Đuổi được Hồn Thiên Đế đi có thể coi là một chiến tích cực kỳ đáng tự hào có điều đối với Vô Song mà nói đây lại là thất bại, đây chính là biểu hiện của sự yếu nhược, chỉ có không bằng đối phương mới phải để đối phương rời đi như vậy, lần này Hồn Thiên Đế rời đi tuy có thể giải quyết áp lực cho Yêu Cung nhưng lại đẩy Yêu Cung vào một áp lực khác.
Hồn Thiên Đế từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ coi Yêu Cung vào mắt, từ khi Yêu Cung bắt đầu hình thành ở Tây Bắc Đại Lục cho đến khi thống nhất toàn bộ khu vực Tây Bắc rộng lớn, chỉ là lúc này Hồn Thiên Đế thực sự coi Yêu Cung là một đối thủ thực sự, một kẻ địch đủ để đặt lên cán cân quyền lực sánh ngang với Cổ Tộc.
Cho dù trong ba thế lực này thì Yêu Cung là yếu nhất nhưng không có nghĩa là bất cứ thế lực nào trong hai thế lực Hồn Tộc cùng Cổ Tộc muốn tấn công Yêu Cung, chỉ cần cuộc chiến nổ ra thì Hồn Tộc cùng Cổ Tộc một trong hai thế lực này chắc chắn nguyên khí đại thương.
Việc Yêu Cung lên sàn sớm như thế này cũng không phải là điều Vô Song muốn, hắn theo chủ nghĩa thích thần bí hơn là xuất hiện ngoài ánh sáng, một khi chuyển mình từ bóng tối ra ngoài ánh sáng thì nhất định phải mang theo tư thái tuyệt cường hiện thân, chỉ là lúc này cũng không phải là thời gian thích hợp để hắn suy nghĩ đến những việc đó bởi một đôi tay ấm áp ôm chặt lấy hắn, bộ ngực mềm mại của nàng dính sát vào lưng hắn.
Hắn có thể cảm nhận được cơ thể của nàng đang nhè nhẹ run lên.
Vô Song mỉm cười sau đó khẽ lắc đầu “Tản đi đi”.
Câu nói này đương nhiên là nói với cường giả tại Yêu Cung tổng bộ hiện nay, rất nhanh những người ở đây lập tức hiểu ra liền lập tức mất dạng.
Vô Song xoay người lại, một tay ôm lấy Thải Lân, một tay ngươi đưa ra bởi ở nơi phương xa một thân ảnh khác cũng nhào vào lòng hắn, Tiểu Y Tiên lúc này đôi mắt lại một lần nữa ướt ướt.
..............
Thời gian hiện tại của Vô Song cũng không phải quá dư dả, hắn không thể ở bên hai nàng được thêm bao lâu, tiếp theo Vô Song đến gặp sư phụ của mình, Thần Nông Lão Nhân.
Khoảng thời gian qua hắn cũng không thể đến thăm được sư phụ, sư phụ ông ta ở bên trong Dược Tộc cách Bắc Vực của hắn quá xa xôi, lúc trước Vô Song còn không đủ thực lực đảm bảo an toàn đi từ Bắc Vực đến Trung Châu, chưa kể còn một cái Thiên Xà Phủ luôn nhìn chằm chằm vào Yêu Cung.
Sau khi bản thể của hắn trở lại Đấu Khí Đại Lục tính ra cũng đã được một năm, trong một năm này Vô Song còn chưa một lần được nghỉ ngơi thực sự, trong khoảng thời gian này hắn quá bận, muốn đến gặp sư phụ một lần cũng là lực bất tòng tâm.
Thần Nông Lão Nhân như đang đợi hắn, một nụ cười hiền hòa xuất hiện trên khuôn mặt già nua cổ lão “Ngươi thấy trong người như thế nào?”.
Vô Song nhẹ gật đầu “Lão sư, lần này ta không sao”.
“Thế còn đôi mắt của ngươi?”. Thần Nông Lão Nhân quả thực lo lắng cho đôi mắt của Vô Song vô cùng.
Vô Song lần này im lặng một chút, chính hắn cũng không biết đôi mắt của mình cuối cùng bị sao, từ ngày con mắt thứ ba xuất hiện hắn đã gặp những việc cả đời chưa bao giờ nghĩ đến, hắn đã nhìn thấy những thứ vốn không thuộc về hắn.
