Chương trước
Chương sau
Hồn Thiên Đế làm người vốn không chịu thua ai ngoại trừ một mình Tiêu Huyền, Hồn Thiên Đế cả đời cũng chỉ bại trong tay Tiêu Huyền, Hồn Thiên Đế phục nhất là Tiêu Huyền và muốn vượt qua nhất cũng vẫn là Tiêu Huyền.

Sự việc năm đó Hồn Thiên Đế nhân lúc Tiêu Huyền bị trọng thương mà nhân cơ hội một lần hành động diệt luôn Tiêu gia chỉ là Hồn Thiên Đế chưa bao giờ công nhận trận này mình thắng Tiêu Huyền, hắn phải dồn lực toàn tộc tấn công một kẻ trọng thương, chỉ cần nghĩ đến thôi Hồn Thiên Đế đã cảm thấy không vui có điều sự thực vẫn là sự thực, bản thân Hồn Thiên Đế tin tưởng Tiêu Huyền là chết trong tay hắn, đây là lần duy nhất Hồn Thiên Đế có thể đánh bại Tiêu Huyền.

Hồn Thiên Đế luôn cực kỳ chấp nhất với cảnh giới đấu đ, một phần bởi vì hắn tham luyến sức mạnh đỉnh cao nhưng một phần cũng chính vì để vượt qua Tiều Huyền, Hồn Thiên Đế hắn muốn làm được việc mà Tiêu Huyền không làm được, hắn muốn làm được việc mà Tiêu Huyền đến cả lúc chết cũng không làm nổi, chỉ có như vậy Hồn Thiên Đế mới có thể vượt lên Tiêu Huyền, mới có thể trở thành người chiến thắng.

Bản thân Hồn Thiên Đế rất ít khi thất thố cũng rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra cho người khác quan sát có điều khi xem lại một lần nữa hình ảnh Lục Đạo Luân Hồi Viêm của Vô Song truyền về lại khiến toàn thân Hồn Thiên Đế run lên nắm tay hắn dần dần nắm chặt lại, ánh mắt càng ngày càng nghiêm trọng.

Hồn Thiên Đế cuối cùng không xem nửa, một chưởng của ông ta đánh thẳng về phía trước, một chưởng đập nát toàn bộ luồng hỏa diễm màu đen mà Vô Song gọi ra, chưởng kình còn chưa tán nện thẳng vào ngực Vô Song hất bay cả thân thể Vô Song về phía sau.

Vô Song có thể né một chưởng này nhưng hắn sẽ không né, chấp nhận chịu một chưởng của Hồn Thiên Đế cả người bị hất bay đu nhưng cũng rất nhanh ổn định lại được cơ thể, thân hình Vô Song lóe lên rồi lại xuất hiện ở vị trí cũ, bàn tay khẽ phủi ngực áo đồng thời khóe miệng lại cong lên một nụ cười “Ta biết tộc trưởng đại nhân nóng giận nhưng cũng đừng trút lên người ta chứ”.

Hồn Thiên Đế lạnh lùng liếc nhìn Vô Song, trên người hắn từng luồng từng luồng sát khí như ẩn như hiện lóe lên “Làm sao ta biết hình ảnh của ngươi là thật hay giả, Lục Đạo Luân Hồi Viêm mang theo một tia luân hồi lực lượng có điều hình như năng lực của nó không có cường đại đến mức cho bản tọa xem được cả sự việc năm đó”.

Vô Song suy nghĩ một chút rồi bờ vai hắn rung lên, một đôi cánh lửa hiện ra trên lưng, một đôi cánh bá đạo vô cùng, khi mà đôi cánh của Vô Song xuất hiện cả một vùng bầu trời tối đen bị biến thành màu đỏ, cho dù Hồn Thiên Đế cũng phải lập tức vận khởi đấu khí mới cso thể làm nhiệt lượng của đôi cánh Vô Song không ảnh hưởng đến hắn.

Niết Bàn Hỏa lần đầu tiên xuất hiện trong mắt Hồn Thiên Đế, đừng nói là Hồn Thiên Đế bất ngờ mà lúc này bên trong tai hắn vang lên một âm thanh, âm thanh hết sức quen thuộc.

