Tiếng chuông báo động vang lên làm toàn bộ Dược Tộc rung chuyển, không biết đã bao nhiêu năm qua Dược Tộc vẫn chưa nghe thấy tiếng chuông này, càng đáng nói hơn là thời điểm lúc này lại phi thường căng thẳng, cho dù sự việc Thạch Tộc cùng Linh Tộc bị diệt đã bắt đầu lắng xuống nhưng đấy là với các thế lực không liên quan, đối với Dược Tộc – Viêm Tộc cùng Lôi Tộc mà nói thì bọn họ hiện nay luôn luôn bị vây vào trạng thái đề phòng.
Cũng may Dược Tộc thân là đại tộc bọn họ có phong phạm của đại tộc, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không cầu cứu Viêm Tộc cùng Lôi Tộc, cho dù ba bên là liên minh đi chăng nữa.
Vô Song đương nhiên cũng khoogn để ý đến cái gọi là chương báo động đó, hắn cứ như vậy dạo bước trong hư không, rất nhanh bằng tốc độ của hắn đã thấy một ngọn núi khổng lồ hiện ra, ngọn núi được che phủ trong từng mảng sương mù mở mờ ảo ảo. Phía trên cự sơn có thể thấy thấp thoáng những hàng đại điện cùng với những công trình kiến trúc khác nhau, kèm theo đó là vô số cột khói tràn ngập mùi đan hương nồng đậm từ từ bốc lên không trung.
Ngọn núi này quả thực không tệ, đủ hùng vĩ cũng đủ mang theo không khí tang thương cổ lão quả thực phù hợp với thân phận Dược Tộc có điều bước chân của Vô Song cũng bị người ta mạnh mẽ ngăn lại, trước mặt hắn là hàng chục thân ảnh đấu tôn lơ lửng trên không trung dẫn đầu thậm chí còn có ba vị đấu thánh cường giả.
Ánh mắt của bọn họ nhìn Vô Song như nhìn cường địch có điều khi quan sát thật kỹ Vô Song thì rất nhiều người lại nhíu mày, bọn họ không thể phát hiện ra một chút khí tức nào của Vô Song, cũng như đám thủ vệ ở ngoài kia nhìn Vô Song cực kì vô hại vậy.
Mang theo tâm tình thưởng ngoạn núi non Vô Song một lần nữa tiến về phía trước, ánh mắt của hắn coi những vệ binh của Dược Tộc, coi độ hộ vệ mạnh nhất Dược Tộc như những chú hề vô dụng vậy.
Hai tay chắp ra phía sau ngạo nghễ đầy tự tin bước tiếp, thầy Vô Song động đương nhiên vệ binh của Dược Tộc sao có thể để hắn tiến lên chỉ là một lần nữa không ai cản nổi bước chân của hắn.
Không cần động cũng chẳng cần ra tay, trên người Vô Song hiện ra một áp lực vô hình, một áp lức khủng khiếp đáng sợ tuyệt luân, lúc này hắn đi đến đâu không ngờ lại khiến Dược Tộc cường giả quỳ xuống đến đó, thân hình liên tục run lên, mồ hôi rơi như mưa ánh mắt đầy hoảng sợ.
Toàn bộ đấu tôn đều không có tư cách chịu đựng được khí thế của Vô Song phải biết ba chữ Quyền Lực Bang mà Vô Song viết có thể làm bán thánh cường giả thổ huyết mà lùi lại, lúc này hắn đích thân mang theo 10 thành thực lực đến đây, uy áp của hắn cũng là xuất ra toàn bộ thì đấu tôn cường giả làm sao có thể cản.
Không chỉ là đấu tôn mà ba vị đấu thánh Dược Tộc trước mặt hắn cũng không có tư cách đứng trước mặt Vô Song, nhìn ba người thân thể đang run lên liên hồi cắn chặt hàm răng làm Vô Song cảm thấy thú vị sau đó hắn mở miệng “Quỳ xuống đi”.
Chỉ ba chữ đơn giản sau đó Vô Song tiếp tục đi thẳng, khi hắn vừa mở miệng quả thực ba vị đấu thánh cường giả bị ép quỳ xuống, căn bản không có sức phản kháng.
