Đây là một dãy núi tuyệt đẹp, một dãy núi cao tận chân trời, ở nơi này có thể vẽ được cảnh của toàn thiên hạ dưới chân.
Trên đỉnh núi này là một người tóc đen, trên mặt cuốn một chiếc khăn trắng, ánh mắt của người này rất sáng, đôi mi thanh tú vô cùng, thân thể người này cũng thuộc dạng nhỏ nhắn chứ không hề tò lớn, nếu là nam tử thì có thể coi là gầy gò nhưng nếu là nữ nhân thì tuyệt đối có thể gọi là hấp dẫn chết người.
Kẻ này chỉ nhìn toàn bộ khung cảnh dưới chân, ánh mắt không biết đang nghĩ gì, bàn tay trắng mịn lộ ra khỏi lớp áo, hắn lúc này đang vẽ tranh, một bức tranh sơn thủy.
Khi người này vẽ tranh thiên địa như tĩnh lặng, khi người này vẽ tranh hắn như thu cả thiên hạ vào mắt, hắn được gọi là Họa Thần, một trong Thập Đại Thần Tướng của Cổ Thiên Đình.
Cũng chẳng biết từ khi nào một tia xung thiên kiếm ý bắn thẳng lên trời, kiếm ý đâm thủng cửu thiên, tia kiếm ý đó không mang theo chút nào uy lực nhưng lại có thể làm Họa Thần nhíu đôi mi xinh đẹp, làm từng ngón tay thuôn dài trắng mịn kia phải ngừng lại, khuôn mặt dưới lớp khăn khẽ xuất hiện một nụ cười cao ngạo.
Ở dưới kia thứ mà Họa Thần nhìn thấy, thứ mà Họa Thần đang quan sát là một địa ngục nhân gian, là một nơi máu chảy thành sông xương chất thành núi, đây là một chiến trường.
Thời Đại này được người ta gọi là Tam Đế Chiến, thời đại này bắt đầu 10 vạn năm trước và đến tận bây giờ vẫn vậy, quanh năm suốt tháng chém giết, quanh năm suốt tháng lao vào chiến cuộc, đừng nói là người cho dù là Thần cũng mệt mỏi.
Một phút bằng 60 giây, một giờ bằng 60 phút, một ngày có 24 giờ, một tháng có 30 ngày, một năm có 12 tháng.
Một giáp bằng 60 năm.
Một thế kỷ bằng 100 năm.
Một thiên niên kỷ bằng 1000 năm.
Một nguyên bằng 1 vạn năm.
Đây là Nguyên thứ 10, ngày 10 tháng 12 năm 2017. Ngày hôm nay được Họa Thần ghi lại trong bức tranh của mình, một dòng chữ nhỏ xinh đẹp đặt ở cuối trang giấy bởi ngày hôm nay Họa Thần nhìn thấy một việc khiến hắn hứng thú, một nét vẽ thật đẹp trong bức tranh chỉ toàn màu xám này.
Chiến trường lần này là một trong vô số cuộc chiến nhỏ đang nổ ra khắp đại lục rộng lớn, chiến tranh ở đây chỉ nổ ra vì một lý do duy nhất – luyện quân.
Bước thứ nhất tu sĩ vốn chỉ có tư cách làm binh sĩ.
Bước thứ hai tu sĩ liền được tính làm tinh nhuệ.
Bước thứ ba tu sĩ liền được coi là đại nhân vân trấn thủ một phương.
Bước thứ ba nếu một bên có thì bên kia chắc chắn cũng có, đây là điều kiện tiên quyết để một cuộc chiến bình thường xảy ra bởi cường giả bước thứ ba có cách để khắc chết lẫn nhau, ít nhất bọn họ có cách để đối phương không có cách nào có thể tham chiến, không có cách nào ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Một cuộc chiến bình thường sẽ được định đoạt bởi hai yếu tố. Binh lính chiến thắng cùng tướng quân chiến thắng.
Bước thứ ba rất khó chém giết phi thường khó chém giết bọn họ căn bản đã đến rất gần với sự bất tử có điều bước thứ ba cường giả vẫn chưa hoàn hảo, bọn họ rất khó chết không có nghĩa là không thể chết, bọn họ rất khó chết nhưng bị trọng thương là điều hoàn toàn có thể, cường giả ở cảnh giới này bị trọng thương liền rất khó khôi phục, bọn họ nếu không bỏ ra đại giới thì quá khó để trở lại đỉnh phong, đây là yếu điểm duy nhất của cường giả bước thứ ba.