Toàn bộ Hồn Tộc không có một ai có tư cách truyền âm cho Hồn Thiên Đế ngoại trừ Hư Vô Thôn Viêm, Hư Vô Thôn Viêm không phải là người Hồn Tộc nhưng nó còn quan trong hơn bất cứ tộc nhân Hồn Tộc nào, Hư Vô Thôn Viêm là kẻ duy nhất có khả năng can thiệp vào mọi quyết định của Hồn Thiên Đế, là kẻ duy nhất có thể làm Hồn Thiên Đế phải suy nghĩ lại, cao thủ mạnh nhất thiên hạ lúc này đương nhiên là Hồn Thiên Đế tuy nhiên Hồn Thiên Đế không có khả năng một mình gánh cả Hồn Tộc trên vai, hắn không có khả năng đảm bảo cho Hồn Tộc mãi mãi bất bại, vĩnh viễn truyền thừa.

Sức một người cho dù mạnh đến mấy nếu không thể trở thành đấu đế cũng chỉ là Tiêu Huyền thứ hai, Tiêu Huyền năm đó cũng không chống lại được cả thiên hạ, muốn Hồn Tộc kéo dài truyền thừa, muốn Hồn Tộc đứng ở vị trí bất bại thì chắc chắn phải nhờ Hư Vô Thôn Viêm, nói không ngoa nếu Hồn Thiên Đế chết thì Hồn Tộc chỉ phải phong tộc ngàn năm, ngàn năm sau sẽ lại trở thành một đệ nhất đại tộc nhưng Hư Vô Thôn Viêm mà chết thì ngàn năm sau Hồn Tộc cũng bắt đầu xuống dốc không phanh.

Giọng nói của Hư Vô Thôn Viêm có chút hoảng sợ xen lẫn một tia bất an “Thiên Đế, ngọn lửa của hắn thực sự đáng sợ vô cùng, ngọn lửa này đạt đến phẩm chất cao đến dọa người, ngọn lửa này không ngờ không thua kém gì bản thể của ta”.

Hồn Thiên Đế nghe đến đây liền giật mình, Hư Vô Thôn Viêm thân là đệ nhị dị hỏa trong thiên hạ, chỉ cần Đế Viêm không ra thì tuyệt đối không có ai có tư cách sánh ngang với Hư Vô Thôn Viêm, phải biết trong nguyên tác nếu không phải Hư Vô Thôn Viêm bị Hồn Thiên Đế ám hại chỉ sợ cũng không thất bại, đến cả Tịnh Liên Yêu Hỏa của Tiêu Viêm kết hợp với vô số dị hỏa khác mà muốn đánh bại tử hỏa của Hư Vô Thôn Viêm cũng phải mướt mồ hôi, nên nhớ tử hỏa chẳng là gì so với Hư Vô Thôn Viêm chân chính.

Hồn Thiên Đế cũng rất nhanh bình ổn tâm tình, hắn liếc mắt nhìn đôi cánh rực lửa của Vô Song sau đó trầm giọng “Ngọn lửa sau lưng ngươi rốt cuộc là gì, thứ này tuyệt đối không phải là dị hỏa, trong dị hỏa bảng không tồn tại ngọn hỏa diễm này”.

Vô Song không nói gì, cả người rất nhanh lùi lại phía sau, thân thể lập tức giải khai toàn bộ chiến lực, trước mặt Hồn Thiên Đế vậy mà Vô Song dĩ nhiên hóa thành bản thể Phượng Hoàng, bàn tay hắn cũng xuất hiện một cây trường cung rực lưa, một cây cung vừa xuất hiện vậy mà vang lên tiếng Phượng Minh, một tiếng hót rung động cửu thiên.

Phượng Hoàng Tộc chính là bá chủ bầu trời, ngày hôm nay bá chủ trở về, bản thân Vô Song cũng muốn thử xem rốt cuộc liệu sát chiêu mạnh nhất của mình có thể làm Hồn Thiên Đế bị thương đến mức nào, nghĩ là làm không cần suy nghĩ, dây cung của Vô Song kéo căng ra, hắn gầm lên.