Hình ảnh lúc này nhìn cực kỳ quỷ dị, rõ ràng Dược Tộc vệ đội đến đây tìm hư thực của Vô Song, rõ ràng bọn họ đến ngăn cản Vô Song nhưng lúc này toàn bộ liền xếp thành hai hàng quỳ xuống cứ như đang chào đón nhà vua trở về vậy.
Vô Song lúc này trong mắt đấm cường giả Dược Tộc chính là quái vật, là yêu nghiệt.
Vô Song khi vượt qua toàn bộ Dược Tộc thủ vệ bỗng ngước mắt lên trời nhìn xoáy vào hư không sau đó mỉm cười “Có thể không bị khí thế của ta làm ảnh hưởng thực lực nhất định không tệ, xưng tên đi”.
Vô Song vừa dứt lời trên không trung một thân ảnh hiện ra, ánh mắt người này đầy kinh dị nhìn Vô Song, cho dù khoảng cách của hắn cùng Vô Song tuyệt đối không phải là nhỏ nhưng cũng cảm thấy áp lực Vô Song đè thẳng lên ngực mình, khó thở vô cùng.
“Lão phu Dược Tộc đại trưởng lão Dược Vạn Quy, không biết các hạ là?”.
Dược Vạn Quy lúc này một thân quần áo trắng, mái tóc cũng cũng đã sớm phai màu khiến cho người khác có cảm giác cao thâm mặc khách, điều duy nhất làm người khác phản cảm về Dược Vạn Quy chính là ánh mắt của ông ta rất bé, đôi môi lại mỏng điển hình của một kẻ nhỏ nhen.
Dược Vạn Quy bình thường thực sự kênh kiệu vô cùng nhưng trong Dược Tộc cũng không phải ai ai cũng dám cãi lời ông ta, ông ta có vốn để mà kênh kiệu, bản thân là bát phẩm luyện dược sư đỉnh phong nửa bước cửu phẩm, thực lực càng là tứ tinh đấu thánh tuyệt đối không hề yếu phải biết cho dù là Dược Tộc số lượng cửu phẩm luyện dược sư cũng không thể nhiều hơn một bàn tay.
Một người như Dược Vạn Quy lúc này cũng phải khom người trước mặt Vô Song đủ để thấy khí thế Vô Song mạnh như thế nào, đủ để thấy Vô Song lúc này đáng sợ đến mức nào, quả thật trong mắt Vô Song tứ tinh đấu thánh chưa tính là gì.
Vô Song nhìn Dược Vạn Quy đang chắp tay trước mặt mình ánh mắt liền híp lại, sau đó bước lên một bước.
Một bước này của hắn liền không hề tầm thường, một bước mang theo thiên địa đại thế, một bước dẫm xuống làm vô số khe nứt không gian xuất hiện, một bước dẫm xuống như mang theo khí thể của cả thiên địa, một bước này làm Dược Vạn Quy lùi lại ba bước thổ huyết không ngừng.
“Một cước này là vì một bằng hữu còn nữa nếu ngươi là Dược Vạn Quy thì ngươi còn chưa đủ tư cách đứng ra nói chuyện với ta”.
Bản thân Vô Song cũng không có giao tình gì quá sâu đậm với Dược Trần có điều hắn quả thực cũng kính Dược Trần là cường giả, một kẻ bị đuổi ra khỏi Dược Tộc, một kẻ tưởng như mất tất cả nhưng vẫn có thể một lần nữa đứng lên, sự cố gắng cùng thiên tư của Dược Trần quả thực được Vô Song thưởng thức.
Dược Vạn Quy lúc này cổ họng ngòn ngọt, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Vô Song, ánh mắt kia không có tức giận hay bực mình mà chỉ có sợ hãi, một bước bước ra liền có tư cách làm tứ tinh đấu thánh thổ huyết lùi lại ba bước, rốt cuộc lần này kẻ đến đây là thần thánh phương nào.
Vô Song vừa dứt lời thì bên cạnh Dược Vạn Quy cũng hiện ra một người, một người với mái tóc đỏ rực, khí thế của người này thậm chí mạnh hơn Dược Vạn Quy gấp mười lần.
“Không biết lão phu liệu đã có tư cách nói chuyện cùng các hạ chưa?”.
Người này vừa hiện thân liền được vô số ánh mắt chú mục, vô số cường giả Dược Tộc cúi đầu “Dược Hỏa trưởng lão”.