Lại nói nếu ở đây là Họa Thần tọa trấn điều này có nghĩa bên đối phương cũng phải có một nhân vật ít nhất có tư cách chống lại Họa Thần nếu không cuộc chiến này không thể xảy ra, cuộc chiến này sẽ biến thành đơn phương tàn sát.
Thế giới này sức mạnh là phi thường quan trọng nhưng ngoài sức mạnh còn cần thứ gọi là trí tuệ, cường giả bước thứ ba có thể đại diện cho vũ lực tuyệt đối nhưng bọn họ tồn tại hữu hạn, chiếm lấy thiên hạ này bằng bọn họ vốn là không thể, thiên hạ muốn đạt được phải do cuộc chiến của bước thứ hai, lúc này có những kẻ được gọi là 'kỳ nhân' được sinh ra.
Kỳ nhân có thể không mạnh nhưng kỳ nhân chắc chắn được mọi thế lực mới trào bởi kỳ nhân là những người thông minh tuyệt đỉnh.
Không có ai có tư cách giết chết cường giả bước thứ ba nếu không có thực lực tương tự, kỳ nhân sinh ra chính là để giết cường giả bước thứ hai.,
Nếu coi cường giả bước thứ hai cùng bước thứ nhất là binh lính thì kỳ nhân liền là quân sư, trên đời này không thiếu kỳ nhân nổi tiếng, không thiếu những người có tư cách chỉ cần dùng trí tuệ cũng đủ để thay đổi một cuộc chiến, kỳ nhân rất yếu nhưng không ai có tư cách coi thường.
Bằng ánh mắt của Họa Thần ngày hôm nay hắn nhìn thấy ba thứ ở bên đối phương.
Đầu tiên là một kẻ được gọi là Bóng, hắn ta là người của Ma Tộc, là người của Ma Đế.
Thực lực của Bóng chính Họa Thần cũng không rõ chỉ là người này được coi là hắc ám sứ giả của Ma Đế một trong hai bề tôi thân cận nhất, kẻ này tuyệt đối không yếu.
Một người khác có thể làm Họa Thần thưởng thức là kỳ nhân đang điều khiển trận hình của ma tộc đại quân, một người mi thanh mục tú, vầng trán cao cùng ánh mắt sáng rực, kẻ này hiện nay có thể vô danh nhưng tương lai tuyệt đối không tầm thường, đây chính là nhận xét của Họa Thần.
Người thứ ba mà Họa Thần nhìn thấy là một tiểu tướng của Ma Tộc đại quân.
….......
Như đã nói đây là một cuộc chiến nhỏ, một cuộc chiến chỉ để giết bở kẻ vô dụng, một cuộc chiến rèn luyện quân đội mà thôi.
Cuộc chiến này gần như ngày nào cũng diễn ra, bình thường những cuộc chiến này cho dù có chết hết không một ai quay về cũng không làm cao tầng quan tầm chỉ là hôm nay Họa Thần thực sự quan tâm.
Quân số Cổ Thiên Đình lần này là 2 vạn quân còn bên Ma Tộc chỉ vèn vẹn 5000 người.
Trong cuộc chiến này Ma Tộc đương nhiên bị đánh cho không thể hoàn thủ chỉ là Ma Tộc tiến lui cực kỳ rõ ràng, tuy bại nhưng không bại, ít nhất nếu bắt buộc phải tính ra, trong 2 vạn quân của Cổ Thiên Đình nay chỉ còn 1 vạn. 5000 quân của Ma Tộc lúc này lại còn 2000 quân, mất 3000 quân đổi lấy 1 vạn người. Đây không phải vì quân đội Cổ Thiên Đình yếu mà kết quả này là do kỳ nhân bên kia, hắn ta có thể khiến toàn bộ Ma Tộc đại quân như trở thành một khối thống nhất, tiến cùng tiến lùi cùng lùi, kẻ này không tầm thường.
Tất nhiên kỳ nhân như thế nào cũng chỉ là kỳ nhân, bọn họ phi thường đáng sợ nhưng lại khó có thể làm ảnh hưởng đến cường giả bước thứ ba, Họa Thần đối với vị kỳ nhân bên kia chưa để ý cho lắm nhưng kẻ khiến hắn phải ngừng vẽ tranh, kẻ khiến hắn dừng bút chính là tiểu tướng của Ma Tộc ở dưới kia, đã lâu lắm rồi Họa Thần mới có cảm giác này, cảm giác bóp nát nguy hiểm từ trong trứng, tiểu tử kia không giết không được.
