Chương trước
Chương sau
Vùng đất này vốn là cấm địa của Chiến Tộc, ngay cả Đấu Thần cũng cực kỳ tuân thủ, hơn 2000 năm ông chưa quay về nơi đây, ông ta chưa từng một lần nữa lại gần cái bàn này, suốt 2000 năm Đấu Thần mới lại một lần nữa đụng vào rượu.

Chuyện rất hoang đường khi mà Chiến Tộc coi rượu như nước lọc để uống, nam tử Chiến Tộc một ngày không có rượu là bứt rứt trong lòng, toàn thân khó chịu vậy mà Đấu Thần quả thực có thể cai rượu 2000 năm, suốt 2000 năm ông không đụng vào một giọt rượi nào.

Đấu Thần quay lại nhìn cô gái đang rụt rè nhìn mình, ông nhẹ nhàng đặt bát rượu xuống, bàn tay đưa ra về phía cô bé, một giọng nói hiền từ một cách bất ngờ vang lên :”Mio đúng không, lại đây”.

Một lệnh của Đấu Thần làm bốn đầu hung thú đang gầm gừ như muốn xé xác Mio đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, cả bốn đầu Hung Thú này đều chậm rãi nhắm mắt say ngủ, không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh cả.

4 đầu Hung Thú này là nô thú của Đấu Thần, bất cứ một con nào đều có khả nắng sống mái với Cực Đạo Chân Thần 22 Trùng Thiên trở xuống, chỉ cần 1 đầu Hung Thú này đi ra Chiến Tộc thừa sức nhổ bật gốc một thế lực bên ngoài.

Mio rụt rè nhìn Đấu Thần xong lại nhìn 4 con hung thú ngủ say, cái miệng nhỏ nhắn của nàng vang lên :”Vâng”.

Mio sau gần 3 tháng cũng có thể gioa tiếp được ngôn ngữ của nhân loại, cho dù nàng phát âm vẫn tương đối khó khăn nhưng thế cũng đủ làm Đấu Thần hài lòng.

Mio vẫn giữ thói quen di chuyển bằng bốn chân đi đến cái bàn trước mặt, có chút sợ hãi cũng có chút rụt rè, nàng sợ hãi không phải vì khí thế Đấu Thần tạo ra bởi Đấu Thần lúc này không có một chút khí thế nào, hắn giống như một bậc trưởng bối hiền từ vậy, thứ của Đấu Thần làm Mio sợ hãi chính là vì ông ta quá lớn lớn, so với Mio thì không khác gì mèo nhỏ và sư tử vậy, đối với một cô gái 'miễn nhiễm' sát khí như Mio thì một người như Đấu Thần vô cùng đáng sợ.

Đợi Mio lại gần mình Đấu Thần đưa tay ra khẽ xoa đầu cô bé, không biết từ bao giờ khóe miệng Đấu Thần cong lên, một nụ cười cuối cùng cũng đã xuất hiện trên mặt ông ta, một nụ cười không biết đã bao lâu rồi không xuất hiện.

Đấu Thần vậy mà bỏ chiếc mặt nạ của mình ra, ông ta đưa một ngón tay che miệng :”Việc hôm nay là bí mật nhé ?”.

Mio ngoan ngoãn gật đầu, lại một lần nữa nàng lên tiếng bằng khẩu âm đầy trúc trắc :”Vâng”.

Đấu Thần lần này bật cười, tiếng cười rất lớn cũng rất thỏa mãn, Đấu Thần tự động rót cho mình một chén rượu lớn sau đó không biết từ đâu trên tay ông ta xuất hiện một chén rượu nhỏ, Đấu Thần vậy mà rót rượu cho Mio :”Uống đi”.

Mio nào phân biệt được nước và rượu, cái đầu màu phớt hồng của nàng khẽ cúi xuống, miệng nhỏ mở ra nhẹ đưa lưỡi chạm vào bát nước đột nhiêu nhíu mày, cả người nàng rụt lại :”Đă....ng”.

Đấu Thần vẫn tiếp tục cười, trong 2000 năm qua số lần ông cười còn không bằng một đêm này, bàn tay Đấu Thần xuất hiện một xâu kẹo hồ lô, ông nhìn Mio đầy hiền từ :”Thích không ?”.