“Sư phụ đôi mắt này chỉ sợ không mở ra được nữa, con cũng không biết lý do tại sao có điều người cũng không cần quá lo lắng, việc này con vẫn kiểm soát được”>
Thân Nông Lão Nhân thân hình run lên, ông thực sự không đành lòng nhìn đứa đệ tử này bị mù chỉ là ông có thể làm gì.
Hai thầy trò chỉ có thể im lặng nhìn nhau, con mắt thứ ba của Vô Song không thể giúp hắn nhìn thấy, con mắt này vốn không phải để Vô Song nhìn thấy những thứ trước mắt, đôi mắt này mang theo một khả năng bá đạo hơn nhiều một đôi mắt giúp Vô Song nhìn thấy luân hồi.
Hiện giờ bản thân Vô Song hắn chưa thể đào móc hết tiềm năng của nó nhưng Vô Song lại phảng phất như nhìn thấy gì đó, mỗi lần thả hồn theo con mắt thứ ba là một lần linh hồn lực lượng của Vô Song suy kiệt nhưng cũng là một lần nữa linh hồn của hắn trở nên mạnh mẽ hơn, thứ này giống như sự toàn vẹn vậy, lúc trước Vô Song không nhận ra nhưng kể từ khi lần đầu tiên sở hữu con mắt thứ ba này hắn liền cảm nhận được bên trong linh hồn của hắn không đầy đủ.
Điều này khiến Vô Song cảm thấy phi thường khó tin cũng phi thường không thoải mái chỉ là hắn cũng không thể làm gì, hắn muốn tìm được sự toàn vẹn cũng chỉ có thể nhờ con mắt này mà thôi, hắn muốn biến mình thành một hình tròn chứ không phải bị khuyết một góc.
Hình tròn chính là đại diện cho sự toàn vẹn, sự hoàn hảo, hình tròn đại diện cho luân hồi.
Không có đôi mắt thứ có thể giúp Vô Song nhìn thấy chỉ là linh hồn lực có điều linh hồn lực khiến toàn bộ thế giới này của Vô Song chỉ tồn tại hai màu trắng và đen.
Vô Song cũng không muốn nói quá nhiều về đôi mắt của mình với Thần Nông Lão Nhân, hắn liền ngồi xuống với sư phụ sau đó cầm một mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc đưa về phía ông ta.
Thần Nông Lão Nhân có quan hệ rất sâu cùng Dược Tộc bên trong Viễn Cổ Bát Tộc hơn nữa nói về Đà Xá Cổ Đế Ngọc cũng không phải là việc gì quá khó để biết, đến cả Dược Trần còn nắm được chút về truyền thuyết khối ngọc này thì sao Thần Nông Lão Nhân có thể không biết.
“Vô Song, sao ngươi lại đưa ta thứ này?”.
Vô Song mỉm cười “Sư phụ, ta biết người cùng Dược Tộc có quan hệ rất lớn, người tuyệt đối không mong Dược Tộc gặp vấn đề gì, đây cũng là lý do tại sao sự kiện Linh Tộc cùng Thạch Tộc bị diệt mà Dược Tộc thì không làm sao”.
“Con có thể thú nhận với người, Linh Tộc cùng Thạch Tộc biến mất trên thế gian chính là sản phẩm của con cùng Hồn Thiên Đế gây ra, toàn bộ đều là vì Đà Xá Cổ Đế Ngọc, toàn bộ đều là chuẩn bị cho cảnh giới đấu đế, đáng lẽ trong lần xuất quân lần đó còn có thểm cả Dược Tộc, chính đệ tử lầ người nhận tấn công Dược Tộc”
Quả thực không phải không có lý do mà Vô Song lại chọn Dược Tộc hơn nữa chỉ đơn phương tiến vào cùng Tiểu Y Tiên, hắn thừa biết hắn cùng TIểu Y Tiên có thể bại Dược Tộc nhưng tuyệt đối không thể diệt, hắn muốn đến Dược Tộc không phải để dùng vũ lực, đây là lý do lớn nhất mà Vô Song phải đi tìm Hắc Minh Đỉnh nhưng hôm nay có Thân Nông Lão Nhân ở đây thì Vô Song không ngại nhờ sư phụ của mình thêm một lần.