Họa Thần cuối cùng cũng hiểu lý do gì hôm nay Bóng lại hiện thân ở đây, Bóng đến đây chính là vì tiểu tử khuôn mặt non choẹt dưới kia.
Màu tóc vàng nổi bật trong chiến trường, trên người mang theo vô số vết thương, bàn tay cầm kiếm cũng đang run rẩy, trên khuôn mặt non nớt mang theo vài phần mệt mỏi chỉ có điều ánh mắt sắc lạnh vô cùng, ánh mắt kẻ này thủy chung luôn sáng như vậy, một ánh mắt đáng sợ tuyệt luân, ánh mắt kia vốn không nên xuất hiện bên trong một đứa trẻ.
Tất nhiên một ánh mắt còn chưa nói lên cái gì quan trọng là tiểu tử kia làm Họa Thần cảm thấy rung động, kiếm khí của hắn có thể đập tan họa cảnh mà Họa Thần tạo ra, sao có thể không rung động?.
Người dùng kiếm có nhiều loại nhưng nếu không tu ra kiếm ý thì chỉ có thể coi là rác rưởi, bọn họ không có tư cách được gọi là kiếm khách, kiếm khách bắt buộc phải có kiếm ý.
Kiếm ý không phụ thuộc vào cảnh giới mà là dựa vào tư chất mỗi người, kiếm ý không phải khổ tu là có thể đạt được, kiếm ý là bởi ngộ tĩnh.
Phàm nhân có thể tu ra kiếm ý liền thừa sức chém chết luyện khí kì, kiếm ý càng mạnh thì kiếm đạo càng mạnh, nghe nói kiếm ý đại thành có thể chiến hóa thần đương nhiên nếu có người nói phàm nhân có thể dùng kiếm ý đánh bại hóa thần thì Họa Thần cảnh bản không tin thậm chí cười vào mặt hắn, trên đời này làm gì có phàm nhân nào tu đến cực cảnh kiếm ý?.
Sau kiếm ý đại thành thì sẽ ngưng tụ kiếm niệm, kiếm ý lúc này không còn nằm trong kiếm mà là nằm trong niệm.
Kiếm niệm đại thành liền có chiến lực không thua gì Trẩm Đạo cảnh cường giả, kiếm niệm đại thành liền có chiến lực vô địch bước thứ nhất.
Đương nhiên truyền thuyết phàm nhân cũng có thể tu ra kiếm niệm đại thành chỉ là không ai tin, đây vốn là câu chuyện cười.
Sau kiếm niệm liền là kiếm hồn, kiếm không còn nằm trong niệm mà kiếm hóa hồn, kiếm hồn thành hải hóa vô biên.
Kiếm hồn cảnh giới phân làm Thiên Địa Huyền Hoàng bốn loại hồn, mội loại hồn lại chia làm cửu cấp.
Thiên cấp đỉnh phong kiếm hồn liền có tư cách chặt đầu thánh nhân, đây chính là chí âm chém dương, đây chính là chí phàm chém tiên trong truyền thuyết, đương nhiên truyền thuyết chỉ là truyền thuyết căn bản không ai tin.
Nếu là 20 năm trước Họa Thần cũng không tin cái gọi là chí phàm chém tiên chỉ là hắn 20 năm trước được nhìn thấy một phàm nhân dám chém cả Á Đế, ngày hôm đó lần đầu tiên Họa Thần lạnh người, hôm nay hắn nhìn tiểu tử ở dưới kia không ngờ lại nhân ra một tia thân quen.
Tiểu tử kia cốt linh 20 tuổi, cũng một màu tóc vàng chỉ là thiếu đi nét tang thương trải đời, cốt linh 20 tuổi tu vi đã là hóa thần, tư chất bực này tuyệt đối có thể coi là đáng sợ nhưng càng đáng sợ hơn là hắn tu ra kiếm niệm. Kẻ này không giết không được.
20 năm trước cuộc chiến đó Chiến Thần là người chiến thắng.
20 năm trước Vân Vũ Vô Song thua trận đầu tiên trong đời.
20 năm trước Chiến Thần thắng nhưng ai có thể vui cười cho chiến thắng đó?, Á Đế Đỉnh Phong, đứng đầu Thập Đại Thần Tướng của Cổ Thiên Đình vậy mà mất 7 ngày 7 đêm để giết một tiểu tử phàm nhân?, đây là nỗi nhục của Chiến Thần, là nỗi nhục của Cổ Thiên Đình.