Mio thực sự chậm rãi gật đầu, nàng rất thích vị ngọt của kẹo hồ lô, cái miệng nhỏ nhắn vậy mà thực sự mở ra khẽ cắn một miếng trên xiên kẹo của Đấu Thần, khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một tia vui vẻ.

Đấu Thần lại chỉ vào bát rượu nhỏ đặt bên cạnh Mio, ông mỉm cười :”Chỉ cần uống một ngụm rượu ta cho con một xiên kẹo thế nào ?”.

Mio nhìn xiên kẹo ngọt lịm thơm ngào ngạt sau đó lại nhìn bát rượu dưới đất, nàng suy nghĩ một chút rồi thực sự cúi đầu uống một ngụm rượu, phần thưởng của nàng quả nhiên là một xiên kẹo hồ lô, trong tay Đấu Thần như làm ảo thuật vậy, kẹo hồ lô trong tay ông ta cứ liên tục xuất hiện, trong ánh mắt thích thú của Mio.

Cứ như vậy dưới ánh trắng, Đấu Thần vừa uống vừa cười còn cô bé Mio đã sớm không uống được nữa, nàng ngoan ngoãn ngủ trên đùi Đấu Thần, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ.

Đấu Thần dùng bàn tay có phần thô ráp nhẹ vuốt lên mái tóc màu hồng của nàng, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, dưới ánh trăng ông vẫn cứ tiếp tục uống rượu, cứ tiếp tục nhìn về trời cao.

Sau lưng Đấu Thần khoảng 10m, một thân ảnh chưa bao giờ lên tiếng cũng đang lặng lẽ quan sát ông ta, một người ẩn trong bóng tối, kể từ khi Mio đến người đó hoàn toàn không nói gì.

Không biết bao lâu sau Đấu Thần đeo lại chiếc mặt nạ của mình, ông ta quay đầu lại nhìn hắc ảnh sau lưng :”Muốn gì nói đi ?”.

…...........

Tiềm Long Thành, Sinh Tử Đài một âm thanh kinh khủng vang lên, cả Tố Ngôn cùng Vô Song đều bị đánh bật ra, giữa trung tâm của sân đấu mặt đất nứt toát, không khí lúc này tràn ngập hơi thở cuồng bạo của lửa cùng cái lạnh thấu xương của băng.

Một nửa Sinh Tử Đài là cánh đồng băng rộng lớn, một nửa còn lại là biển lửa cuồng bạo, ở trong cái biển lửa đó là thân ảnh Vô Song, cả người hắn bị dính vô số băng nhận, nhưng một lần nữa tốc độ vết thương lại hồi phục một cách đáng sợ.

Đây là lần thứ 3, Tố Ngôn đánh Vô Song trọng thương và cũng là lần thứ 3 Vô Song đứng dậy như chưa hề có bất cứ việc gì xảy ra. Mỉm cười một lần nữa Vô Song đứng lên, hắn nhìn Tố Ngôn :”Tiếp tục chứ ?”.

Tố Ngôn ánh mắt lạnh lại, nàng thực sự chưa gặp một kẻ nào đáng sợ như thế, nói đúng hơn là Vô Song khắc chết nàng rất nhiều, đúng là Vô Song nãy giờ không có cách nào chạm vào người Tố Ngôn nhưng bản thân Tố Ngôn không thể nào đánh bại nổi Vô Song.

Nếu là người khác thì Vô Song quả thực cũng chưa dám liều mạng sử dụng Phượng Hoàng hỏa diễm như thế bất quá đối với Tố Ngôn thì khác, băng và hỏa là hai nguyên tố áp chế nhau cực mạnh trong thiên nhiên chính vì vậy áp chế Băng tốt nhất đương nhiên là hỏa, Phượng Hoàng hỏa khôi phục các vết thương bị gây ra bởi băng hệ nhanh hơn rất nhiều.

Một nguyên nhân quan trọng nữa là Bắc Băng Cung thực sự chưa bao giờ nổi tiếng về sức tấn công.

