Chương trước
Chương sau
Nơi Vân Vận ở là một ngọn hậu sơn không mấy bắt mắt ở Hoa Tông có thể nói thẳng nơi này rất ít khi có người tiến đến, bản thân Vân Vận vốn thích yên tĩnh, ngoại trừ Nạp Lan Yên Nhiên ra thì rất khó có ai khi không lại đến đây.

Vân Vận hiện nay cũng không có việc gì để làm, nàng chỉ đơn giản là nhắm mắt tĩnh tu.

Vân Vận mặc một bộ đồ màu trắng, mái tóc đen búi cao cùng một chiếc trâm cài tóc, Vân Vận gần như không thay đổi gì so với trước đây, khuôn mặt mỹ lệ cùng với khí chất phi thường đặc biệt, bản tính Vân Vận vốn không thích tranh đấu lại càng không thích đánh đánh giết giết, nàng quả thực rất hợp làm một người vợ hiền dâu thảo.

Cho dù Vân Vận luôn bình tĩnh như mặt nước hồ mùa thua, tâm của nàng luôn rất nhạt với tranh quyền đoạt thế, nàng cũng chưa bao giờ cố dụ hoăc kẻ khác nhưng lại không một ai có thể chân chính bỏ qua được nàng, thân thể của Vân Vận luôn toát ra một luồng mị hoặc đáng sợ, thân thể nàng luôn có một sức hấp dẫn chết người với nam nhân, chỉ tính riêng về bộ ngực không có một nữ nhân nào của Vô Song có thể so sánh với Vân Vận, nếu thực sự muốn dùng một từ để miêu tả Vân Vận thì chỉ có thể là “Khuynh Thành Họa Quốc”.

Nàng không tranh với đời nhưng lại khiến thế nhân điên đảo vì nàng, đây mới là Vân Vận, họa nhân gian.

Vô Song chính mình cũng không hiểu nếu Vân Vận quyết tâm tranh giành rốt cuộc sẽ đáng sợ đến mức nào, Phượng Huyền có thể coi là mị cốt tận xương hấp dẫn tận tủy, nàng có thể coi là mị thuật vô song nhưng Phượng Huyền là tu luyện mà thành còn Vân Vận lại là mị cốt trời sinh, ở bên Vân Vận có thể làm người khác quên đi thời gian thậm chí quên đi cả đấu chí bởi thứ Vân Vận mạnh nhất đáng sợ nhất không ngờ lại là hai chữ ‘yên bình’.

Vô Song chính là người cảm nhận rõ nhất cảm giác này khi ở bên Vân Vận, ở bên cạnh nàng hắn chỉ cầu yên bình không cầu tranh đấu đáng tiếc bản tính Vân Vận chưa bao giờ thay đổi, có lẽ cũng bì bản tính đó mà hai chữ ‘yên bình’ mới được hình thành, cũng vì điểm này Vân Vận là người duy nhất Vô Song không bao giờ muốn mang nàng ra chiến trường, không bao giờ muốn nàng phải chiến đấu, nàng vì Vô Song cho hắn một mảnh yên bình thì hắn tặng nàng một mảnh thiên hạ.

Ngay cả lúc này bản thân Vô Song không còn có thể hô mưa gọi gió quét tháo phong vân nhưng suy nghĩ của hắn nhưng tín niệm của hắn chưa bao giờ phai, mảnh thiên hạ này hắn định rồi, thế giới này hắn nắm trong tay rồi.

Vô Song ở trong lồng ngực của Tiểu Y Tiên không ngờ lại mỉm cười, Hồn Hư Tử?, Cổ Nguyên?, Tiêu Viêm? bọn họ chưa đủ tư cách.

Vô Song có một thứ gì đó thay đổi, thay đổi không phải là suy nghĩ của hắn mà là bản tâm của hắn, sự thay đổi này rất nhạt rất nhạt nhưng cùng với sự hình thành của con mắt thứ ba nó lại càng ngày càng mãnh liệt hơn, đây chính là khinh thiên hạ.

………..

Ở một nơi xa xôi vô cùng, xa đến không thể nào tưởng tượng được có một người thân thuộc vô cùng với Vô Song, một kẻ tóc vàng với tấm mặt nạ vô diện, hai chân hắn khoanh lại trước mặt chỉ có một bàn cờ.

Đối diện với hắn là một lão nhân mù, một lão nhân toàn thân toàn thân mặc một bộ y phục màu xám, trên người không có bất cứ thứ vũ khí gì, ông ta cũng không có chút khí tức nào của cường giả, một lão nhân bình thường đến không thể bình thường hơn chỉ là ông ta rõ rang bị mù vậy mà vẫn có thể cùng Thiên đánh cờ.