20 năm trước Vân Vũ Vô Song thua nhưng hắn cho toàn bộ Cổ Thiên Đình biết một sự thực, kiến cũng có thể giết voi, phàm nhân thừa sức sát thần.
Kiếm Tổ có thể làm chủ Tây Thiên Kiếm Giới có thể được thiên hạ kính ngưỡng vì ông ta nắm giữ Kiếm Giới của chính mình, không chỉ như vậy Kiếm Tổ cũng là cường giả Á Đế cảnh giới được thiên hạ công nhận là cường giả nhân tộc có sức sát thương đáng sợ nhất chỉ là Kiếm Tổ đáng sợ thế nào cũng không có tư cách làm đối thủ của Cổ Thiên Đình của Chiến Thần nhưng Vân Vũ Vô Song thì lại khác.
Phàm nhân thân nắm giữ Kiếm Giới, chỉ cần nghe thôi đã thấy tê cả da đầu, kẻ này nếu bước vào con đường tu luyện, nếu có một ngày có thể tu thành Á Đế đỉnh phong thì hắn liền là nhân vật mạnh nhất dưới Đại Đế thậm chí hắn có thể thành vị Đại Đế thứ 4 hay không?.
Ma Tộc có Ma Đế, Quỷ Tộc có Quỷ Đế, Thần Tộc có Thần Đế nhưng nhân tộc không có liệu trăm triệu năm sau nhân tộc có thể xuất ra một vị Nhân Đế?.
…..........
Họa Thần vứt bức tranh của mình lên bầu trời, thân hình trong bộ áo trắng tinh bay vút từ trên đỉnh núi xuống.
Họa Thần động nhưng Bóng không động, hắn chỉ mỉm cười nhìn tất cả.
Họa Thần một lướt, chiến trường sạch bóng người, không quan tâm là địch hay ta, vô số đầu người bay lên không trung, ngoại trừ tiểu tử tóc vàng đang cầm kiếm kia tuyệt đối không còn ai sống sót.
Ngày hôm nay Họa Thần thân là cường giả Ấ Đế đỉnh phong phải ra tay giết một kẻ bước thứ nhất điều này nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ làm trò cười của thiên hạ, không có kẻ nào có tư cách chứng kiến.
Đầu rơi như hoa nở, hoa nở như hoa rơi.
Giọt máu tươi điểm xuất như những cánh hoa đào bay phấp phơi.
Họa Thần, lấy Sát nhập Họa.
Bức tranh đẹp nhất không phải là vẽ bằng mực mà là vẽ bằng máu, chỉ có màu đỏ của máu mãi mãi trường tồn.
Thiên địa yên tĩnh, đầu người vẫn nhè nhẹ rơi, toàn bộ thiên địa này chỉ còn lại Họa Thần với mái tóc màu đen óng mượt, với vòng eo tinh mỹ đến cực điểm, đôi lông mày liễu khẽ cong cùng với một tiểu tử trẻ tuổi tóc vàng, bàn tay cầm kiếm đang liên tục run lên.
Tiểu tử trước mặt không biết sợ, hắn gần như không có cảm giác run sợ Họa Thần, hắn chỉ biết làm một việc duy nhất, giết người.
Tiểu tử trước mặt là người sống nhưng hắn vốn không có được quyền của người sống.
Một kiếm lóe lên, kiếm này thật đẹp, kiếm thật gọn.
Một kiếm này Họa Thần không tránh, một kiếm chém rách chiếc khăn che mặt của hắn, một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân, một khuôn mặt như vẽ ra từ trong tranh, khuôn mặt có thể làm vô số nam nhân nguyện chết vì hắn.
Thiên hạ này nếu nói về khuôn mặt, Họa Thần là người xinh đẹp nhất toàn bộ Thiên Giới, toàn bộ Cổ Thiên Đình có điều Họa Thần hắn là …. nam nhân.
Họa Thần chấp nhận một kiếm này sau đó mỉm cười, nụ cười của hắn như che đi ánh mắt trời, nụ cười che đi cả tia sáng của vầng thái dương, một nụ cười khuynh thành, một nụ cười khuynh quốc.
Từ bên người tiểu tử tóc vàng Bóng cũng bước ra một bước, kẻ này toàn thân bị che phủ bởi bóng tối, không rõ nam nử, không rõ tuổi tác, không rõ hình dạng, Hắc Ám Sứ của Ma Đế, đây chính là đại nhân vật của Ma Tộc.