Tố Ngôn thở dài một hơi, nàng vậy mà để hai tay ra sau lưng búi mái tóc của mình lên, hành động này của Tố Ngôn đương nhiên là cực độ không thích hợp trong một cuộc chiến tại Sinh Tử Đài, đợi nàng búi tóc xong thì đối thủ đã đủ sức giết nàng vài mạng rồi, tuy nhiên không biết tại sao Tố Ngôn lại chắc chắn rằng Vô Song không tấn công mình, một cảm giác cực kỳ vô lý nhưng hôm nay đã có quá nhiều việc vô lý với nàng rồi, nàng lại thực sự tin tưởng vào cảm giác của mình.

Vô Song lúc này thản nhiên lấy một bộ áo mới trong trữ vật giới chỉ, hắn vậy mà cũng thay bộ áo rách tả tơi của mình, tuyệt đối không tấn công Tố Ngôn, chính Vô Song cũng rất mâu thuẫn không biết trận này hắn nên thẳng hay là thua.

Tất nhiên 5 người đầu tiên chiến thắng trận thứ nhất cũng không phải là quyết định top 5 và người thua trong lượt đầu tiên cũng không phải hết cơ hội.

Tố Ngôn rốt cuộc búi tóc xong, ánh mắt nàng lóe lên một tia sáng sắc lạnh :”Nếu sau lần này mà ngươi còn đứng lên được thì ta chịu thua”.

Nàng vừa dứt lời thì một khí thế kinh khủng khiếp trong người nàng xuất hiện, cảnh giới của Tố Ngôn toàn bộ bộc phát, nửa bước Chân Tiên, đây là cảnh giới của nàng, cảnh giới khiến người khác nghẹt thở.

Phải biết trong Cửu U gia tộc đạt đến Chân Tiên cũng chỉ có tộc trưởng cũng tứ đại trưởng lão mà thôi, ở độ tuổi của Tố Ngôn rất nhiều người chỉ là Khai Cương, Hóa Anh, hiếm hoi lắm thì có Vấn Đỉnh thiên tài nhưng nàng đã đạp một bước vào Chân Tiên cảnh, cảnh giới đại diện cho cường giả thế hệ trước.

Tố Ngôn đã vượt các thiên tài cùng lứa một cái thế hệ, nàng đang đuổi theo bước chân của cường giả thế hệ trước còn những kẻ cùng thế hệ với nàng chỉ có tư cách dõi theo bóng lưng mà thôi.

“Bắc Băng Thần Công đệ cửu tầng – Vô Cực Băn Công”.

“Bắc Băng Thần Công đệ cửu tầng – Thanh Long Khải Giáp”.

“Bắc Băng Thần Công đệ cửu tầng – Ngưng Băng Thất Kiếm”.

Trên người Tố Ngôn không có gì thay đổi quá nhiều chỉ có cánh tay nàng xuất hiện từng vòng từng vòng khí lạnh một cách đáng sợ, tiếp theo trên đầu nàng lơ lửng 7 thanh cự kiếm bằng hàng băng, 7 thanh kiếm có khắc 7 chủ ẩn khó hiểu và kì dị vô cùng.

Đừng nói là những người đã đạt đến nửa bước Chân Tiên mà ngay cả những người đã bước vào Chân Tiên, những cường giả Nhân Tiên cảnh nhìn thấy Tố Ngôn cũng tê cả da đầu.

Vô Song không nói gì nữa, hắn cảm thấy Tố Ngôn lúc này đã nghiêm túc, nếu hắn còn không nghiêm túc thì hắn đang khinh thường nàng, hắn cũng sẽ toàn lực đối chiến.

Khí thế của Vô Song chỉ là Vấn Đỉnh cảnh cường giả thậm chí còn là Vân Đỉnh sơ kỳ so với Tố Ngôn không khác gì một trời một vực bất quá rất nhanh khí thế hắn đuổi theo Tố Ngôn hoàn toàn không thua kém gì cả.

Đôi cánh Phượng Hoàng vẫn mạnh mẽ xuất hiện, nó đang nhẹ nhàng tung cánh mang theo một sức nóng khổng lồ.

Trần bầu trời cũng như Tố Ngôn trên đầu Vô Song cũng xuất hiện 7 thanh Tru Thiên Kiếm.

