Chương trước
Chương sau
Không phải bản thân Đường Hỏa ngu dốt mà tại ông ta quá thẳng tính, Đường Hỏa có thể sống chết vì huynh đệ đương nhiên bản thân hắn cũng hoàn toàn tin vào huynh đệ của mình, Tiêu Huyền là đại ca của hắn, Cổ Nguyên là bằng hữu tốt của hắn, hắn sao có thể nghi ngờ?.

Không phải Đường Hỏa không cảm thấy lạ mà chỉ vì Đường Hỏa không dám liên tưởng tiếp, không dám nghĩ tiếp.

Ngày hôm đó Đường Hỏa cho dù ở trong Phần Viêm Cốc cũng có thể phát giác ra đại ca gặp nguy hiểm, hắn không tin Cổ Nguyên không nhận ra việc này nhưng Cổ Nguyên dĩ nhiên không đến cứu đại ca, trong lòng Đường Hỏa có nghi hoặc nhưng hắn chưa bao giờ nghi ngờ Cổ Nguyên, trong mắt hắn có lẽ Cổ Nguyên cũng đang bị tấn công, đang bị tập kích giống đại ca.

Khi Cổ Nguyên tiến vào tiếp viện Tiêu Tộc, hắn chiến mãi chiến mãi, hắn đánh đến khi thiên địa vỡ nát, đánh đến khi đấu khí khô kiệt, đánh đến mức toàn bộ Tiêu Giới lúc đó chỉ còn một mình hắn hiêng ngang mà đứng, máu tươi nhuộm đỏ cơ thể nhưng Cổ Nguyên vẫn chưa đến, Cổ Tộc vẫn chưa tiếp viện.

Trong lòng Đường Hỏa có nghi hoặc nhưng rất nhanh lại chuyển thành lo lắng, hắn lo cho đại ca ngoài kia, hắn biết đại ca mạnh mẽ, hắn biết đại ca tuyệt đối không có việc gì nhưng hắn vẫn lo, hắn vẫn cảm thấy sợ hãi.

Đường Hỏa lúc đó thất bại, bản thân Đường Hỏa không thể bảo vệ được Tiêu Tộc nhưng ngay cả như thế, ngay cả khi toàn thân không có chỗ nào lành lặn, cho dù đứng lên cũng khó nhưng hình ảnh đầu tiên mà Đường Hỏa muốn nhìn thấy lúc đó là Tiêu Huyền cùng Cổ Nguyên, hắn muốn thấy đại ca an toàn, hắn muốn thấy Cổ Nguyên không bị làm sao.

Vào thời đại đó khi mà Hồn Thiên Đế đã đi gặp Tiêu Huyền, khi mà Đường Hỏa quyết đấu cùng Thôn Thiên thì ai có thể gây khó khăn cho Cổ Nguyên?, ai có thể gây khó dễ cho Cỏ Tộc? có điều bản thân Đường Hỏa không muốn tin, ông ta thà tin việc không thể xảy ra như vậy còn hơn tin Cổ Nguyên phản bộ bọn họ.

...............

Thời gian lặng lẽ đi qua, không phải Đường Hỏa không suy nghĩ về Cổ Nguyên mà là vì ông ta không có thời gian suy nghĩ, trong suốt ngàn năm qua Đường Hỏa vốn không có cơ hội nghỉ ngơi, ngàn năm qua thời gian của ông ta chỉ là tiến vào giấc ngủ say cùng chiến đấu, chiến đấu với Hư Vô Thôn Viêm cùng Bồ Đề Cổ Thụ, thỉnh thoảng Đường Hỏa có thể liên lạc cùng Phần Viêm Cốc chỉ là bản thân ông ta cho dù thế nào vẫn cứ tin tưởng Cổ Nguyên, bản thân ông ta chưa một lần nghi ngờ Cổ Nguyên, không rõ Đường Hỏa là ngu ngốc hay là thông minh nữa nhưng chỉ riêng sự tín nhiệm huynh đệ đến mức này đã khiến Vô Song bội phục.

Thực tại thì luôn luôn phũ phàng, bản thân Đường Hỏa khi đón nhận vô số câu hỏi của Vô Song hắn mới nhận ra hắn không có cách nào trả lời, tất cả các đáp án đều đi về một người, tất cả cuộc chiến năm đó đều có bóng hình của một người chỉ là người này Đường Hỏa ông ta chưa bao giờ nghi ngờ mà thôi.