“Phượng Hoàng Phá Thiên Tiễn, Tứ Tiễn Hợp Nhất, Thiên Hạ Vô Song”.

Bốn mũi tên này là cực hạn mà Vô Song có thể đánh ra lúc này thậm chí miễn cưỡng vô cùng, bốn mũi tên của Vô Song cùng bắn ra có tư cách cùng Thiên Diệt Lôi Đồ đệ Thất Lôi của Tiêu Huyền ngạnh kháng, đương nhiên điều kiện đầu tiên Vô Song phải là cửu tinh đấu thánh đỉnh phong hang thực giá thực, nếu Vô Song có thực lực như trong ảo cảnh kia thì hắn dám một mình một người đánh phục toàn bộ Hồn Tộc chứ không phải đến đây diễn thuyết dù sao Phượng Hoàng trưởng thành liền có thể so với đấu thánh cường giả, một con Phượng Hoàng tu luyện đến cực hạn thì liền có thể cùng đấu đế bất phân thắng bại.

Phượng Khinh Huyền có thể làm được thì Vô Song có thể làm được thậm chí khi Vô Song thực sự đột phá được cửu tinh đấu thánh đỉnh phong chỉ sợ còn mạnh hơn Phượng Khinh Huyền một chút, thủ đoạn của Vô Song chắc chắn nhiều hơn Phượng Khinh Huyền.

Bốn mũi tên đốt cháy toàn bộ đấu khí của hắn, bắn xong bốn mũi tên này toàn bộ khí tức của Tiêu Viêm trở nên ảm đạm vô cùng không khác gì ngọn nến trước gió chỉ là nhờ có chiếc mặt nạ che phủ toàn bộ khí tức của hắn nên cả Hư Vô Thôn Viêm cùng Hồn Thiên Đế tuyệt đối không nhận ra.

Bản thân Hồn Thiên Đế thấy Vô Song ra tay lập tức đứng bật dậy, trên người vô tận đấu khí bùng nổ, bốn mũi tên này của Vô Song bản thân Hồn Thiên Đế dĩ nhiên cảm thấy một tia nguy hiểm, đã ngàn năm qua ông ta còn chưa có cảm giác này chỉ là Hồn Thiên Đế còn chưa kịp ra tay thì một hắc ảnh khổng lồ từ ngực hắn lao đến, hắc ảnh có hình một mặt người với nụ cười tà ác vô cùng.

“Hư Vô Thôn Viêm, Thôn Thiên Giới”.

Thân hình Hư Vô Thôn Viêm vừa hiện ra lập tức hóa thành một lỗ đên khổng lồ, lỗ đen mang theo sức hút kinh khủng hấp thu toàn bộ bốn mũi tên của Vô Song vào bên trong sau đó mạnh mẽ đóng lại, cả người Hư Vô Thôn Viêm lập tức biến thành dạng nhân hình, một hắc y nhân không rõ mặt mũi đứng ngay trên bầu trời.

Hồn Thiên Đế cùng Vô Song đều lập tức di chuyển ánh mắt về phía Hư Vô Thôn Viêm, bản thân Hồn Thiên Đế chỉ là thoáng nhìn, hắn không tin Hư Vô Thôn Viêm mở ra Thôn Thiên Giới thì có thể xảy ra việc gì, Hu Vô Thôn Viêm thôn phệ vạn vật, thôn phệ pháp tắc kinh hãi thế gian còn về phần Vô Song lại hoàn toàn khác Hồn Thiên Đế, hắn không tin Niết Bàn Hỏa của hắn có thể ăn ngon như thế.

Quả nhiên lần này Vô Song đúng, thân thể Hư Vô Thôn Viêm trong nhân dạng đang thuần một màu đen vậy mà rất nhanh xuất hiện từng đòan hỏa diễm màu đỏ trên người, Hư Vô Thôn Viêm trên bầu trời lập tức dung hai tay ôm miệng, bụng của nó còn chướng lên thoạt nhìn kinh khủng vô cùng, phía cổ họng của Hư Vô Thôn Viêm một đóa hỏa liên từ từ hiện ra, xoay tròn trong cổ họng nó.

