Chương trước
Chương sau
Cái gọi là Tinh Vực đương nhiên là một mảnh không gian do ba vị đại cự đầu của Đan Tháp liên hợp mà xé rách, một mảnh không gian hỗn độn chuyên dùng để nhốt Tam Thiên Diễn Viêm Hỏa, mảnh không gian này nếu tính ra còn kém xa cả hoa viên của Đường Hỏa chứ đừng nói so sánh cùng Hồn Giới, Cổ Giới.

Bên trong Tinh Vực có chút hoang vắng, nhìn qua có chút hoang vắng, quanh mảnh không gian này tràn ngập sương mù nhàn nhạt, trong lúc mơ hồ có thể thấy chút ít ánh sáng mỏng manh thẩm thấu qua mảnh không gian này, hình thành những vệt sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Tam Thiên Diễn Viêm Hỏa được mệnh danh là một phiên bản khác của Bất Tử Hỏa cũng không phải là không có lý do, trong Đấu Khí Đại Lục này không có thứ gì có ngăn cản ánh sáng xuyên qua, cho dù là kết giới có mạnh đến mức nào đi nữa, đây chính là ánh sáng của các vì sao, thứ ánh sáng có thể thẩm thấu qua mọi vật chất.

Đương nhiên ánh sáng từ tinh không bình thường đối với mọi người đều là vô ích ngoại trừ với Tam Thiên Diễn Viêm Hỏa, loại hỏa diễm này được xưng là tinh không chi hỏa, nó ngưng tụ từ lực lượng của sao mà sinh ra, chỉ cần lực lượng của sao còn thì nó vĩnh sinh bất diệt, thế giới này, lực lượng của ngôi sao có đôi khi nhìn như hoàn toàn biến mất, nhưng chẳng qua là vì ban ngày nên lực lượng của nó tương đối yếu nhược mà thôi.

Tinh Giới thật sự rất lớn, Tinh Giới so sánh với Đan Thành tuyệt đối không thua kém gì có điều bằng tốc độ phi thân của Đường Hỏa thì cũng tuyệt đối chẳng khó khăn gì chỉ là càng đi sâu vào trung tâm Tinh Giới thì nhiệt độ càng ngày càng tăng, đương nhiên Đường Hỏa đã là hỏa hệ tu luyện giả mạnh nhất đại lục này, về phần Tiêu Viêm đến dị hỏa còn không sợ thì hơi nóng này căn bản không là gì với bộ đôi này cả.

Với tốc độ di chuyển của Đường Hỏa dần dần hai người tiếp cận một ít với ánh sáng trung tâm, càng lại gần thì vật thể bên trong quầng sáng càng hiện rõ trong mắt Tiêu Viêm.

"Ực!"

Khi nhìn rõ được vật thể trong vòng sáng kia, sắc mặt Tiêu Viêm nhất thời dại ra, yết hầu hơi động, gian nan nuốt nước miếng một cái, trong mắt tràn đầy vẻ rung động!

Trong vòng hào quang là một cự long không nhìn thấy đuôi, đôi mắt cự long đóng chặt, phía trên thân thể khổng lồ lượn lờ một loại tử hắc sắc Hỏa diễm quỷ dị, khi ngọn lửa bốc lên, không gian quanh đấy đều xuất hiện cảm giác vặn vẹo!

Trong không gian mờ mịt nơi cự long chiếm cứ, tử hắc sắc hỏa diễm không ngừng từ trong cơ thể nó thẩm thấu ra, không biết mệt mỏi thiêu đốt không gian. Loại tình cảnh đồ sộ này khiến cho người ta có một cảm giác rung động không thể che dấu.

Mặc dù lúc trước Tiêu Viêm đã gặp qua không ít dị hỏa nhưng chưa lần nào lại có cảm giác rung động thế này, đây là lần đầu tiên Tiêu Viêm nhìn thấy một dị hỏa hóa có linh. Đứng trước mặt cự long, Tiêu Viêm cảm giác hắn giống như một con kiến hôi, cảm thấy mình thật nhỏ bé.

"Đây chính là Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa sao?"

Tiêu Viêm ngạc nhiên bật thốt lên.

Âm thanh của Tiêu Viêm không thể nói là lớn nhưng ở trong cái không gian yên tĩnh này thì lại phi thường nổi bật có điều đầu cự long căn bản chỉ nhắm mắt tại chỗ, nó như không để ý chút nào đến Tiêu Viêm.

Đường Hỏa ở bên cạnh liếc nhìn Tam Thiên Diễn Viêm Hỏa gật đầu, ánh mắt hiện lên một tia thưởng thức “Thứ này không tệ, rất không tệ thực lực của nó vừa vặn thích hợp cho ngươi hàng phục”.