Bóng nhìn Họa Thần sau đó thở dài, nói thẳng ra bản thân Bóng cũng rung động vô cùng, khuôn mặt này, dáng hình này nếu là nữ nhân tuyệt đối là đệ nhất thiên hạ, cả đời Bóng chỉ gặp được 1 người có tư cách liều mạng cùng Họa Thần so sắc đẹp đáng tiếc hắn lại là nam nhân.
“Họa Thần, sao ngươi không ra tay giết tiểu tử này, với thực lực của ngươi làm việc này hình như không khó?”.
Họa Thần lại mỉm cười lắc đầu.
“Ồ thì ra đây là giọng nói của Hắc Ám Sứ, lần đầu tiên ta nghe đấy. Ta đích thực muốn giết hắn chỉ là khi lại gần hắn thì ta lại biết là mình không cần, Ma Đế không ngờ lại làm cách này”.
Họa Thần lại cười, mị cốt tận xương mị hoặc tận tủy.
Họa Thần mạnh nhất không phải là sức mạnh của hắn mà là mị thuật, tất cả nam nhân trong thiên hạ không ai có tư cách miễn nhiễm với mị thuật của Họa Thần, đây không phải là mị thuật tu luyện ra mà là mị thuật trời sinh, không có một ai có thể không động dung với nhan sắc của hắn có điều một lần nữa phải nhấn mạnh Họa Thần là nam nhân, một nam nhân hết sức bình thường.
Bóng lúc này cũng mỉm cười sau đó quay đầu mang theo tiểu tử tóc vàng rơi đi “Ma Đế dùng cách này nhưng nếu tiểu tử này rơi vào tay Thần Đế hay Quỷ Đế thì cũng thế thôi, phải không?”.
Một cuộc chiến nhỏ cứ như vậy kết thúc, cuộc gặp gỡ đầu tiên của Vân Vũ Vô Song cùng Họa Thần cũng như thế chấm dứt.
Có lẽ lúc này không thể gọi hắn là Vân Vũ Vô Song nữa rồi, có lẽ phải gọi hắn bằng một cái tên mới, ở kiếp này tên của hắn là Niệm, tại sao lại là Niệm?, không ai quan tâm đến ý nghĩa cái tên này bởi đây là tên Ma Đế đặt cho hắn.
20 năm trước Vân Vũ Vô Song thân phàm nhân nhưng có thể tu luyện đến kiếm giới cảnh có thể đánh một trận cùng Chiến Thần.
20 năm sau hắn chỉ còn có Kiếm niệm chỉ là cảnh giới cũng không phải phàm nhân mà là hóa thần.
Hắn không còn là hắn nhưng tư chất không đổi, thân thể của hắn đã vào luân hồi, ký ức bị bôi đen, khối thân thể này cũng được đổi đi, hắn có thể tu tiên nhưng hắn không phải là hắn.
Vô Song chết – Niệm sinh ra.
Ngày hôm nay Họa Thần rất vui, hắn nhẹ bước đi trong miệng ngâm nga những câu hát khó hiểu, hắn vui vì sao đương nhiên ngoại trừ hắn không ai rõ.
Họa Thần bước đi không ai có ngăn cản, không phải không thể cản hắn mà là không muốn cản hắn.
Chiến Thần có truyền thuyết của Chiến Thần, Họa Thần có truyền thuyết của Họa Thần.
Người ta nói cả Cổ Thiên Đình có chết hết, Thần Đế có vẫn lạc thì Họa Thần hắn vẫn sống.
Người ta nói Họa Thần mất hết tu vi thì hắn vẫn sống.
Chỉ cần thiên hạ này còn nam nhân thì Họa Thần hắn sẽ không chết, hắn là vưu vật của nhân gian này, thân là nam tử nhưng lại khiến tất cả nam nhân khác đều không thể bình tĩnh được khi nhìn vào đôi mắt trong sáng như mặt nước hồ mùa thu.
Bản thân Họa Thần chưa bao giờ câu dẫn ai nhưng khi khuôn mặt đó lộ ra thì không ai có thể bình tĩnh, truyền thuyết kể rằng chỉ cần là nam nhân không có có dũng khí hủy diệt Họa Thần.
Bóng không rõ truyền thuyết là thật hay là giả chỉ là hắn cũng không muốn ngăn cản Họa Thần, hắn cũng không muốn hủy diệt Họa Thần.
Họa Thần có lẽ vừa dùng để gọi về họa thuật của hắn nhưng có lẽ phần nhiều là dùng để nói khuôn mặt kia, khuôn mặt được vẽ nên bằng bút họa của Thần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]