Sau lưng Thiên là một tuyệt thế nữ nhân, một người vốn lạnh lùng từ chối người ngoài ngàn dặm nhưng hiện tại lại ôn nhu như nước, nhè nhẹ tựa vào vai Thiên im lặng không nói, nàng là Phương Anh – Sát Đế của Sát Điện đã rời khỏi Nguyên Tố Thế Giới từ lâu.

Thiên đang cầm một quân cờ nhưng dĩ nhiên lại không thể đặt xuống, ngón tay của hắn ta có chút run lên.

Lão nhân áo xám như cảm nhận được điều này liền mỉm cười “Thế nào, không phải ngươi luôn tự phụ kỳ thuật vô song sao, sao lại đột nhiên khựng lại?”.

Thiên bật cười “Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy có chút vui vẻ mà thôi, tất cả đã đủ chỉ thiếu gió đông, Phượng Hoàng Bất Tử tro tàn lại cháy, thiên hạ này cũng yên lặng quá lâu rồi cũng cần một lần cháy lên. Cổ Thiên Đình, Vĩnh Hằng Thâm Uyên cùng Luyện Ngục chủ nhân của mấy nơi này đã sống quá lâu rồi chắc cũng tịch mịch lắm rồi”.

Lão già bật cười thản nhiên đặt tiếp một quần cờ xuống “Vậy lão phu lại ngồi đợi xem ngươi rốt cuộc có thể đi được tới đâu rồi, con gái của ta cũng gả cho ngươi rồi, Tây Thiên Kiếm Giới nguyện vì ngươi chém tận cửu thiên có điều hy vọng thứ ngươi vẽ ra không phải là huyễn mà là thực “.Ván cờ chưa đánh xong nhưng lão nhân áo xám vẫn cứ đứng lên, thân hình lặng lẽ xoay người lại bước từng bước về phía sau.

Phương Anh ở bên cạnh Thiên đang muốn đứng lên chỉ là nàng rất nhanh lại ngồi xuống nàng chỉ biết lằng lặng nhìn bóng lưng kia rời đi.

…………….

Những việc này Vô Song hắn không biết, điều hắn biết lúc này là khuôn mặt hoảng sợ đến tái nhợt của Vân Vận, nàng lao thẳng về phía hắn thậm chí trên khóe mi còn hai hang nước mắt lăn dài “Sư đệ ngươi?, ngươi rốt cuộc bị sao, đừng có dọa sợ sư tỷ mà”.

Vô Song chỉ có thể bất đắc dĩ cười trừ “Không có gì, là ta luyện công quá độ dẫn đến phản phệ, có chút suy yếu nhưng tuyệt đối không lâu, tỷ tỷ cứ yên tâm”.

Tiểu Y Tiên cũng bước lên một bước rồi gật đầu “Vận tỷ, Vô Song ca ca huynh ý không sao thực sự chỉ là thân thể có chút suy yếu mà thôi, muội đã kiểm tra toàn bộ rồi nhưng thực sự không có gì”.

Vân Vận vậy mới thở ra một hơi, nàng biết Tiểu Y Tiên có y thuật đáng sợ thế nào, nếu nói chữa bệnh thì Luyện Dược Sư đương nhiên là không có đối thủ nhưng nói khám bệnh thì Y Sư lại mạnh hơn một bậc, Tiểu Y Tiên đã không thể tìm ra được điều gì thì Vân Vận cũng có thể thoáng yên tâm.

Vân Vận khẽ cắn môi sau đó muốn dìu Vô Song vào bên trong chỉ là khi nàng vừa ra tay thì Tiểu Y Tiên cũng làm y hệt rồi mỉm cười với nàng, mỗi người một bên.

Tiểu Y Tiên muốn nói cho Vân Vận biết, nàng cũng là nữ nhân của Vô Song, nàng cũng có thể bước vào cuộc đời hắn như Vân Vận làm, đây là sự tranh đấu rất nhỏ giữa hai nàng nhưng đây lại là sự thăm dò của Tiểu Y Tiên với Vân Vận, Vân Vận là nữ nhân duy nhất mà Tiểu Y Tiên tiếp xúc kể từ khi xác nhận quan hệ cùng Vô Song, nàng cũng là một trong hai nữ nhân duy nhất của Vô Song, ngoại trừ Thải Lân đang tuy luyện ra cũng chỉ còn Vân Vận.

Vân Vận thấy hành động của Tiểu Y Tiên có chút bất ngờ sau đó mỉm cười không nói gì, hai người phụ nữ cùng mang Vô Song vào bên trong.

Cuộc đời Vô Song có rất nhiều nữ nhân thích hắn, nam tử như Vô Song trong thiên hạ quả thực có tư cách lấy được phương tâm của nữ nhân chỉ là những người Vô Song chấp nhận không nhiều.