Đường Hỏa cuối cùng cũng ngồi dậy, lần này ánh mắt ông ta không còn tức giận, không còn nóng nảy cũng chẳng có một tia sát khí nào, rốt cuộc Đường Hỏa cũng khó khăn mở miệng “Ngươi rốt cuộc là ai?, ngươi rốt cuộc có mục đích gì?”.

Đối mặt với Đường Hỏa lúc này Vô Song không hề suy nghĩ mà lập tức trả lời “Yêu Cung – Yêu Chủ”.

“Tất nhiên có lẽ tiền bối không biết Yêu Cung là gì, Yêu Cung là thế lực do toàn bộ yêu tộc tại Đấu Khí Đại Lục tập hợp lại, ta chính là chủ nhân của Yêu Cung”.

Đường Hỏa cũng không lấy làm bất ngờ lắm mà gật đầu với Vô Song “Không lạ cho lắm, thực lực của ngươi như vậy ở bên ngoài tuyệt đối là một nhân vật, ngươi nói ngươi là chủ của Yêu tộc vậy Thiên Yêu Hoàng Tộc cùng Thái Hư Cổ Long Tộc sao rồi?”.

Vô Song nhoẻn miệng thản nhiên cười “Hai tộc này hiện tại đều chịu dưới quyền của ta”.

Đường Hỏa lại tiếp tục lặng im, ông ta không nói đương nhiên Vô Song cũng không nói, bản thân Vô Song có thể phần nào đoán ra Đường Hỏa đang suy nghĩ gì, quả nhiên đôi mắt già nua của Đường Hỏa khẽ nhắm lại “Lần trước ta đã nhìn thấy ngươi xuất hiện trong Phần Viêm Cốc, ngươi có nhắc đến Tiêu tộc tộc nhân, Tiêu tộc bọn họ như thế nào rồi?”.

Vô Song suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn quyết định nói thật “Tiêu tộc hiện nay là một tiểu tộc, tộc này trong mắt bất cứ thế lực nào trong Đấu Khí Đại Lục thì chẳng khác gì kiến hôi, càng khó khăn hơi nữa là Tiêu tộc hiện nay lại đang bị Hồn Tộc giam lỏng, tính mạng của bọn họ cũng khó bảo toàn, đương nhiên Tiêu tộc cũng chưa đến hồi mạt vận, Tiêu tộc đang hồi sinh mạnh mẽ, truyền nhân đời này của Tiêu tộc gọi là Tiêu Viêm”.

“Tiêu Viêm hắn năm nay 20 tuổi đã là đấu tông cường giả, chiến lực của kẻ này mạnh kinh người có điều nếu nhận được xét trong mắt ta kẻ này thiên phú không bằng Tiêu Huyền, ngộ tĩnh cũng thua xa Tiêu Huyền có điều vận khí lại hơn Tiêu Huyền nhiều lắm, có lẽ là ông trởi không muốn tuyệt đường Tiêu gia, đương nhiên tiểu tử Tiêu Viêm đó cũng là lý do chính hôm nay cho dù thế nào ta cũng phải lấy mạng tiêng bối ở đây.

Vô Song vừa dứt lời thì toàn bộ khí thế của Đường Hỏa một lần nữa tập trung lại chỉ là rất nhanh lại tán đi, Đường Hỏa khó khăn thở dài một cái, thực sự Đường Hỏa không phải là đối thủ của Vô Song, thực sự có đánh tiếp hay không Đường Hỏa ông ta cũng thua mà thôi.

“Ngươi tính gây bất lợi cho thằng nhóc Tiêu Viêm đó?”.

Vô Song gật đầu mà lại tựa như lắc đầu nhìn Đường Hỏa “Ngài sai rồi, nếu ta muốn gây bất lợi cho hắn thì hắn đã chết từ lâu rồi, nếu ta muốn giết hắn thì hắn bắt buộc phải chết từ lâu rồi. Tiêu Viêm có thể coi là một con cờ trong tay ta, có thể coi là một quân bài quan trọng trong tay ta, ta sẽ không lấy tính mạng của hắn bở hắn với ta vô cùng có ích chỉ là nếu tiền bối đi ra ngoài thì lại là việc khác”.