Thần Nông Lão Nhân đôi mắt già nua cau lại, khác với những người khác chỉ coi thiên hạ này là của Cổ Tộc cùng Hồn Tộc thì ông ta biết đệ tử của mình cũng có tư cách đứng trung vũ đài với hai thế lực kia, trong mắt ông kể cả không ở gần Vô Song thì Thần Nông Lão Nhân luôn tin tưởng thực lực của đứa học trò này chỉ là Thần Nông hiện nay cũng không đoán được rốt cuộc Vô Song muốn gì.
Qua linh hồn lực Vô Song có thể nhìn ra sư phụ của mình đang cảm thấy vô cùng khó hiểu, Vô Song liền nhẹ nhàng lắc đầu “Sư phụ, Đà Xá Cổ Đế Ngọc không phải là vật mà Dược Tộc có thể giữ, viên ngọc này vốn không phải Dược Tộc có thể tranh, đây chính là nguyên nhân lớn nhất làm Linh Tộc cùng Thạch Tộc bị diệt”.
“Đừng nói là Dược Tộc mà kể cả Viêm Tộc cùng Lôi Tộc cũng không có tư cách giữ ngọc, bọn họ đã bị loại khỏi cuộc chơi này lâu rồi, thiên hạ này vốn không có phần của bọn họ. Viêm Tộc cùng Lôi Tộc con có thể không quan tâm nhưng Dược Tộc thì lại khác, không biết sư phụ có thể làm thuyết khách cho con được không, sư phụ có thể hỏi Dược Tộc tộc trưởng cuối cùng là ông ta cần mạng hay cần danh dự”.
Thần Nông Lão Nhân lần này liền lựa chọn im lặng, ông ta không phải là người của Viễn Cổ Bát Tộc nhưng lại biết được người Viễn Cổ Bát Tộc trọng nhất là danh dự, cho dù bọn họ có yếu thế nào đi nữa,cho dù có xuống dốc thế nào đi nữa thì ẩn bên trong vẫn là một cỗ ngạo khí.
“Ta chỉ sợ không thể thuyết phục được lão già kia có điều nếu ngươi muốn, ta có thể thuyết phục lão gì đó gặp ngươi một lần, sư phụ tin tưởng ngươi có cách để khiến ông ta chấp thuận chỉ là coi như sư phụ vì ngươi, Dược Tộc là thánh địa của Luyện Dược Sư trong thiên hạ, là nơi bất cứ Luyện Dược Sư nào cũng muốn một lần tiến vào, đừng để Dược Tộc bị hủy diệt”.
Vô Song đứng lên hai tay chắp phía trước cung kính cúi đầu “Chỉ cần là ý nguyện của sư phụ con chắc chắn sẽ làm được, chỉ cần Dược Tộc bọn họ không chọn con đường chết thì con sẽ che cho Dược Tộc toàn tộc bình an”.
.................
Khoảng thời gian tiếp theo Vô Song đi về phía một thạch thất thần bí, ở đó là một căn phòng tối đen nơi vốn được Vô Song chọn làm nơi bế quan một nơi có thể được coi là an toàn và kiên cố nhất Yêu Cung.
Khi Vô Song vừa đi xuống thì ánh đèn vụt sáng, toàn bộ không gian bên trong căn phòng đều được chiếu sáng, ở trung tâm căn phòng không ngờ lại có một thân ảnh nhỏ nhắn tồn tại, một đứa bé hai tay hai chân đều bị từng sợi xích mang theo khí lạnh kinh người xích lại.
Khi Vô Song hiện thân cũng là lúc đứa bé mở bừng mắt ra nhìn Vô Song, đây chính là lão tổ Đan Tháp, đây chính là Mục Đồng trong Thanh Ngưu Mục Đồng.
Mục Đồng ánh mắt đầy căm thù nhìn Vô Song, chỉ là ông ta biết mình không thoát ra được, ngoại trừ dùng ánh mắt ra thì Mục Đồng không còn cách nào khác.
Vô Song cũng nhìn Mục Đồng sau đó bình tĩnh ngồi xuống “Như câu chuyện mà ta đã kể, tiền bối không biết có đồng ý để cho vãn bối cắn một miếng hay không?”.