Đường Hỏa cũng không dừng lại mà lập tức tiến về phía Cự Long đang say ngủ, trên người con Cự Long dính xiềng xích phong ấn của Đan Tháp, lúc này xiềng xích còn tương đối vững chắc chỉ là xiềng xích trong mắt Đường Hỏa thì chắng khác gì trò cười.

Bàn tay mạnh mẽ đặt lên đầu Tam Thiên Diễn Viêm Hỏa sau đó một bóp, một âm nứt gẫy vang vọng không gian yên tĩnh sau đó toàn bộ Tinh Vực liền rung chuyển, đầu cự long đang say ngủ thân hình run lên sau đó lập tức gầm rú một tiếng kinh thiên động địa, cái miệng của nó mạnh mẽ há ra như muốn nuốt chửng cả thiên địa, tử sắc hỏa diễm trên người càng cháy mạnh mẽ hơn, con cự long này rốt cuộc dã được giải thoát rồi.

Cự Long mở ánh mắt to lớn của nó ra, trong ánh mắt tràn ngập sự tàn bạo cùng hung uy cái thế, khi nó vừa nhìn thấy Đường Hỏa cùng Tiêu Viêm lập tức cả người đứng lên, thân hình khổng lồ của nó như làm cả Tinh Vực run sợ, cái miệng đỏ lòm mở lớn như muốn nuốt chửng Đường Hỏa con mồi ở gần nó nhất vậy.

Đường Hỏa nhìn con cự long đang gầm thét trong ánh mắt liền hiện ra một tia khinh thường, chẳng thèm tránh một cái cắn của nó, bàn tay Đường Hoa vỗ mạnh một cái, một tát thẳng vào mặt Tam Thiên Diễn Viêm Hỏa, một cái tát hất bay cả thân thể khổng lồ to hơn một dãy núi của nó đi, thoạt nhìn không khác gì người trưởng thành tát đứa trẻ 3 tuổi cả.

Tam Thiên Diễn Viêm Hỏa bị đánh bay đi lập tức lồng lộn lên tức giận, cái miệng lại tiếp tục gầm thét chỉ là lúc này một chân Đường Hỏa đạp thẳng xuống đầu nó, cả khuôn mặt khổng lồ bị đè xuống mặt đất, Đường Hỏa hai tay chắp sau lưng ánh mắt đầy khinh thường “Súc sinh câm miệng”.

Hình ảnh này thực sự khiến Tiêu Viêm cả đời không bao giờ quên, sư phụ của hắn thực sự quá mạnh mẽ, quá bá đạo rồi.

Tam Thiên Diễn Viêm Hỏa đương nhiên hung tính vẫn còn, nó cố gắng hết sức thoát khỏi cái chân của Đường Hỏa chỉ là cố bao nhiêu cũng vô dụng, lực bất tòng tâm.

Tam Thiên Diễn Viêm Hỏa nếu tính ra thì thực lực rơi vào khoảng thất tinh đấu tôn cảnh giới, có thể mạnh lên thêm từ một đến hai tinh nữa nếu trong môi trường thích hợp có điều mạnh hơn nữa thì làm sao?, Đường Hỏa vốn đâu quan tâm.

Một chân sút thẳng vào đầu con cự long khổng lồ đá bay nó đi như đá một quả bóng vậy, thân hình khổng lồ của nó lại một lần nữa bắn ra xa, đau đớn làm Tam Thiên Diễn Viêm Hỏa rú lên chỉ là tiếp theo đôi mắt lớn của nó nheo lại, ánh mắt cuồng bạo biến thành đầy sợ hãi.

Tam Thiên Diễn Viêm Hỏa vốn mang theo Thái Hư Cổ Long huyết mạch cho dù huyết mạch rất mỏng nhưng cũng có thể lấy làm kiêu ngạo chỉ là nó gặp Đường Hỏa khác gì gặp tổ tiên, Đường Hỏa đến cả tinh huyết của Viễn Cổ Chân Long cùng Viễn Cổ Thiên Hoàng còn hấp thu thì Tam Thieen Diễn Viêm Hỏa tính là cái gì.

Long uy vừa ra đã ép cho Tam Thiên Diễn Viêm Hỏa từ Cự Long biến thành cún con, cả người liên tục run lên.

Tiếp theo Đường Hỏa mạnh mẽ đặt tay lên người nó, mạnh mẽ tặng cho nó một cái ấn chú vào đầu sau đó mới ung dung quay lại nhìn Tiêu Viêm.

“Đây là phần quà đầu tiên vi sư tặng con, thực lực của con hiện nay đã sắp đột phá tam tinh đấu tông vậy thì tốt nhất mượn hỏa hệ nguyên khí kinh khủng trong Tinh Giới tu luyện sớm ngày đột phá cảnh giới tứ tinh đấu tông đi, sau khi đột phá tứ tinh đấu tông thì thôn phệ nó, quá trình có thể không dễ dàng vì nó mạnh hơn con quá nhiều nhưng tuyệt đối không có nguy hiểm”.