“Vãn bối thì hiểu quan hệ của tiền bối cùng Tiêu Tộc, tiền bối đi ra ngoài chỉ có thể làm mục tiêu của vãn bối thất bại mà thôi, cái này hy vọng tiền bối chịu hiểu cho vãn bối”.

Đường Hỏa nghe vậy cũng không có ý định cãi lại lời nói của Vô Song, năm đó Đường Hỏa đã không thể bảo vệ huyết mạch Tiêu gia, năm đó Đường Hỏa không thể hoàn thành được lời hứa với Tiêu Huyền vì vậy nếu ông ta có thể thoát ra được quả thật Đường Hỏa sẽ giúp Tiêu Viêm gánh cả bầu trời này.

Đừng nghĩ Đường Hỏa lúc này bấ lực ngồi một chỗ, người này chỉ cần có thể ra ngoài, chỉ cần an toàn biến mất một thời gian thfi đến cả Vô Song cũng không có tự tin đánh bại ông ta, Đường Hỏa vốn khác Thôn Thiên.

Thôn Thiên chính là bại trận sau đó bị người ta một kích xuyên ngực dẫn đến bị phong ấn ngàn năm nhưng Đường Hỏa không giống thế, ông ta yếu đến mức này chỉ vì bản thân điên cuồng chiến đấu, điên cuồng nỗ lực trong cả nghìn năm đồng thời xung quanh nơi này vốn không có bất cứ thứ gì có thể hỗ trợ Đường Hỏa hồi phục sức mạnh.

Chỉ cần Đường Hỏa ra ngoài một thời gian khi đó ông ta lại là cửu tinh đấu thánh đỉnh phong đệ ngũ thiên kiếp, khi đó lại một cái thế cường giả hiện thân, một người như này Vô Song sao dám để hắn đi ra ngoài.

Vô Song có thể hiểu phần nào suy nghĩ của Đường Hỏa thì Đường Hỏa cũng có thể hiểu phần nào suy nghĩ của Vô Song........

“Lúc trước ngươi có nói mục đích của Bồ Đề, vậy trước khi ngươi giết lão phu ngươi có thể nói cho lão phu biết mục đích đi ra ngoài của Bồ Đề là gì đưuọc không?”.

Vô Song cũng không muốn nói dối Đường Hỏa, nơi đây chỉ có hai người thì việc gì Vô Song phải suy tính.

“Không hiểu tại sao Bồ Đề có được kí ức năm đó, kí ức về cuộc chiến cuối cùng của Tiêu Huyền, tiền bối là người chiến đấu với nó nhiều nhất chắc cũng hiểu được chứ?, tiền bối chắc cũng được đóng vai Hồn Thiên Đế quyết đấu cùng Tiêu Huyền chứ”.

Đường Hỏa chậm rãi gật đầu với Vô Song rồi chậm rãi lên tiếng “Ta chưa bao giờ có thể thắng được đại ca, vậy là ngươi đã thắng?, ngươi có thể nhìn ra cái gì?”.

“Không nhiều, nhìn ra được sự thật năm đó thôi, chính là khung cảnh sau khi Tiêu Huyền tự bạo”.

Nói đến đây Đường Hỏa run lên, ông tă gằn từng chữ “Rốt cuộc ngươi đã nhìn thấy gì?”.

Vô Song thản nhiên mỉm cười “Ngũ Hành Luân – Ngũ Hành Hợp Nhất – Vĩnh Sinh”.

“Việc tiếp theo ta có thể nói, Bồ Đề muốn đi ra ngoài chính là để tìm Cổ Nguyên còn tiền bối muốn nghĩ thế nào cũng được, tin cũng được mà không tin cũng được”.

Đường Hỏa lần này chết lặng, hai mắt hắn nhắm chặt lại, hắn đương nhiên không muốn tin nhưng thực sự phải tin.

Ánh mắt Đường Hỏa có chút chớp động sau đó ông ta chậm rãi đứng lên rồi thở dài một hơi “Ngươi có thể hứa với ta, thả cho Tiêu tộc một con đường được không?”.

“Được”. Vô Song thản nhiên gật đầu.

“Vậy ngươi có thể hứa với ta có gì giúp ta để ý Phần Viêm Cốc một chút, ta có lỗi với toàn bộ Phần Viêm Cốc”.