Mục Đồng nhếch miệng “Hừ, ngươi cũng quá coi thường lão phu, ngươi cứ thử cắn một miếng xem, lão phu cũng muốn thử hôm nay là người một bước thành tiên hay một bước nhập ma”.
Cửu Phẩm Huyền Đan đỉnh phong thậm chí đã nửa bước tiến vào kim đan cảnh giới, loại đan dược này cũng không phải Vô Song dám đơn giản ăn, đừng nói là Vô Song, ngay cả Hồn Thiên Đế cũng chưa chắc dám đơn giản bỏ vào miệng.
Vô Song im lặng suy nghĩ một chút, muốn luyện hóa lão tổ Đan Tháp thành đan dược không phải là việc khó nhưng đan dược như ông ta tuyệt đối cực kỳ cuồng bạo, trừ khi ông ta tự mình chấp thuận trở thành đan dược, đối với loại tồn tại nghịch thiên đã tu luyện thành người này thì nhất định không thể coi thường.
Tiểu Đồng thấy Vô Song im lặng liền đắc ý vô cùng, ánh mắt nó đầy trêu tức nhìn vào Vô Song căn bản không có lấy một tia sợ hãi.
Đột nhiên Vô Song ngửa cổ lên nhìn Tiểu Đồng rồi khẽ mỉm cười, nụ cười này làm Tiểu Đồng run lên.
“Hắc Minh Đỉnh nếu ta không nhầm là của Dược Đế - Dược Thiên Hào năm xưa, đối với một luyện dược sư mà nói có đỉnh tốt không thua kém gì dị hỏa tốt cả, ta không nghĩ ra được lý do tại sao Dược Thiên Hào tiền bối không để Hắc Minh Đỉnh ở lại bên trong Dược Tộc mà lại để thứ thần vật này lưu lạc bên ngoài”.
“Ta cũng không hiểu tại sao đầu Thanh Ngưu kia thừa sức có thể biến Dược Tộc thành đệ tam thế lực trong thiên hạ mà lại phải đi bảo vệ ngươi, một kẻ chỉ có tu vi lực tinh đấu thánh?. Người ta nói năm xưa ngươi cậy là huyền giai đỉnh phong đan dược vừa thành hình đã có thể bỏ chạy khỏi đan đỉnh chỉ là với người khác thì còn có thể chứ với Dược Thiên Hào tiền bối thì ta không tin”.
“Ta đột nhiên có một suy nghĩ không biết có đúng không?, Đan Tháp rốt cuộc được hình thành thế nào”.
Một câu nói của Vô Song làm Tiểu Đồng lạnh gáy, đương nhiên câu hỏi này không phải là Vô Song đi hỏi Tiểu Đồng cũng không cần ông ta phải trả lời, không ngờ Vô Song đã có cả câu trả lời của mình rồi.
“Dược Tộc là toàn bộ luyện dược sư thánh địa, Đan Tháp cũng là thánh địa trong lòng luyện dược sư, hai nơi này vốn không thể cùng một lúc tồn tại, văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị, ta cũng cảm thấy khó hiểu vô cùng”.
“Trong vô số năm qua, trong vô số lần Trung Châu Luyện Đan đại hội được tổ chức chưa từng có người Dược Tộc tiến vào Đan Tháp để tranh đoạt ngôi vị Luyện Dược Sư đệ nhất Trung Châu, ta cũng không tin đám người Dược Tộc kia có thể làm đến mức thanh danh không màng, thế hệ đi trước còn có thể nhưng thế hệ trẻ thì không”.
“Người duy nhất xuất thân từ Dược Tộc có quan hệ với Đan Tháp chính là Dược Trần có điều hắn cũng từ lâu đã không còn được coi là người Dược Tộc”.
“Tọa kỷ của Dược Thiên Hào tiền bối lại đi thủ hộ Đan Tháp, viên đan dược cửu phẩm huyền đan lại trở thành Đan Tháp lão tổ đến cả Hắc Minh Đỉnh cũng ở trong Đan Tháp, vậy không biết trong các đại gia tộc trục thuộc Đan Tháp, là gia tộc này có huyết mạch đấu đế chảy trong người?”.
