc hơn, nàng trưởng thành hơn.

Không biết tại sao đặc biệt là từ khi chăm sóc Vô Song những ngày đầu ở Hắc Ám Mị Linh Tộc thì Lạc Nhạn lại tìm thấy một niềm vui đặc biệt, niềm vui của một nữ nhân bình thường như bao nữ nhân khác.

Lúc trước nàng đã mạnh mẽ quá nhiều, gồng gánh quá nhiều chỉ có khi gặp Vô Song thì nàng mới có thể buông lỏng một chút, ít nhất nàng biết có người để nàng dựa vào, một bờ vai khiến nàng có thể tin tưởng, vậy là quá đủ rồi.

Trong hai năm qua Lạc Nhạn điên cuồng tập luyện, điên cuồng gia tăng sức mạnh của bản thân nhưng không phải vì tranh đấu gia tộc, không phải vì muốn hãm hãi kẻ khác mà nàng chỉ thực sự mong mình không làm gánh nặng của kẻ đó, nàng tu luyện để đi theo bước chân của kẻ đó.

Có thể Vô Song không biết cái ngày mà bản thân hắn lê thân thể gầy yếu chắn trước mặt Lạc Nhạn, trước mặt 10 vạn binh sỹ Việt Quốc đã gây cho Lạc Nhạn một ấn tượng không thể xóa nhòa, đôi cánh Phượng Hoàng tung bay giữa bầu trời, ngọn lửa đốt cháy cả hư không.

Một thân thể gầy gò ốm yếu, một thiếu niên cả đời chưa bước chân ra khỏi Việt Quốc bỗng dưng hoành không xuất thế, bỗng dưng đánh bại Nam Địa tuyệt đỉnh thiên tài Hách Mông, cảnh tượng khi đó sao Lạc Nhạn có thể quên.

Khi ở U Ám Sơn Lâm khi Lạc Nhạn lần đầu tiên chứng kiến Vô Song giết người thì hắn cho nàng cảm giác sợ hãi, cảm giác của tử thần, nỗi sợ hoàn toàn chiếm lấy trái tim nàng, khi đó nàng thực sự cảm thấy cái chết.

Khi Vô Song chiến đấu với Hách Mông kể cả cuộc chiến đó không phải vì nàng thì Lạc Nhạn lại thấy an toàn cùng ấm áp còn khi Vô Song trọng thương nằm tịa Hắc Ám Mị Linh Tộc thì Lạc Nhạn lại cảm thấy yên bình và tĩnh lặng.

Có thể với những người khác không nhận ra điểm đặc biệt của Lạc Nhạn nhưng Trầm Côn thì khác, hắn duyệt mỹ vô số, ánh mắt hắn tuyệt đối là cao thủ số 1 số 2 trong lĩnh vực này, Trầm Côn nhận ra Lạc Nhạn có khí chết cực kỳ đặc biệt.

U buồn như một đóa hoa lan trong u cốc, nhẹ nhàng và tĩnh lặng như mặt nước hồ mùa thu, sự mỏng manh của những bông tuyết mùa đông, một cô gái thực sự mạnh mẽ bên ngoài nhưng lại vô cùng yếu đuối bên trong.

Đối với Trầm Côn hắn thích nhất là hành hạ nhưng cố gái thế này, những nữ nhân này mới thích hợp làm thú vui cho hắn, Trầm Côn say mê cảm giác này, cảm giác hành hạ những mỹ nhân yếu đuối cũng như vò nát một bông hoa trong tay vậy.

Chưa kể Lạc Nhạn còn có một thứ mà các nữ nhân khác khó mà đạt được, nàng có nhan sắc, có tư chất, có cả gia thế vậy là đủ hơn xa nhiều nữ nhân khác rồi.

Trầm Côn không ngờ lại đứng lên, hắn đẩy hai nữ nhân trong ngực mình ra, khi Trầm Côn động cũng là lúc có rất nhiều ánh mắt khóa chặt hắn, bất cứ ai hiểu Trầm Côn, bất cứ ai từng nhìn thấy Trầm Côn ra tay thì đều hiểu một quy tắc bất di bất dịch, khi trong ngực Trầm Côn không có nữ nhân thì lúc đó hắn là Vô Diện Phật, là Huyết Thủ Tu La – Vô Diện Phật đáng sợ nhất của thế hệ này, đó mới là Trầm Côn nghiêm túc.

Trầm Côn bước ra một bước đứng trước mặt Lạc Nhạn, sự xuất hiện của hắn quá đột ngột làm Lạc Nhạn biến sắc, nàng sợ hãi lùi lại ba bước đồng thời ánh mắt nhìn thẳng vào Trầm Côn, giọng nói băng lãnh của nàng vang lên :”Ngươi muốn gì ?”.

Trầm Côn bật cười, hắn cười rất lớn và cũng đầy bá đạo :” Cô gái này không ngờ cũng mạnh mẽ nha, ta muốn ngươi đêm nay được không cô bé ?”.