Tiêu Viêm trong ánh mắt hiện ra một tia cảm động sau đó liền cung kính cúi đầu “Sư phụ, đồ nhi hiểu rồi”.

Đường Hỏa gật đầu sau đó lắc tay lập tức Tam Thiên Diễn Viêm Hỏa một lần nữa gục xuống ngủ như chết, tiếp theo trong tay ông ta xuất hiện hai bình đan dược ném cho Tiêu Viêm cùng với một nụ cười hiền từ “Đây là hai bình bát phẩm đan dược có thể trợ giúp con đột phá cảnh giới dễ dàng hơn, mục tiêu một năm sau nhất định phải đạt đến đấu tôn cường giả”.

Từ đó trong suốt 1 năm sau Tiêu Viêm liền ở trong Tinh Giới bế quan, không ai biết Tinh Giới xảy ra việc gì, không ai biết Tam Thiên Diễn Viêm Hỏa ra sao chỉ biết thỉnh thoảng trong khe nứt không gian truyền ra khí thế của Tiêu Viêm càng ngày càng mạnh, đương nhiên không một cường giả nào của Đan Tháp có tư cách tiến vào Tinh Giới kiểm tra bởi mảnh không gian này bị chính Đường Hỏa cường giả cửu tinh đấu thánh phong ấn.

1 năm của Đấu Khí Đại Lục từ từ đi qua, 1 năm cực kỳ yên bình.

……………

Một năm sau trên Đỉnh Vẫn Lạc nổi tiếng có một thân ảnh xuất hiện, người này một thân quần áo hắc bạch nửa chính nửa tà, một chiếc mặt nạ vô diện chỉ để hơ mặt thậm chí cả mắt cũng không hề có, hai tay chắp ra sau lưng nhìn về phía toàn bộ Trung Châu.

Người này đứng ở Đỉnh Vẫn Lạc vừa tròn ba ngày, đến đúng trưa ngày thứ ba thì không gian trên bầu biến động, một hắc ảnh hiện ra giữa hư không, ánh mắt hắc ảnh trầm ngâm nhìn thẳng vô diện nhân bên dưới trong ánh mắt có một tia kiêng kỵ thật sâu.

Hắc ảnh này không ai khác chính là Hồn Thiên Đế còn vô diện nhân bên dưới còn ai khác ngoại trù Vô Song.

Hồn Thiên Đế nhìn Vô Song sau đó chậm rãi lên tiếng “Tiểu tư nhà ngươi hôm nay ăn gan hùm hay sao mà dám đơn phương gặp riêng bản tọa?”

Vô Song mỉm cười nhếch miệng nhìn Hồn Thiên Đế “Thiên hạ này hiện nay ta có thể đi ngang rồi, ta muốn đi ông cũng không cản lại nổi”.

Hồn Thiên Đế ánh mắt một lần nữa co rụt lại chỉ là ông ta không cho là đúng, thân hình Hồn Thiên Đế lập tức biến mất sau đó xuất hiện trước ngực Vô Song.

“Hắc Ma Chưởng”.

Một chưởng cực kỳ đơn giản đánh ra, một chiêu này không có chút hoa mỹ nào nhưng lại mạnh đến kinh khủng, đừng nói chỉ là một chiêu đấu kỹ địa giai sơ cấp cho dù là đấu kỹ hoàng giai mà do một vị cửu tinh đấu thánh đỉnh phong đánh ra cũng đủ đập chết kha khá cao thủ trong mảnh đại lục này.

Một chưởng này đánh vào người Vô Song cực kỳ bất ngờ chỉ là Vô Song cũng không tránh, một chưởng của Hồn Thiên Đế đánh vào người hắn vậy mà không thể làm Vô Song lùi lại cho dù một bước thậm chí người phải lùi lại là Hồn Thiên Đế.

Hồn Thiên Đế cũng chưa dừng lại, trên người hắn một luồng kinh thiên ma khí xuất hiện, đấu khí ám hệ, hắc ám khó phòng, bóng tối bao phủ tất cả, bóng tối nuốt chửng cả thiên địa này.

“Thiên Giai Sơ Cấp Đấu Kỹ - Vạn Ma Niệm”.

Một niệm hóa vạn ma, vạn ma thét gào đây là một loại thiên giai âm ba đấu kỹ, phải biết âm ba đấu kỹ vốn là loại đấu kỹ khó phòng vô cùng.

Vô Song không nhìn thấy, thế giới này đối với hắn chỉ có hai màu trắng và đen, bóng tối cùng ánh sáng đối với hắn căn bản không khác gì nhau, bị bao phủ trong bóng tối căn bản Vô Song không có chút cảm giác nào.