Cuối cùng Vô Song đưa tay lên trời rồi nắm chặt lại, ánh mắt lóe lên một tia tà dị :”Long ngữ, Địa Ngục Ma Long, Ma Long Phiên Thiên Giáp”.

Cả người Vô Song rất nhanh biến thành một đầu Ma Long, cả hắn và Tố Ngôn đều ngưng trọng nhìn nhau một chút, dần dần trên cơ thể Tố Ngôn xuất hiện từng đường long giáp, nàng vậy mà cũng không còn ẩn đi chiến giáp của mình nữa, Tố Ngôn lúc này là một đầu Băng Long.

Một Ma Long cùng một Băng Long mạnh mẽ lao vào nhau, trên trời 14 thanh cự kiếm hai màu va chạm liện tục với nhau, vừa phòng ngự vừa tấn công bảo vệ chủ nhân của mình, cả hai người vừa cận thân đối chiến lại vừa mạnh mẽ điều khiển phi kiếm trên người.

“Bắc Băng Thần Chưởng – Đệ nhất cấm chế”.

Một chưởng của Tố Ngôn đánh thẳng vào ngực của Vô Song tạo thành một đóa tuyết liên mờ ảo sau đó rất nhanh biến mất, Vô Song thì không quan tâm lắm một cước tung ra đá thẳng vào bụng của Tố ngôn.

Mấy chiêu vừa rồi giao thủ cũng làm Vô Song nhận ra bộ giáp trên người Tố Ngôn biến thái vô cùng, điều này vô hình chung khiến Vô Song thoải mái ra tay hơn rất nhiều.

Tố Ngôn một chân đạp vào chân Vô Song, cả người bay lên trên không trung, hai tay mở ra đánh thẳng xuống phía dưới.

“Bắc Băng Thần Chưởng – Đệ nhị cấm chế”.

“Bắc Băng Thần Chưởng – Đệ tam cấm chế”.

Vô Song hai tay nắm chặt lại, cũng mạnh mẽ đối cứng cùng Tố Ngôn :”Hắc Long Quyền”.

Lực đạo của Vô Song là cực kỳ khổng lồ, thân thể của Tố Ngôn bị hắn đánh mạnh ra ngoài tuy nhiên đuôi của Vô Song lúc này dĩ nhiên quấn chặt lấy vòng eo của nàng, hắn vậy mà kéo nàng lại gần mình, khóe miệng Vô Song cong lên :”Nàng không chạy ra khỏi ta được đâu”.

Đáng tiếc Vô Song còn chưa kịp làm hành động gì tiếp theo thì Tố Ngôn đã áp một tay lên ngực hắn :”Bắc Băng Cung – Vĩnh Hằng Băng Mộ”.

Cơ thể Vô Song lập tức khựng lại, cả người hắn bị hóa thành băng, Tố Ngôn được đà xoay tròn cơ thể trên không trung mạnh mẽ đá chẳng vào đỉnh đầu của Vô Song.

Vô Song nhếch miệng, hắn đang trong trạng thái hóa đá vậy mà mạnh mẽ cử động được thân thể, bàn tay một lần nữa nắm lấy chân ngọc của nàng làm Tố Ngôn khẽ biến sắc.

Ma Long giáp của Vô Song khẽ lóe lên một tia hắc khí, vậy mà có thể dễ dàng chấn nát lớp băng xung quanh, Vô Song một đầu gối tì vào bụng Tố Ngôn, bàn tay đưa lên mạnh mẽ một quyền đấm xuống.

Tố Ngôn bị đè xuống dưới nhưng lâm nguy không loạn, nàng mỉm cười :”Quan Tài Băng”.

Một quyền của Vô Song đấm xuống nhưng mạnh mẽ bị đánh bật ra, đầu gối của hắn đang đè lên bụng Tố Ngôn vậy mà cũng bị hóa băng, Tố Ngôn quả thực được bảo vệ bởi một lớp quan tài vững chắc vô cùng.

Trên quan tài lần này vậy mà xuất hiện 10 đóa tuyết liên xoay tròn, 10 đóa tuyết liên mạnh mẽ bắn thủng Ma Long giáp của Vô Song hất hắn bay ra ngoài.