Hư Vô Thôn Viêm vậy mà nổ tung thành vạn mảnh trên bầu trờ, đương nhiên nó chưa có chết, từ vô số mảnh nhỏ nổ tung lại biến ảo thành vô số khuôn mặt, tất cả những khuôn mặt đó lao về một phía, rất nhanh một Hư Vô Thôn Viêm nguyên hình lại được tạo ra chỉ là lần này biến về nhân dạng Hư Vô Thôn Viêm phun ra một ngụm máu, thân hình cấp tốc hạ xuống mặt đất, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Vô Song.

“Rốt cuộc đây là cái gì hỏa diễm?”.

Vô Song nhìn Hư Vô Thôn Viêm liền mỉm cười, hắn đột nhiên cảm thấy rất khoan khoái, Niết Bàn Hỏa của hắn mà ăn ngon như vậy thì Phượng Hoàng Tộc đã không được gọi là Thần Thú, đã không được gọi là Bất Tử Phượng Hoàng, Niết Bàn Hỏa vốn chỉ thiếu một chút nữa là có thể đột phá lên Luân Hồi Hỏa, nó mang theo Luân Hồi lực lượng, Luân Hồi vốn là một vòng tròn mãi mãi lập lại vĩnh viễn không tan biến, đương nhiên nếu có kẻ chân chính thoát ra được khỏi Luân Hồi thì lại là một việc khác có điều bằng vào Đấu Khí Đại lục bản thân Vô Song không tin có kẻ nào có tư cách đứng trên Luân Hồi cho dù có là Đấu Đé cường giả.

Hư Vô Thôn Viêm có thể nuốt được toàn bộ mọi thứ trong thiên hạ bởi nó mang theo thôn phệ phép tắc có điều nếu nó thôn phệ được Luân Hồi thì nó đã không còn được gọi là Hư Vô Thôn Viêm, chỉ sợ khi đó nó cũng chẳng cần phải cúi đàu trước mặt Hồn Thiên Đế, một lần ra tay có thể nhai Hồn Thiên Đế thành phấn vụn.

“Phượng Hoàng Tộc – Niết Bàn Hỏa, không biết loại hỏa diễm này với Hư Vô Thôn Viêm ngươi ăn có ngon không?”.

Hồn Thiên Đế cùng Hư Vô Thôn Viêm trong mắt đều hiện ra một tia kinh dị rồi nhìn Vô Song “Phượng Hoàng Tộc?, ngươi dĩ nhiên là tộc nhân của Phượng Hoàng Tộc?, tộc này còn tồn tại trên thế gian sao?”.

Hồn Thiên Đế là nhân vật bậc nào?, đương nhiên hắn ta có tư cách để biết về truyền thuyết Phượng Hoàng Tộc, quả thật khi Vô Song biến thân điều đầu tiên Hồn Thiên Đế nghĩ đến là Thiên Yêu Hoàng Tộc thậm chí là Thiên Yêu Hoàng Tộc huyết mạch biến dị bởi Vô Song mang lại cho Hồn Thiên Đế cảm giác huyết mạch quá cường đại, cường đại đến mức huyết mạch đấu đế trong người ông ta cũng run lên.

Vô Song cần chính là sự chấn động này, chỉ có như thế này mới có thể dễ dàng thuyết phục Hồn Thiên Đế.

Hắn mỉm cười thản nhiên ngồi xuống sau đó thản nhiên tháo chiếc mặt nạ của mình ra, Vô Song thản nhiên mở khuôn mặt chân thật cho Hồn Thiên Đế nhìn.

Hồn Thiên Đế vừa thấy hành động của Vô Song ban đầu thoáng có chút đề phòng chỉ là khi nhìn thấy khuôn mặt của Vô Song thì sự đề phòng liền biến thành bất ngờ, Vô Song quá trẻ, trẻ đến mức rợn cả người, vẻ mặt của Vô Song vẫn còn mang theo vài phần non nớt thực sự có phần rất giống tiểu bạch kiểm trong truyền thuyết.