“Được”, Đường Hỏa Nhi có thể coi như nửa cái em gái của ta, Phần Viêm Cốc của nàng ta chịu trách nhiệm, không cần ngài nói thì Phần Viêm Cốc ta cũng sẽ quan tâm.

“Việc cuối cùng, ngươi giúp ta hoàn thành nguyện vọng của Bồ Đề”.

Vô Song mỉm cười rồi tiếp tục gật đầu, hắn biết Đường Hỏa muốn gì chỉ là ông ta không nói ra mà thôi.

.................

Đường Hỏa bật cười sau đó không ngờ buông lỏng hai tay, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía Vô Song “Vậy lão phu cũng không tiếc gì nữa, lão phu sống cũng đủ rồi, ra tay đi”.

Vô Song cũng từ từ đứng lên, cắn mạnh vào đầu lưỡi, một ngụm tiên huyết phun ra sau đó mi tâm của Vô Song hiện lên một màu ánh tím yêu dị, mái tóc vàng tung bay trong gió, toàn bộ cổ điện của Tiêu Tộc chấn động thậm chí toàn bộ Tiêu Giới đều chấn động, bầu trởi lập tức biến thành màu đen, một hư ảnh ma thần kinh thiên động địa hiện ra.

Luân Hồi Lục Ấn – Ngạ Quỷ Ấn.

Kể từ lúc này Đường Hỏa trở thành con rối thứ ba của Vô Song, đương nhiên tính cả Hồn Hư Tử đã chết thì Vô Song chỉ còn có Bắc Long Vương cùng Đường Hỏa mà thôi.

..................

Cuộc chiến tương đối nhẹ nhàng, cuộc chiến này không có chút nào khó khăn nhưng lại làm Vô Song cảm thấy có một tia không đành lòng, thế sự thay đổi, tình người nóng lạnh, Đường Hỏa có thể là một huynh đệ tốt, có thể là một đối thủ đáng kính nhưng cho dù là thế Vô Song cũng không thể để ông ta sống hơn nữa bản thân Đường Hỏa cũng biết, ông muốn sống đi ra ngoài kia nói thì dễ nhưng làm thì khó vô cùng.

Trên người Đường Hỏa có Hư Vô Thôn Viêm tử hỏa, ở trong Tiêu Giới thì có thể không sao nhưng nếu ông ta ra được ngoài thì người đầu tiên phát hiện ra chính là Hư Vô Thôn Viêm, nếu Hư Vô Thôn Viêm cùng Hồn Thiên Đế xuất hiện thì Đường Hỏa quả thực phải chết lần nữa.

Lý do thứ hai Đường Hỏa chấp nhận buông tay chính là vì vô lực, ông ta đã quá mệt mỏi rồi, sống đôi khi lại đau khổ cùng đớn đau hơn cái chết nhiều, có lẽ nếu Đường Hỏa có thể đến Thiên Mộ gặp Tiêu Huyền ông ta chắc chắn không phải xin lỗi, người có lỗi là Tiêu Huyền mới đúng, Đường Hỏa vốn không nợ Tiêu gia, Đường Hỏa chỉ nợ chính gia đình của ông, chính Phần Viêm Cốc của ông mà thôi.

.................

Linh hồn của Vô Song đột phá đế cảnh chính là chiến lợi phẩm đầu tiên.

Đường Hỏa trở thành con rối của Vô Song chính là chiến lợi phẩm thứ hai.

Chiến lợi phẩm thứ ba mà Vô Song không cách nào bỏ qua chính là Hư Vô Thôn Viêm, cho dù nó là tử hỏa thì Vô Song cũng sẽ không bỏ qua.

Hai bàn tay dặt lên ngực Đường Hỏa, ánh mắt lạnh lùng nhắm chặt lại, sau lưng Vô Song một lần nữa Tiểu Y Y hiện lên, những ngón tay nhỏ nhắn màu hồng phấn liên tục quơ quơ giữa không trung, cái miệng liên tục “Y nha” “Y nha” đày thách thức về thứ sắp xuất hiện, cho dù Tịnh Liên Yêu Hỏa của Vô Song không phải sinh ra ở Đấu Khí Đại Lục thì trong tiềm thức nó, nó vẫn luôn muốn thách thức Hư Vô Thôn Viêm.