Tố Ngôn tiếp tục lao tới, bàn tay đưa ra không trung sau đó nắm lại :”Thất kiếm hợp nhất – Vĩnh Hằng Tru Ma”.

7 thanh kiếm trên bầu trời khẽ run lên sau đó toàn bộ hợp nhất, một thanh đại kiếm khổng lồ cắt thẳng về phía cổ của Vô Song tuy nhiên nó bị một thanh hỏa kiếm tưởng đương về độ lớn cắm thẳng từ trên trời xuống ngăn lại.

Thân hình Vô Song biến mất, hắn dễ dàng áp sát Tố Ngôn :” Hư Không Tốc Sát”.

Năm ngón tay của hắn biến thành Long Trảo, một trảo in thẳng vào ngực Tố Ngôn, tốc độ của Vô Song lúc này căn bản là quá nhanh có điều trảo thủ của hắn vậy mà không bị lực cản gì dễ dàng đập nát thân ảnh của Tố Ngôn trước mặt nát vụn.

Một Tố Ngôn khác lúc này hiện ra trên lưng Vô Song, hai chưởng vỗ mạnh lên lưng hắn.

“Đệ tứ cấm chế”

“Đệ ngũ cấm chế”.

Mọi việc còn chưa xong khi Tố Ngôn trên lưng lập tức biến mất, dưới mặt đất một thân ảnh khác của nàng xuất hiện, lại hai thưởng ấn vào ngực Vô Song.

“Đệ lục cấm chế”

“Đệ thất cấm chế”.

Vô Song khóe miệng trào ra một tia máu, cả người hắn xoay tròn trên không trung, lúc này vô số thân ảnh Tố Ngôn xuất hiện, vây kín Vô Song trên bầu trời có điều từ người Vô Song vô số phi tiêu ném ra, xuyên thủng tất cả băng nhân mà Tố Ngôn gọi ra.

Thứ mà Tố Ngôn sử dụng chính là 'Băng Tượng Thế Thân' cực kỳ nổi tiếng của Bắc Băng Cung còn thứ mà Vô Song dùng còn đáng sợ hơn ' Sát Đế Bí Thuật – Vạn Ảnh Tuyệt Sát'.

Vô số băng nhân bị Vô Song phá hủy trong một đòn, đồng thời thân hình của hắn cũng biến mất, hắn vậy mà xuất hiện ngay ở phía cuối võ đài, một quyền mạnh mẽ tung ra, trước mặt hắn hiện lên một tấm băng thuẩn khổn lồ, đây là vị trí thực sự của Tố Ngôn.

Tố Ngôn và Vô Song một lần nữa lại đối diện với nhau qua một lớp băng trong suốt, một lần nữa hai người lại bốn mắt nhìn nhau.

Lúc này khóe miệng Vô Song mấp máy :”I Love You”.

Đương nhiên câu nói này không ai hiểu, có bị toàn bộ thiên hạ thấy cũng không hiểu, cả Nguyên Tố Thế Giới này không một ai hiểu ý nghĩa của câu nói này, Tố Ngôn cũng không hiểu.

Vô Song khẽ xoay tay của mình, long lực một lần nữa cuồn cuộn xuất hiện, một quyền đấm nát tấm khiên băng phòng ngự của Tố Ngôn, một quyền lực chưa dừng cuối cùng đấm thẳng về phía bụng nàng.

Tố Ngôn cũng không chậm, một đầu gối đưa lên chắn một quyền của Vô Song, cả người nàng mượn lực lộn ra phía sau tiếp theo mạnh mẽ khẽ lướt trên người Vô Song, một chưởng nện thẳng vào đỉnh đầu hắn.

“Đệ bát cấm chế”

Vô Song dính một đòn nhưng khuôn mặt hắn cũng không có bất cứ thứ gì thay đổi, cái đuôi mạnh mẽ một lần nữa cuốn lấy eo Tố Ngôn nắm chặt lại, Vô Song dồn Tố Ngôn vào góc khán đài, sau lưng nàng chính là vòng bảo vệ bằng thần lực, Tố Ngôn rõ ràng lúc này không chạy nổi mà cũng chẳng né nổi nữa.