Một câu nói của Trầm Côn làm Lạc Nhạn biến sắc, nàng biết ma danh của Trầm Côn nhưng nàng không được gặp hắn, hắn hơn nàng 5 tuổi đương nhiên trước kia trong Tiềm Long đại hội hai người không có cơ hội gặp nhau.

Một câu nói của Trầm Côn tuy rằng kinh người nhưng cũng không làm quá nhiều người bất ngờ, hành động này của hắn không phải là lần một lần hai chưa kể bằng thân phận của Trầm Côn ở Hoan Hỉ Tông thì quả thực có thể bắt Lạc Nhạn bất cứ lúc nào.

Đối với Cửu U gia tộc chỉ cần Lạc Nhạn gả vào cửa Hoan Hỉ Tông, chỉ cần ném cho Lạc Nhạn một cái danh phận cũng đủ làm địa vị của toàn bộ gia tộc này tăng vụt, cho dù có một tia liên hệ với Hoan Hỉ Tông thì cũng đủ rồi.

Lạc Nhạn cắn chặt môi đồng thời lùi lại, ánh mắt xuất hiện một vệt sát khí :”Ta cũng là người tham gia Tiềm Long Bảng lần này, xin ngươi tự trọng”.

Trầm Côn đương nhiên không quan tâm lắm, hắn dùng ngón tay út ngoáy tai mình, vẻ mặt bất cần vô cùng :”Buồn cười, nữ nhâm Trầm Côn ta muốn thì cần quái gì quan tâm thân phận ? Không phải mấy ngày trước ngươi ngoan ngoãn ở trong ngực một tiểu tử khác à ?, còn giả vờ trong trắng ?”.

Trầm Côn nói xong trong mắt xuất hiện một luồng nộ hỏa, hắn đột nhiên lại cảm thấy mình có chút thất bại, nghĩ mà xem Lạc Nhạn không hề suy nghĩ mà ngoan ngoãn để Vô Song ôm vào lòng còn với hắn thì không.

Trầm Côn bỗng nhe răng, trên người xuất hiện một luồng tà khí, khí thế của hắn ép Lạc Nhạn đến không thở nổi :”Hay thế này đi, nếu đêm nay ngươi không chịu ngủ với ta thì cũng không sao, ta rất rộng lượng bất quá người của Cửu U gia tộc tham gia Tiềm Long Bảng một người lên sàn ta giết một người, tên công tử của ngươi ta cũng sẽ rất nhẹ tay chỉ đánh cho hắn thành người tàn phế, thế nào ?”.

Sát khí âm lãnh từ khóe miệng hắn lan ra, Trầm Côn mạnh đến mức chỉ bằng lời nói hết sức đơn giản lại khiến một cao thủ Hóa Anh Kỳ đỉnh phong không thể nhúc nhích, hai hàm răng của Lạc Nhạn run cầm cập, nàng không sợ hãi mà là Trầm Côn bắt nàng phải sợ hãi, đây là sức mạnh của Hoan Hỉ Tông, của Vô Diện Phật.

Cánh tay có phần thô to của Trầm Côn nhè nhẹ đưa lên muốn vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Nhạn, đúng lúc này Lạc Nhạn mạnh mẽ lùi lại, không ngờ có thể thoát ra được khỏi áp lực mà Trầm Côn gây ra sau đó nàng cúi người xuống thở hồng hộc.

Đương nhiên không phải là Lạc Nhạn đủ mạnh để thoát ra mà là trong một sát na toàn bộ sát khí mà Trầm Côn tạo ra đề vô thanh vô tức biến mất.

Trầm Côn ánh mắt lóe lên một tia nghi hoặc sau đó quay phắt đầu lại, ở đó chẳng biết từ khi nào Vô Song đã xuất hiện, hai tay khoanh trước ngực, lưng dựa vào tường, miệng của hắn đang ngậm một cọng cỏ khẽ đong đưa trong gió.

Nhìn thấy Trầm Côn đối mặt với mình Vô Song cũng mỉm cười nhổ cọng cỏ ra, bàn tay đưa ra về phía trước :”Lạc Nhạn, an toàn rồi về đây nào”.

Một câu nói của Vô Song như làm Trầm Côn tức điên, càng đáng chết hơn khuôn mặt vốn trắng bệch của Lạc Nhạn lại xuất hiện sự vui vẻ, nàng chạy thẳng vào trong lồng ngực của Vô Song, ở đây nàng cảm thấy an toàn.

Vô Song lúc này nhẹ xoa mái tóc của Lạc Nhạn, ánh mắt thản nhiên nhìn Trầm Côn :”Biết gì không ?, uy hiếp nữ nhân của ta thường có kết cục thảm lắm đấy ”.

Hãy ấn cảm ơn sau mỗi chương vì nó miễn phí với các bạn nhưng lại rất quan trọng với bọn mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.