Vô Song cuối cùng cũng đã nghĩ ra lý do của sự bất cập này, Dược Tộc cùng Đan Tháp vốn không thể cùng nhau tồn tại bởi bọn họ cùng xưng hùng trên một lĩnh vực – Luyện Dược.
Đan Tháp đương nhiên nếu tính về vũ lực không thể là đối thủ của Dược Tộc, bằng vào Dược Tộc muốn diệt Đan Tháp dễ vô cùng hơn nữa Dược Tộc xuất hiện trước Đan Tháp nhiều, nếu Dược Tộc xuất hiện trước thì tỷ lệ Đan Tháp có thành tựu như ngày hôm nay căn bản là không có khả năng.
Thứ duy nhất mà Vô Song có thể suy nghĩ đến chính là mối quan hệ hai bên giống với Hồn Tộc – Hồn Điện.
Dược Thiên Đế năm xưa là đấu đế cường giả, ông ta thậm chí nổi tiếng là thiên tư hơn người, là đệ nhất luyện dược sư của Đấu Khí Đại Lục từ cổ chí kim, người này tuyệt đối không hề đơn giàn, Dược Thiên Đế muốn bảo vệ Đan Tháp thì không thể là không có lý do.
Bất cứ vị đấu đế nào đều có thể cảm nhận nguyên khí trong thế gian đang ngày một suy kiệt, tất nhiên đấu đế còn chưa có tư cách thay đổi lượng nguyên khí trong thiên địa này, rất nhiều vị đấu đế cường giả đều chỉ còn cách buông tay nhưng Dược Thiên Hào thì không, ông đã làm một việc mà không có một vị tiên đế nào muốn làm.
Đẩy một nhanh dòng chính tộc nhân Dược Tộc ra khỏi tộc sau đó hình thành Đan Tháp.
Cách này hoàn toàn không thể nào gia tăng sức mạnh cho Dược Tộc cũng như Hồn Điện có mạnh thế nào cũng không có cách làm Hồn Tộc có thể tăng cường bao nhiêu sức mạnh có điều thứu hay nhất của cách này chính là truyền thừa.
Dược Thiên Hào biết Dược Tộc không giỏi chiến đấu, nếu đến một ngày nguyên khí cạn kiệt, nếu thế hệ sau của Dược Tộc không còn đấu đế cường giả thủ hộ thì Dược Tộc chắc chắn bị diệt đầu tiên.
Làm gì có nghề nào giàu có bằng Luyện Dược Sư?, làm gì có gia tộc nào có nhiều đan phương cùng đan dược như Dược Tộc?, chỉ cần diệt được Dược Tộc thì sẽ có lượng vật tư vô cùng vô tận, Dược Tộc là gia tộc dễ nuốt nhất mà có lợi ích nhất.
Dược Thiên Hào ngay cả trong thời ông ta cũng đã tính được việc này, chính vì vậy Dược Thiên Hào tách một nhánh tộc nhân của mình ra hình thành Đan Tháp, Dược Tộc có thể bị diệt vì bọn họ ở quá gần ánh sáng nhưng Đan Tháp núp dưới cía bóng của Dược Tộc thì không. Dược Thiên Hào không cầu Dược Tộc có thể vô địch thiên hạ chỉ cầu Dược Tộc đời đời có thể truyền thừa tiếp tục, đây là bước đi của Dược Đế năm đó.
Lúc này trong tòa mật thất bản thân Tiểu Đồng thân hình nhỏ nhắn run lên, hắn nhìn chằm chằm vào Vô Song “Hừ, hồn ngôn loạn ngữ, Đan Tháp là Đan Tháp, Dược Tộc là Dược Tộc vốn không liên quan gì đến nhau”.
Vô Song bật cười nhìn Tiểu Đồng, người ta nói Đan Tháp Lão Tổ có chút khùng khùng điên điên, có chút trẻ con quả thực là không sai.
Một lần nữa trên tay Vô Song lại hiện ra một mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc đặt trước mặt Tiểu Đồng.
“Ngươi nhận ra nó chứ, ta không phải đến tử Viễn Cổ Bát Tộc nhưng ta lại nắm giữa một mảnh, điều này chứng minh ta có tư cách đoạt nó từ trong tay Viễn Cổ Bát Tộc. Mục tiêu của tiếp theo của ta chính là Dược Tộc nhưng đột nhiên ta lại muốn chuyển tầm mắt về Đan Tháp, diệt Đan Tháp trước sau đó diệt Dược Tộc không biết thế nào?”.