Một quyền Vô Song tung ra mạnh mẽ đấm vào tưởng bảo hộ, cánh tay rắn chắc của hắn một lần nữa kề sát ngay bên mặt nàng, khuôn mặt Vô Song ẩn trong lớp Ma Long giáp càng ngày càng gần Tố Ngôn.

Năm ngón tay của Tố Ngôn tiếp tục ấn vào ngực Vô Song, giọng nói nhẹ nhàng đầy băng lãnh của nàng vang lên.

“Đệ cửu cấm chế”.

“Bắc Băng Thần Công – Cửu Cấm Hợp Nhất – Thiên Tội Hàn Băng Ấn”.

….......

Ở bên ngoài Sinh Tử Đài, Hách Mông nhíu mày lại hắn dù rất muốn đấu với Vô Song nhưng hắn biến kết quả trận này đã rõ rồi, Thiên Tội Hàn Băng Ấn của Tố Ngôn 2 năm trước còn chưa thành thục đã có thể làm Hách Mông thừa sống thiếu chết, sau 2 năm nhìn thấy một ấn này đến cả Hách Mông cũng không rét mà run.

Đâu chỉ Hách Mông mà đám người Vô Niệm, Trầm Công, Phi Điện, Phong Phiêu Nhiên cũng phải thầm hít một hơi khí lạnh, cũng may con bài tẩy của Tố Ngôn đã được lật ra, bọn họ đương nhiên biết nếu không đề phòng dính một chiêu này chính là cửu tử nhất sinh.

Tiêu Thu Phong thì thủy chung mỉm cười, không biêt hắn đang nghĩ gì.

Cơ Tuyết Nhạn ánh mắt lóe lên một tia sát khí :”Tố Ngôn đúng không, tốt nhất ngươi tự cầu phúc đừng có gặp ta”.

Lạc Nhạn lúc này chỉ biết im lặng, chỉ biết bất lực nhìn Vô Song trong đó nhưng Lạc Nhạn không giống Cơ Tuyết Nhạn, nàng đi theo Vô Song lâu nhất, nàng biết cô gái kia, người con gái lạnh lùng kia mới là người quan trọng nhất với Vô Song.

…...........

Bên ngoài thung lũng lúc này rất nhiều người hít một hơi khí lạnh nhìn màn trình diễn đỉnh cảo của Vô Song cùng Tố Ngôn, dù màn trình diễn này có đôi điều rất lạ, nhiều lần Tố Ngôn không mạnh mẽ hạ sát thủ cũng nhiều lần Vô Song cố tình đánh trượt tuy nhiên đây cũng tuyệt đối là cuộc chiến đáng xem nhất từ đầu giải đấu đến giới.

Trên khán đài Vip đến cả Chiến Vô Địch cũng phải nhìn Tố Ngôn bằng ánh mắt khác, hắn lúc này không trách Vô Song mà đang thử nghĩ xem liệu cùng cảnh giới hắn liệu có thể thắng nổi Tố Ngôn ?.

Bắc Băng Cung cung chủ Ngọc Khinh Trần bên ngoài vẫn đang thoải mái tươi cười nhưng trong lòng nàng xuất hiện sát khí, không cần biết kết quả Tiềm Long đại hội này thế nào, không biết sau lưng Vô Song là, Vô Song cũng phải chết.

Bất cứ nam nhân nào làm ảnh hưởng tới đạo tâm của Tố Ngôn đều phải chết.

Những nhân vật khác trên khán đài Vip đều đang lựa chọn im lặng quan sát cuột chiến, rất nhiều đang thầm đánh giá lại Vô Song một lần nữa trong đó có cả Tuyệt Vô Tình của Hoan Hỉ Tông.

Vị thần nhân này nhìn Vô Song bất giác khóe miệng cong lên :”Long Tộc, Sát Điện, Phượng Tộc ?, tên tiểu tử này thú vị”.

…...........

Trong Sinh Tử Đài, Vô Song từ từ gục xuống có điều hắn nhìn Tố Ngôn thản nhiên mỉm cười, một lần nữa hắn vẫn lên tiếng :”Biết gì không ?, I Love You”.

…..........

(Chưa xong còn tiếp).
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.