Hư Vô Thôn Viêm có khả năng thôn phệ tất cả, đặc biệt khi Hư Vô Thôn Viêm đã chui vào cơ thể người khác thì rất khó để lấy nó ra ngoại trừ khi nó tự mình thoát đi chỉ là trên đời này có một thứ làm cho Hư Vô Thôn Viêm sợ xanh mặt, đó chính là Phần Quyết.

Bằng Phần Quyết bản thân Vô Song tạo ra một hấp lực kinh thiên động đia, Niết Bản Hỏa bùng lên tạo ra một sức nguồn năng lượng lớn vô cùng, tiếp theo một tiếng rít gào đinh tai nhức óc vang vọng toàn bộ cửu thiên thập địa, chấn động toàn bộ Tiêu Giới, âm thanh kều gào của Hư Vô Thôn Viêm.

Một nhân ảnh màu đen chỉ nhỏ bằng Tiểu Y Y bị Vô Song mạnh mẽ rút ra khỏi người Đường Hỏa, thân ảnh này mang theo một luồng khí tức tà ác cùng cực, nó vừa mới thoát ra lập tức đã lao đến Vô Song như muốn thôn phệ toàn bộ cơ thể Vô Song vậy, Hư Vô Thôn Viêm cho dù là tử hỏa thì độ hiếu chiến của nó cũng không phải bàn.

Hư Vô Thôn Viêm nhanh nhưng Tịnh Liên Yêu Hỏa tuyệt đối cũng không chậm, một bàn tay nhỏ hắn không biết từ bao giờ hiện ra trước mặt Vô Song sau đó nắm đấm hất bay Hư Vô Thôn Viêm đi.

Hư Vô Thôn Viêm nhìn thấy Tịnh Liên Yêu Hỏa không khác gì kẻ thù cũ gặp mặt cả, hai bên liên tục đấu đá, liên tục lao vào nhau, bình thường Hư Vô Thôn Viêm đương nhiên mạnh hơn Tinh Liên Yêu Hỏa có điều một Tịnh Liên Yêu Hỏa được Long Phượng Diễm, Lục Đạo Luân Hồi Viêm, Sinh Mệnh Chi Diễm cùng Bất Tử Hỏa sau lưng bảo vệ thì lại hoàn toàn áp đảo Hư Vô Thôn Viêm.

Vô Song nhìn hai đoàn dị hỏa này lao vào nhau, nhìn bọn chúng chiến đấu như hai đứa trẻ cũng chỉ biết khẽ khẽ lắc đầu, hắn cũng không quan tâm đến Hư Vô Thôn Viêm nữa mà đứng đậy đi ra phía ngoài cửa, nơi đó Tiểu Y Tiên cùng Thôn Thiên đã đợi Vô Song từ lâu rồi, tính ra cả cuộc chiến với Bồ Đề Cổ Thụ cùng Đường Hỏa làm Vô Song mất một ngày trời, Tiểu Y Tiên đã đợi hắn một ngày trời.

Nếu không phải trong đầu Thôn Thiên có niệm cấm của Vô Song, bằng niệm cấm này khiến cho Tiểu Y Tiên biết tính mạng của Vô Song không có gì đáng lo thì nàng đã lao vào bên tỏng rồi.

Cánh cửa mở ra, thân hình Vô Song vừa mới xuất hiện thì TIểu Y Tiên lao thẳng vào người hắn, đôi bàn tay trắng nõn ôm chặt lấy lưng Vô Song, cả người nàng rúc vào trong người hắn, khuôn mặt của Tiểu Y Tiên lại xuất hiện từng giọt nước mắt “Vô Song ca ca huynh có sao không, Vô Song ca ca huynh làm muội lo lắng “.

Vô Song mỉm cười xoa đầu nàng đầy yeuethuowng rồi hôn nhẹ lên trán Tiểu Y Tiên, một tay hắn kéo xuống nám lấy tay nàng, ánh mắt liếc xéo về phía Thôn Thiên rồi nhoẻn miệng cười “Về thôi”.

Khi Vô Song vừa dứt lời sau lưng hắn liền có một thân ảnh lão đầu già nua xuất hiện, cả người gầy yếu vô cùng, cả người không có chỗ nào là lành lặn, vừa nhìn thấy lão nhân này không ngờ Thôn Thiên lập tức kinh hãi “Đường...Đường Hỏa, ngươi sao có thể đi ra được đây?”.