Vô Song lần này hắn đoán đúng rồi.
Đan Tháp Lão Tổ không dám bở Đan Tháp.
Nó biết Vô Song thừa sức diệt cả Đan Tháp cùng Dược Tộc bởi Vô Song có tư cách đánh cùng Thanh Ngưu một trận, điều này nói lên Vô Song hắn đã là một trong những nhân vật mạnh nhất thiên hạ này.
Dược Tộc chỉ có một vị lục tinh đấu thánh cường giả, về phần Đan Tháp thì càng không có ai, lấy cái gì ngăn cản Vô Song tấn công?.
Tiểu Đông thở ra một hơi, khuôn mặt non nớt hiện lên một nụ cười đắng chát “Hừ lão phu thề thủ hộ Đan Tháp, cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, ngươi nếu đã muốn nhắm đến Đan Tháp thì lão phu lại càng không cách nào trợ giúp ngươi, càng không cách nào làm cho ngươi mạnh lên, ngươi cứ thử xem ngươi có thể nuốt được lão phu không”.
“Vậy nếu ta không đụng đến Đan Tháp thì sao, đồng thời nếu ta có thể bảo vệ luôn cả Đan Tháp cùng Dược Tộc thì sao?”. Vô Song thản nhiên đáp.
“Lão phu lấy cái gì tin ngươi, lão phu chết đi liền không cách nào nhìn thấy, ngươi tính bịp trẻ con?”.
Nhìn vào khuôn mặt của Đan Tháp lão tổ, cái khuôn mặt đầy non nớt nhưng lại cực kỳ ương ngạnh kia làm Vô Song bật cười.
“Không biết tiền bối đã nghĩ đến việc nhiều người cùng luyện hóa chưa. Vãn bối không tự tin nuốt được tiền bối nhưng nếu có thêm một vị cửu tinh đấu thánh nữa thì sao?”.
Vô Song vừa dứt lời sau lưng hắn một luồng kinh thiên đấu khí xuất hiện, chẳng biết từ bao giờ ở ngoài mật thất Đường Hỏa đã xuất hiện, hai luồng cửu tinh đấu thánh khí thế khóa chặt thân thể Tiểu Đồng, quả thực lời Vô Song nói rất đúng, Tiểu Đồng vốn đâu có tư cách kỳ kèo cùng Vô Song.
Tiểu Đồng cắn chặt răng, sau đó một lần nữa ngước lên nhìn Vô Song “Ngươi thề đi, ngươi thề đời đời phải bảo vệ Đan Tháp, đời đời phải bảo vệ Đan gia, chỉ cần ngươi thề thì lão phu liền trợ giúp ngươi một lần”.
Đan gia- một nhánh tộc nhân năm đó rời khỏi Dược Tộc không ngờ lại là Đan gia, điều này làm Vô Song cũng có chút buồn cười, vậy mà hắn vẫn cứ nghĩ là Tào gia.
Nhìn khuôn mặt kiên quyết kia của Đan Tháp lão tổ Vô Song liền nhếch miệng “Ta từ trước đến nay không có thói quen thề thốt chỉ là lời ta dã nói ra không bao giờ rút lại, tiền bối có tin hay không là việc của tiền bối. Ta nể ngươi là một cái ngu chung, cúc cung tận tụy thà chết không thôi chỉ là ta và tiền bối vốn không thuộc về một thế giới này”.
Sau đó bên trong mật thất bắt đầu thật tĩnh lặng, chỉ biết từ thời khắc đó cánh cửa mật thất liền đóng lại, Vô Song bắt đầu tiến vào trạng thái bế quan.
....................
Ở một nơi khác, sau ba ngày chiến đấu trực tiếp của vô số thiên tài tại Trung Châu, cuối cùng top 16 nhân vật mạnh nhất trong Trung Châu Tiềm Long Đại Hội rốt cuộc cũng được chọn ra.
Trong số 16 người này có năm người Vô Song vô cùng quen mắt.
Tiêu Viêm, Phượng Thanh Nhi, Nạp Lan Yên Nhiên, Cổ Huân Nhi cùng Đường Hỏa Nhi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]