Vô Song nhìn thấy người đến là Dược Hỏa cũng liền thu lại khí thế bản thân, Dược Hỏa nhân vật này quả thực Vô Song không thể coi thường, nhân vật này có đủ tư cách làm hắn cảm phục.
Trình độ luyện dược của Vô Song hiện nay có thể luyện ra cửu phẩm bảo đan nhưng cửu phẩm huyền đan thì liền quá sức trong khi vị Vạn Hỏa trưởng lão này đã có thể luyện được cửu phẩm huyền đan, tính về con đường luyện dược sư hắn liền kém đối phương một bậc.
Vô Song dừng chân lại ung dung mỉm cười “Vạn Hỏa Trưởng Lão uy danh như sấm bên tai, một trong ba vị luyện dược sư mạnh nhất thiên hạ không thể không phục, vãn bối Vô Song lần này không mời mà đến quả thực là có chút thất lễ rồi”.
Dược Hỏa nhìn thấy Vô Song thu lại khí thế tự xưng vãn bối liền thở phào một hơi, ông ta không cách nào nhìn ra được thực lực của Vô Song nhưng lại biết chỉ bằng khí thế kia thì ông ta không bằng thậm chí ông ta còn chuẩn bị cầu cứu luôn cả Lôi Tộc cùng Viêm Tộc, trong mắt ông ta Vô Song quá mạnh.
Tất nhiên Vô Song đã hạ mình thì Dược Tộc căn bản cũng không dám làm quá ai bảo Vô Song có thực lực?.
Dược Hỏa liền phất tay cho Dược Tộc Vệ Binh tản đi sau đó tươi cười với Vô Song “Vô Song tiểu hữu đến Dược Tộc liền là phúc của Dược Tộc sao có thể gọi là thất lễ được, không biết tiểu hữu đến từ thế lực nào?, không biết tiểu hữu lần này đến Dược Tộc vì sao?”.
Vô Song mỉm cười không đáp sau đó từ trong trữ vật giới chỉ lóe lên một vật, khi thấy ngón tay của Vô Song sáng lên thì cả Dược Vạn Quy cùng Dược Hỏa lập tức toàn thân đề phòng có điều khi thấy Vô Song lấy ra một chiếc dược đỉnh cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa thở ra một hơi đột nhiên ánh mắt của Dược Hỏa trở nên nóng rực, căn bản không thể tin nhìn chiếc dược đỉnh trong tay Vô Song “Tiểu hữu không biết có thể cho lão phu nhìn một chút được không, lão phu chỉ nhìn một chút thôi”.
Vô Song bật cười sau đó cũng không giữ lại chiếc đỉnh làm gì, một tay đẩy thẳng về phía Dược Hảo, khóe miệng cong lên “Hắc Minh Đỉnh, tương truyền đây là đỉnh đi theo Dược Đế- Dược Thiên Hào một đời, không biết đỉnh này có thể coi như là thiện ý của vãn bối với Dược Tộc không?”.
Nghe đến Hắc Minh Đỉnh thân thể Dược Hỏa liền run lên, bàn tay già nua ôm chặt lấy chiếc đỉnh, ánh mắt tràn ngập lửa nóng, bờ môi run run “Trời ạ, đây quả thực là Hắc Minh Đỉnh, quả thực là Hắc Minh Đỉnh của tổ tiên”.
Rất nhanh Dược Hỏa trưởng lão cũng biết mình thất thố vội điều chỉnh lại tâm tình rồi nhìn về phía Vô Song “Tiểu hữu thực sự muốn đưa đỉnh này cho Dược Tộc chúng ta?”.
Vô Song thản nhiên mỉm cười “Đương nhiên, đây là quà gặp mặt của vãn bối với Dược Tộc, vãn bối lần này đến đây là bạn chứ không phải là thù”.
Dược Hỏa liền hít một hơi khí lạnh, bàn tay vẫn cứ nắm chặt Hắc Minh Đỉnh không buông, lúc này Vô Song chỉ sợ có kể nào dám đến lấy Hắc Minh Đỉnh chỉ sợ Dược Hỏa trưởng lão liền liều mạng cũng dám.
Dược Hỏa khuôn mặt xuất hiện một nụ cười đầy thân thiện với Vô Song, ánh mắt thủy chung vẫn mang theo một tia kích động “Không biết tiểu hữu lần này đến Dược Tộc là vì?”.