Thân hình Vô Song hiện lên từng đoàn từng đoàn phật quang, ánh sáng màu vàng chiếu rọi hư không, một âm thanh tiếng chuông hư ảo vang vọng toàn bộ Đỉnh Vẫn Lạc, tiếng chuông thậm chí lan truyền đến cả Trung Châu.

Từng tôn từng tôn cự phật hiện ra sau lưng Vô Song – Phật Tông – Bất Tử Kinh – Vạn Phật Thủ Hộ.

Trên tay Vô Song dần dần hiện lên hai bộ bao tay màu vàng, nếu nhìn kỹ có thể nhìn ra là hai chiếc chuông tỏa ra thứ ánh sáng thần thánh không thể xâm phạm, Vô Song vẫn đứng nguyên tại vị trí cũ hai đấm đánh ra “Bất Tử Minh Vương Quyền”.

Chỉ một quyền mang quang minh xuyên thủng qua bóng tối, một quyền này đấm nát toàn bộ bóng tối xung quanh, từng tiếng phật âm vang lên đẩy lùi đi ma âm sau lưng.

Hồn Thiên Đế nhìn thấy Vô Song ra đòn cũng nhếch miệng, hắn không rõ lý do Vô Song gọi hắn ra đây nhưng hắn biết xung quanh nơi này không hề có ai, đây là cơ hội duy nhất để Hồn Thiên Đế có thể diệt sát Vô Song, nếu để Vô Song trở về Yêu Cung kết hợp với Đường Hỏa cùng đám cường giả Yêu Cung chính Hồn Thiên Đế cũng cảm thấy ăn không tiêu.

“Tiểu tử đủ mạnh”.

Ánh mắt Hồn Thiên Đế không còn sự tàn độc âm tàn như thường ngày mà thay vòa đó là chiến ý, một luồng kinh thiên chiến ý, ngàn năm qua lần đầu tiên Hồn Thiên Đế có chiến ý này, kể từ khi đánh với Tiêu Huyền một trận cuối cùng thì Hồn Thiên Đế hắn đã không bao giờ có lại cảm xúc năm đó.

“Hồn Kỹ- Quỷ Hồn Bí Kỹ”.

Thân hình Hồn Thiên Đế như trở nên to lớn hơn, cho dù không quá rõ rang nhưng thực sự hắn mang cho Vô Song cảm giác mạnh hơn trước rất nhiều rất nhiều, tất nhiên Vô Song cũng không vì thế mà sợ, nếu Tiêu Tộc có một cái Thiên Hỏa Tam Huyền Biến thì ai cấm Hồn Tộc có một cái bí kỹ tương tự?.

Hồn Thiên Đế ánh mắt hiện lên hai luồng tinh quang, một kinh thiên chưởng ấn đánh thẳng về phía Vô Song.

“Địa Ngục Tu La Ấn – Sát Thương Thiên”.

Một ấn đánh xuống, ấn này không kém Nghịch Luân Ấn của Cổ Tộc, nếu Nghịch Luân Ấn mang theo uy không thể đỡ thì Địa Ngục Tu La Ấn mang theo sát khí không thể cản.

Vô Song hai chân vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ không hề di chuyển, trên chiếc mặt nạ vô diện của hắn một tia ánh sáng màu bạc kinh khủng lóe lên, thứ ánh sáng này không hề mang theo sát thương thực chất nào nhưng lại khiến linh hồn Vô Song bành trướng cực đại.

“Luân Hồi Lục Ấn – Thần Ấn”.

Vô Song hắn có thể từ Đường Hỏa lấy đi Đế Ẩn Quyết của Cổ Tộc, bằng vào tư chất của Vô Song cùng sự trợ giúp của Đường Hỏa thì hoàn thành Nghịch Luân Ấn trong một năm không phải là việc khó chỉ là hắn khinh thường Đế Ẩn Quyết, trong tay hắn là Luân Hồi Lục Ấn, từ khi có Luân Hồi Lục Ấn thì Vô Song liền khinh thường tất cả ấn trong thiên hạ này.

Nghịch Luân Ấn uy không thể cản – Tu La Ấn sát không thể đỡ - Thần Ấn lực không thể ngăn.

Một chưởng đánh ra va chạm cùng Tu La Ấn của Hồn Thiên Đế vậy mà không hề rơi xuống hạ phong, toàn bộ thương khung bị một đòn giao thủ của hai người chia ra làm đôi, bầu trời xuất hiện một khe rảnh khổng lồ, một khe rãnh chạy dọc toàn bộ Trung Châu.

Điều đáng sợ nhất là đấu khí của Hồn Thiên Đế căn bản không hề giảm đi còn linh hồn lực của Vô Song vẫn cứ tràn đầy, hai người căn bản còn chưa bắt đầu đánh thực sự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.