Tử Nghiên thích Vô Song, điều này hắn biết có điều hắn chỉ coi nàng là muội muội không hơn.

Thanh Lân thích hắn nhưng Thanh Lân không bước vào nổi nội tâm của Vô Song, nàng chỉ có thể lặng lẽ bước phía sau hắn, lặng lẽ gọi hai tiếng ‘công tử’.

Nạp lan Yên Nhiên thích hắn, Nguyệt Nhi công chúa thích hắn thậm chí trong Già Nam Học Viện năm đó rất nhiều nữ nhân thích hắn có điều bọn họ không thể tiến thêm một bước.

Nữ nhân dây dưa với Vô Song không ít nhưng có thể đoạt được chân tâm của hắn chỉ có Thải Lân, Vân Vận cùng Tiểu Y Tiên mà thôi.

…………

Những ngày tiếp theo khắp Hoa Tông hiện ra một lời đồn, lời đồn này không ngờ lại nhắm thẳng đến Vân Vận.

Những ngày tiếp theo không ai ở Hoa Tông không biết trong nhà của Vân Vận nuôi một tiểu bạch kiểm bị mù, trong phòng của Vân Vận cất chứa một nam nhân với làn da trắng bệch, một nam nhân tu vi yếu không thể tả đứng còn không vững, đương nhiên Vân Vận làm gì với nam nhân này thì không ai biết nhưng rất nhiều người đều tự hiểu trong lòng.

Hoa Tông không phải không chấp nhận nam tử tiến vào chỉ là bọn họ rất khắt khe với nam tử, giả sử Hồn Thiên Đế mạnh mẽ tiến vào Hoa Tông ở vài năm chỉ sợ có cho bọn họ một cái mạng cũng không dám ho he nhưng đây tất nhiên không phải là Hồn Thiên Đế mà là một kẻ mặt trắng bệch, hai mắt luôn nhắm chặt, trên đầu có đeo bang bảo hộ, đi còn không vững.

Lại nói nếu kẻ này là nam nhân được một vị đấu thánh cường giả mang đến toàn bộ trên dưới Hoa Tông liền im thin thút chỉ là nam nhân này lại là của Vân Vận, trong các trưởng lão của Hoa Tông bản thân Vân Vận liền là người yếu nhất, đây chính là sự thực không thể chối cãi, cho dù Vân Vận thân là đấu tôn cường giả nhưng rất nhiều người thầm đoán nàng chỉ sợ quyết đấu với đấu tông đỉnh phong còn không nổi, chiến lực của nàng chưa bao giờ được người khác coi trọng, trong mắt rất nhiều người nàng đến đây cũng chỉ là ăn bám Hoa Tông, nàng có thể trở thành trưởng lão chính là vì có một cái nghịch thiên đệ tử.

Một đồn mười, mười đồn trăm, càng ngày càng có nhiều người nói Vân Vận để tình nhân ở trong nhà, cũng không biết là ai tung tin đồn nữa nhưng hình như tin đồn này cũng không sai, rất nhiều người đều nhìn thấy mỗi sang Vân Vận cùng một nữ tử khác đều mang nam nhân kia ra ngoài, một nam nhân phải để cho hai nữ tử dìu đi thì có thể mạnh mẽ bậc nào?.

Những lời đồn kéo dài suốt 10 ngày, 10 ngày lời đồn đã lan ra khắp toàn bộ Hoa Tông, kẻ yếu đương nhiên chỉ dám bàn luận nhưng những người có thực lực một chút hầu hết đều khinh thường Vấn Vận chỉ là trong mười ngày qua Vân Vận chưa hề phản bác, Vân Vận chưa hề quan tâm đến những lời nói xung quanh, mỗi sang Vân Vận cùng Tiểu Y Tiên đều cố gắng mang Vô Song đi ra ngoài hít thở khí trời một lần.

Trong 10 ngày qua Vô Song không có quá nhiều bước tiến bộ chỉ là việc khiến hắn vui nhất là con mắt thứ ba có thể khép hay mở tùy ý của hắn, con mắt thứ ba rốt cuộc cũng hoàn toàn nghe lời Vô Song, về phần công dụng của nó thì Vô Song chưa khám phá ra, linh hồn lực của hắn vẫn đang cạn kiệt, vẫn đang chưa có cách nào thăm dò được thực lực con mắt này bù lại đạo não của Vô Song đã bắt đầu bình ổn trở lại, hắn quả thực có thể đi lại như một người bình thường.

Sáng ngày thứ mười, lại một ngày nữa Vân Vận cùng Tiểu Y Tiên muốn đưa Vô Song ra ngoài chỉ là hôm nay cả hai người đều ngạc nhiên cực độ sau đó đều mỉm cười hạnh phúc, sau mười ngày rốt cuộc họ đã thấy Vô Song đứng lên, cho dù khí sắc vẫn trắng bệch nhưng vẫn có thể coi là một người bình thường.