Vô Song thản nhiên đáp “Vãn bối muốn gặp Dược Tộc tộc trưởng, không biết Dược Hỏa trưởng lão có thể dẫn đường?”.
Dược Hỏa suy nghĩ một chút sau đó rất nhanh gật đầu “Được, ta liền dẫn đường cho tiểu hữu”.
Nói xong Dược Hỏa thậm chí cẩn thận đến mức thu luôn Hắc Minh Đỉnh vòa trữ vật giới chỉ căn bản không để ý đến ánh mắt của Vô Song, vật này thực sự quá thiêng liêng với Dược Tộc.
Dược Hỏa thân là nhân vật số hai của Dược Tộc, có ông ta dẫn đường đương nhiên không ai dám ngăn cản Vô Song tiến lên, rất nhanh Dược Hỏa dẫn Vô Song đi đến một mật thất nằm sâu trong Dược Tộc.
Cửa phòng mở ra một mùi đan khí nồng đậm bao phủ toàn bộ không gian, khi Dược Hỏa cùng Vô Song bước vào cũng là lúc Dược Tộc tộc trưởng mở mắt ra, ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc nhìn Vô Song.
Lão nhân này một thân tóc trắng, bộ quần áo trên người cũng không dính một hạt bụi, khuôn mặt lại mang theo vài phần hiền từ có điều thực lực liền đáng sợ vô cùng, Dược Đan tộc trưởng Dược Tộc không ngờ thực lực cũng đã là thất tinh đấu thánh hậu kỳ, người này quả thực có tư cách đánh một trận cùng bất cứ ai trong Hồn Tộc Tứ Ma Thánh.
Dược Đan ánh mắt nghi hoặc nhìn Dược Hỏa xong lại nhìn Vô Song sau đó rất nhanh mỉm cười “Dược Hỏa trưởng lão, vị tiểu hữu này là?”.
Dược Hỏa cũng không biết giới thiệu gì về Vô Song, vẻ mặt xuất hiện một tia khó xử “Tộc trưởng, vị tiểu hữu này tên là....”.
Không cần Dược Hỏa trưởng lão phải giới thiệu Vô Song mỉm cười bước lên một bước “Vãn bối Vô Song thỉnh an Dược Đan tiền bối”.
Nghe thấy cái tên Vô Song bản thân Dược Đan liền giật mình không nhẹ, trên khuôn mặt xuất hiện một vệt vui vẻ “Vô Song?, ngươi là đệ tử của lão già Thần Nông kia?”.
Vô Song không nhanh không chậm lấy ra Thần Nông lệnh rồi mỉm cười đầy hữu hảo “Thần Nông đúng là lão sư của vãn bối”.
Quan hệ của sư phụ hắn cùng Dược Đan phải nói là phi thường thân thiết, Thần Nông Sơn Mạch cũng là do hai người đồng thời xây dưng, quan hệ giữa hai người chỉ sợ có thể so sánh cùng Dược Trần và Phong Tôn Giả.
Dược Đan lúc này liền bật cười “Hảo hảo, tên kia khoe về tên đệ tử nhà ngươi mãi bây giờ mới chịu đến đây gặp mặt lão phu, lần này ngươi đến Dược Tộc muốn nhờ vả gì, lão phu làm chủ cho ngươi?”.
Vô Song tiến lên một bước, bàn tay hắn mạnh mẽ nắm lại sau đó cả Dược Đan cùng Dược Hỏa đều biến sắc, mảnh không gian này vậy mà bị Vô Song mạnh mẽ phong ấn, từ mi tâm của Vô Song một tia sáng bàng bạc lóe lên, tia sáng mang theo một áp lực kinh khủng khiếp.
“Hôm nay vãn bối đến đây việc đầu tiên là muốn lấy đi Đà Xá Cổ Đế Ngọc, việc thứ hai chính là muốn cứu toàn bộ Dược Tộc một mang”.
Giọng nói đầy bá đạo mang theo thế không thể đỡ, khí tức của Vô Song hiện nay thần kỳ lại không hề thua kém cửu tinh đấu thánh hậu kỳ, khí tức này mạnh mẽ đến mức làm hai vị cường giả mạnh nhất Dược Tộc cảm thấy mình nhỏ bé vô lực vô cùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]