Chương trước
Chương sau
Minh Di đột nhiên mở mắt ra, đầu nàng có chút đau ê ẩm, toàn thân nàng mỏi nhừ cứ như thân thể này đang đi mượn của người khác vậy.

Minh Di chậm rãi quan sát xung quanh sau đó mới hốt hoảng phát hiện nơi đây không phải là nhà nàng mà là một hang động hoàn toàn xa lạ.

Đột nhiên lúc này có một cỗ hương thơm ngào ngạt như thôi thúc nàng, mùi hương cực kỳ hấp dẫn từ bên ngoài hang động theo gió cuốn đến.

Minh Di nhìn xuống cái bụng lép xẹp của mình, nàng thực sự rất đói, cả người cố gắng rời khỏi chiếc giường đá chậm rãi đi ra ngoài, lúc này đập vào mắt nàng là thân ảnh của Vô Song, hắn vậy mà đang nướng gà.

Minh Di đương nhiên không thể nào quên đi được sự việc trước khi mình ngất đi, khi nàng tỉnh lại nàng sợ nhất là Vô Song sẽ hoàn toàn biến mất như cha mẹ nàng, lúc này khi nhìn thấy Vô Song ngay trước mặt không ngờ Minh Di lại mỉm cười.

Vô Song thấy nàng tỉnh dậy cũng mỉm cười, Minh Di cô nàng này mạnh mẽ hơn Vô Song tưởng, chỉ một buổi chiều mà nàng đã có thể tỉnh lại, thực sự cũng nằm ngoài dự đoán của Vô Song.

Bàn tay rất nhanh xé một chiếc đùi gà nóng hổi đưa cho Minh Di, Vô Song mỉm cười “Đói rồi đúng không?”.

Minh Di khẽ gật đầu sau đó chậm rãi lại gần Vô Song, nàng quả thực vẫn có chút nhút nhát cực kỳ đáng yêu, lúc này thật sự trong lòng Minh Di đang có trăm mối cảm xúc, nàng thực sự không biết làm sao đối mặt với Vô Song cả, nói đúng hơn nàng vẫn chưa thể vượt qua được tác dụng phụ từ lần đầu tiên giết người.

Ngay khi cắn xong miếng thịt đầu tiên không ngờ Minh Di lại khựng lại, ánh mắt nàng trừng lớn nhìn Vô Song như không thể tưởng tượng nổi “Ngon quá, ngươi không ngờ có thể nấu ăn ngon thế này”.

Vô Song thản nhiên cười, Minh Di cũng không phải là người đầu tiên khen Vô Song nấu ăn ngon, quả thực Vô Song cũng cực kỳ tự tin vào tài nấu nướng của bản thân mình, cách dễ dàng nhất để thu được hảo cảm của một nữ nhân chính là nấu ăn ngon.

Vô Song khẽ liếc nhìn Minh Di đang chậm rãi nhấm nháp từng miếng thịt, hắn thực sự cảm thấy cô nhóc này phi thường đáng yêu, một lần nữa khóe miệng của Vô Song lại chậm rãi cong lên “Sau này đừng dùng mấy từ 'ngươi' gọi ta nữa, tên thật của ta là Vô Song bất quá nàng có thể dùng kính ngữ 'sư phụ' để gọi ta cũng được”.

Minh Di vừa nghe Vô Song nói thì liền dừng lại, miệng nàng khẽ mấp máy như đang ghi nhớ tên của hắn vậy sau đó rất nhanh một nụ cười đắng chát lại xuất hiện trên môi Minh Di.

“Ngươi muốn ta gọi là sư phụ cũng được thôi, ngươi muốn thu ta làm đệ tử cũng được thôi có điều ta không có Khí Hải, ta không thể tu luyện, thực lực của ta chỉ càng ngày càng giảm xuống chứ không bao giờ tăng lên được, ngươi vẫn muốn thu ta sao?”.

Đối với câu nói này của Minh Di không ngờ lại khiến Vô Song bật cười “Đồ ngốc, ta đã muốn thu người làm đệ tử thì vụ Khí Hải này có tính là gì, đừng quên ta chính là Bụt, làm gì có chuyện gì ta làm không nổi”.

Minh Di lúc này vậy mà vẫn không tin tưởng Vô Song cho lắm, ánh mắt nàng có chút nghi hoặc nhìn hắn “Ngươi cũng đừng có dối ta nữa, khí hải bị đánh nát thì căn bản không thể nào tu luyện được trừ khi có thất phẩm luyện dược sư ra tay trợ giúp, toàn bộ Hồn Giới thì thất phẩm luyện dược sư chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi, muốn tìm được bọn họ đã khó, muốn bọn họ giúp đỡ lại càng khó hơn”.

Minh Di tất nhiên cũng không tin tưởng Vô Song là thất phẩm luyện dược sư, đối với nàng thất phẩm luyện dược sư chính là những lão nhân cao cao tại thượng, những người đã bước vào tuổi xế chiều râu tóc bạc phơ, Vô Song còn quá trẻ nhìn vào khuôn mặt của hắn tuyệt đối không quá 20 tuổi, độ tuổi thế này đạt đến tứ phẩm luyện dược sư đã là hiếm chứ đừng nói là thất phẩm.

Vô Song nhìn Minh Di một chút sau đó mới bi ai thở dài, hắn thực sự phát hiện ra mình nói bất cứ cái gì thì cô nhóc trước mặt gần như không hề tỏ ra tin tưởng, chẳng nhẽ Vô Song hắn lại làm mất tín nhiệm như thế.

“Thất phẩm luyện dược sư thì tính là gì chứ hơn nữa ngươi sau này trở thành đệ tử của ta đương nhiên ta sẽ không để cho ngươi chịu thiệt, phương pháp lũ Thất phẩm luyện dược sư làm trong mắt ta thực sự không đáng tiền, đã nghe Thiên Địa Tạo Hóa Đan bát phẩm đan dược thất sắc đan lôi bao giờ chưa?”.

Thiên Địa Tạo Hóa Đan chính là siêu cấp bát phẩm đan dược cực kỳ nghịch thiên, chỉ cần một viên đan dược này có thể thay đổi tạo hóa của bất cứ ai, viên đan dược này nói thẳng ra chính là tặng chủ nhân của mình một hồi tạo hóa, một thân thể mới, một nhân sinh mới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.