Vô Song hiện nay một thân áo trắng, hai mắt nhắm lại, trên trán cũng tháo băng ra, trên trán của hắn hiện nay không còn chút nào vết tích của con mắt thứ ba.

Vô Song cũng có thể tính là người xui xẻo, bản thân hắn đã rất nhiều lần được hưởng cảm giác bán thân bất toại điều này giải thích cho việc hắn rất thích hoạt động, hắn rất khó ngồi im một chỗ.

Nhìn thấy Vô Song có thể hoạt động bình thường cả Vân Vận cùng TIểu Y Tiên không hẹn mà cùng lao vào lồng ngực hắn, ít nhất hai người biết tình trạng của Vô Song đang không ngừng khá lên, tình trạng của Vô Song đang càng ngày càng tốt.

Vô Song ôm chặt lấy bờ eo của cả hai người sau đó vậy mà trước mặt Tiểu Y Tiên không kiêng dè gì đặt một nụ hôn lên người môi Vân Vận, điều này làm Vân Vận sững người thậm chí khuôn mặt nàng còn trở nên hồng nhuận vô cùng, nàng với Vô Song quan hệ đương nhiên không phải là ngày một ngày hai nhưng ở trước mặt người khác mà làm việc này bản thân nàng có chút ngại.

Dành tặng cho Vân Vận một nụ hôn sau đó mỉm cười quay về phía Tiểu Y Tiên “Muội tự nguyện hay để ca dùng sức mạnh?”.

Tiểu Y Tiên bất đắc dĩ cực điểm nhìn Vô Song sau đó lại khẽ liếc Vân Vận, Vân Vận lúc này cũng đang chậm rãi nhìn nàng đầy vẻ “xem kịch vui”. Tiểu Y Tiên liền cắn rang bất chấp tất cả kiêng đôi chân nhỏ nhắn trắng ngần của mình lên, môi thơm khẽ đưa lên, nàng vậy mà lựa chọn ‘tự nguyện’.

…………

Lấy lại được khả năng hoạt động không thể nói là không tốt đương nhiên kể cả Vô Song có nằm im một chỗ không thể làm gì hắn cũng đủ sức chấp cả Hoa Tông cùng tấn công, thân thể của hắn cho dù không mượn đấu khí chỉ bằng huyết mạch long tộc trên người cũng có tư cách so sánh với bát tinh đấu thánh, nếu vận dụng thêm cả Thánh Long Quyền thì liền sánh ngang cùng cửu tinh đấu thánh sơ kỳ, thực lực cỡ này cả Hoa Tông ôm nhau tự bạo chưa chắc Vô Song đã bị thương, đây mới là lý do Vô Song thản nhiên để Thanh Lân, Tiểu Y Tiên cùng Minh Di một đường mang mình đến Hoa Tông.

Không phải Vô Song lo lắng cho an nguy của mình là lo cho an nguy của ba nàng, nếu thân thể có vấn đề Vô Song chắc chắn sẽ gọi Bắc Long Vương đến thủ hộ.

Tiếp theo sau hai nụ hôn nóng bỏng vào dịp sáng sớm Vô Song mới mỉm cười nhìn Vân Vận “Vận nhi, đưa ta cùng Y Tiên đi dạo một chút được không, đến Hoa Tông mười ngày dĩ nhiên chưa kịp thăm thú thứ gì của Hoa Tông”.

Vân Vận lại một lần nữa đỏ mặt “Chết tiệt, ngươi càng lớn càng hư, ai là Vận nhi của ngươi chứ”, nói thì nói như vậy nhưng Vân Vận lại ngọt ngào cười sau đó dẫn cả Vô Song cùng Tiểu Y Tiên ra ngoài, chỉ cần Vô Song muốn đi đâu nàng đương nhiên sẽ đưa hắn đến.

Rất nhiều người ở Hoa Tông coi thường Vân Vận.

Rất nhiều ngời ở Hoa Tông coi Vân Vận là đấu tôn yếu nhất, là trưởng lão yếu nhất.

Rất nhiều người nghĩ Vân Vận là ăn bám Hoa Tông, là nhờ Nạp Lan Yên Nhiên mới có tư cách làm trưởng lão.

Bọn họ tất cả đều nhầm rồi, Vân Vận lúc này không ngờ chính là thất tinh đấu tôn cường giả, không phải vì nàng yếu mà đơn giản nàng không tranh với đời mà thôi, về mặt tư chất Vân Vận cùng Nạp Lan Yên Nhiên có thể coi là ngang nhau nhưng về mặt tâm tình thì Vân Vận hơn đệ tử của mình nhiều lắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.