“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”.

Nghe thấy Hồn Thiên Đế hỏi mình Vô Song thản nhiên đáp “20 tuổi, tu vi lục tinh đấu thánh bất quá chiến lực của ta có thể cùng với cửu tinh đáu thánh sơ kỳ đánh một trận”.

20 tuổi đây là khái niệm gì, Hồn Thiên Đế cùng Hư Vô Thôn Viêm sống tưng đây năm còn chưa thể gặp ai quái vật như Vô Song, thiên tài hang đầu của đại lục năm 20 tuổi vẫn còn đang cố gắng cắn rang đột phá đấu tông cảnh giới vậy mà Vô Song đã là đấu thánh thậm chí có tư cách cùng cửu tinh đáu thánh đánh một trận?.

Khi Vô Song tháo mặt nạ ra đương nhiên Hồn Thiên Đế có thể nhận ra cảnh giới của Vô Song, ngũ tinh đấu thánh đỉnh phong thậm chí ẩn ẩn đột phá lục tinh đấu thánh sơ kỳ, đây hoàn toàn không phải là giả còn về phần chiến lực thì càng được chứng thực, Vô Song có thể một quyền đánh cho lục tinh đấu thánh sơ kỳ Hồn Thiên Mạch sống dở chết dở, một quyền làm cho thất tinh đấu thánh hậu kỳ Hồn Sát trọng thương, có thể đánh cho Hư Vô Thôn Viêm thổ huyết, thực lực cỡ này chỉ sợ còn cao hơn cửu tinh đáu thánh sơ kỳ.

Vô Song tiếp tục bắt lấy cơ hội này, ở trên bàn đám phán quan trọng nhất là tâm tình, chỉ cần một bên mất bình tĩnh thì bên kai chắc chắn sẽ là kẻ chiến thắng, Hồn Thiên Đế không biết hắn trong lúc bất chi bất giác đã thua Vô Song.

Vô Song cầm chiếc mặt nạ ném về phía Hồn Thiên Đế rồi ung dung mỉm cười “Tiền bối thử phá hủy nó đi, chỉ cần tiền bối có thể phá hủy được cái mặt nạ này ta nguyện để tiền bối đặt niệm cấm lên người, không biết thế nào?”.

Nói xong cũng chẳng đợi Hồn Thiên Đế kịp trả lời, chiếc mặt nạ của Vô Song lao thẳng về phía Hồn Thiên Đế.

Hồn Thiên Đế nắm lấy mặt nạ của Vô Song trong tay, bàn tay mạnh mẽ phát lực có điều bằng vào thực lực cửu tinh đấu thánh đỉnh phong đệ ngũ thiên kếp của hắn toàn lực rat ay vậy mà không cách nào làm chiếc mặt nạ này bị phá hủy, đừng nói là phá hủy cho dù là có một tia tổn hại cũng không thể.

Cuối cùng lần đầu Hồn Thiên Đế mới phải nhìn thẳng vào mắt Vô Song, hắn nói ra một câu mà chính mình cũng không tin tưởng được “Ngươi rốt cuộc là quái vật phương nào?, ta không tin thiên hạ này có thể có quái vật như ngươi tồn tại”.

Vô Song nhoẻn miệng cười, nụ cười chắc thắng, chuyến này hắn đi đến Hồn Tộc tuyệt đối không thể nào thất bại.

Vô Song không có quá nhiều thời gian, hắn chỉ có tổng cộng 80 năm ở Nguyên Tố Thế Giới quy đổi ra là khoảng 8 năm ở Đấu Khí Đại Lục, lúc này 4 năm đã sắp đi qua, hắn chỉ còn nhiên hơn 4 năm một chút, nếu Vô Song từng bước mà đi đương nhiên cũng có thể hoàn thành mục đích chỉ là không biết đến năm nào tháng nào nhưng nếu có Hồn Tộc trợ giúp, nếu Vô Song có thể lợi dụng được Hồn Tộc thì hắn có thể tự tin chấm dứt chuyến phiêu lưu tại Đấu Khí Đại Lục này trong từ một đến hai năm nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.