Không thể trách Thôn Thiên sợ hãi, Đường Hỏa xuất hiện quá nhanh cũng quá cấp tốc chưa kể bóng ma năm đó mà Đường Hỏa cho Thôn thiên cảm nhận được đến bây giờ vẫn còn chưa tan đi thử hỏi sao Thôn Thiên không sợ.

Đáp lại lới nói của Thôn Thiên, Đường Hỏa chỉ lựa chọn im lặng, về phần Vô Song hắn nhếch miệng nhìn Thôn Thiên “Ông ta cũng giống như ngươi, cả ba người lập tức xếp lại gần nhau đi, ta đưa mọi người ra ngoài.

Nhắc đến ra ngoài thì Thôn Thiên lập tức bỏ đi hết nghi hoặc, Tiểu Y Tiên dùng ánh mắt có chút không hiểu nhìn Vô Song, về phần ĐƯờng Hỏa đương nhiên là người đầu tiên hành động theo lời Vô Song nói.

Tiếp theo một chiếc Hoàng Kim Chuông khổng lồ nhốt toàn bộ cả ba người vào trong, đây chính là Hoàng Im Chuông mà Vô Song luôn mang theo người.

Bản thân Vô Song đương nhiên không có cách nào đi ra được khỏi đại trận này có điều đừng quên Vô Song còn có Hoàng Kim Chuông, một thần khí đứng trên toàn bộ vũ khí thế gới này đồng thời Vô Song còn có bản thể.

Một năm trước vì thu phục Hồn Hư Tử mà bản thể của Vô Song đã phải hợp nhất cùng phân thân nhưng một năm sau thì không cần như thế, chính vì bản thể còn tồn tại mà Vô Song mới dám mạo hiểm quyết đấu với cả hai trong số ngũ đại chí tôn năm đó.

Ở ngay trong chính Yêu Cung, Vô Song lạnh lùng mở mắt ra, bàn tay đưa ra trước hư không sau đó nhẹ mở miệng “Thu”.

Một chữ thu từ tận trong Thú Vục vang lên không ngờ cũng làm Hoàng Kim Chuông cảm nhận được, Hoàng Kim Chuông mạnh mẽ rung lên đủ 12 tiếng chuông ngân vang sau đó mạnh mẽ xé không mà đi, nó lao thẳng ra khỏi Tiêu Giới, lao thẳng về phía Yêu Cung.

Một năm trước Vô Song thân là ngũ tinh đấu thánh sơ kỳ, sau khi hấp thụ Long Hoàng Căn Nguyên Quả cùng một năm khổi tu đã trở thành ngũ tinh dấu thánh hậu kỳ có đeều khi nhìn thấy Hư Vô Thôn Viêm đang quyết đấu cùng Tịnh Liên Yêu Hỏa hắn biết thực lực của mình chỏ sợ lại tiến thêm một mảng lớn, hắn quả thực có thể thử đột phá cảnh giới lục tinh đấu thánh, chỉ có cảnh giới lục tinh đấu thánh mới làm Vô Song có cơ hội chiến một trận chiến cùng những nhân vật đỉnh kim tự tháo trong thế giới này.

Phân thân ở trong Tiêu Giới đương nhiên tiếp tục hấp thu Hu Vô Thôn Thiêm còn bản thể Vô Song bắt đầu đi thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch của mình.

.................

Một tháng tiếp tục trôi qua, tình hình Đấu Khí Đại Lục hiện nay không có thay đổi chỉ là luồng không khí càng ngày càng nặng nề, càng ngày áp lực, ai cũng có thể cảm thấy Hồn Tộc dạo này hành động càng ngày càng thần bí, càng ngày càng quỷ dị.

Về phần Bắc Long Vương cùng Đường Hỏa thì đều đi tu luyện, dặc biệt là Đường Hỏa, chỉ cần có thể thời gian một năm nữa Vô Song đương nhiên có tự tin chữa trị cho Đường Hỏa trở về thời kì đỉnh phong, tất nhiên là nêu shawns có thời gian bởi hiện nay Vô Song, Tiểu Y Tiên cùng Thải Lân ba người đang đi ngao du Trung Châu, mục tiêu của cả ba người chính là vì Trung Chaaui Tiềm Long đại hội diên xra vào tháng sau.

Trung Châu Tiềm Long Đại Hội chính là được Yêu Cung tổ chức, chính là được Yêu Cung bày ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.