Chương trước
Chương sau
Nếu phải nói người hoang mang nhất lúc này thì chắc chắn là Cổ Nguyên, bản thân Cổ Nguyên lúc này đang gặp tình trạng tiến không được và lùi cũng chẳng xong.

Bức thư của Đường Hỏa gửi đến Cổ Nguyên khiến Cổ Tộc lập tức dừng tay với Hồn Tộc, khiến Cổ Tộc đang thế không thể cản vậy mà một lần nữa lựa chọn ẩn mình, bức thư có nội dung gì chỉ sợ có một mình Cổ Nguyên biết mà thôi.

Nhắc đến Đường Hỏa thì Cổ Nguyên thực sự cực kì kiêng dè đối phương, cái kim trong bọc cuối cùng cũng có ngày lòi ra, muốn không để người khác biết tốt nhất là đừng có làm, sự việc năm đó cho dù Cổ Nguyên chưa bao giờ hối hận nhưng quả thực ông ta có lỗi với Tiêu Huyền cùng Đường Hỏa.

Đường Hỏa trong thời kỳ Tiêu Huyền còn sống thậm chí còn đáng sợ hơn Tiêu Huyền, Đường Hỏa yếu hơn Tiêu Huyền điều này ai cũng biết nhưng Đường Hỏa hắn ta lại vô pháp vô thiên, làm việc luôn không quan tâm tiểu tiết, tính tình nóng như lửa.

Tính cách này của Đường Hỏa nếu chì là một kẻ bình thường thì cũng thôi đi có điều Đường Hỏa lại là thên hạ đệ nhị cao thủ khi đó, trong thời đại của hắn gần như không một ai dám đụng, gặp Đường Hỏa tất cả dều phải đi đường vòng, tránh voi chẳng xấu mặt nào huống hồ Đường Hỏa vốn không phải là voi mà là rồng là phượng.

Bức thư mà Đường Hỏa gửi cho Cổ Nguyên phi thường đơn giản, trong bức thư này chỉ có 1 câu duy nhất, 1 câu nói làm Cổ Nguyên tuyệt không dám manh động.

Trong thư Đường Hỏa chỉ đích danh muốn gặp Tiêu Huyền.

Ai cũng biết Tiêu Huyền đã chết có điều chỉ cần là người của Viễn Cổ Bát Tộc thì đều biết Tiêu Huyền còn một cái tàn hồn, một cái tàn hồn sống lay lắt trong Thiên Mộ của Cổ Tộc.

Đương nhiên Cổ Nguyên chỉ cảm thấy ngưng trọng về việc Đường Hỏa vẫn còn sống chứ không hề sợ hãi, ông ta cũng không lựa chọn dốc toàn lực của Cổ Tộc tấn công Quyền Lực Bang của Đường Hỏa bởi Cổ Nguyên tự tin có thể biến Đường Hỏa thành trợ lực của mình.

Năm đó Tiêu Huyền là đại ca, Đường Hỏa là nhị ca còn Cổ Nguyên là tam đệ, tình cả của ba người cũng không phải là giả tạo, ít nhất Cổ Nguyên biết nếu Tiêu Huyền đã chết thì có tỉ lệ rất lớn Đường Hỏa sẽ trợ giúp cho hắn, mấu chốt của vấn đề là sự việc năm đó Đường Hỏa không được biết, về việc này Cổ Nguyên vẫn phi thường yên tâm, Tiêu Huyền đủ thông minh để không bao giờ nói ra việc này, quan trọng hơn năm đó Tiêu Huyền đã lập lời thề mới tiến vào Thiên Mộ, Cổ Nguyên lại càng không phải lo lắng.

Nếu Cổ Tộc có thểm Đường Hỏa trợ giúp thì không khác gì hổ mọc thêm cánh, khi đó Cổ Tộc liền là vô địch, khi đó Hồn Tộc căn bản bị gạt sang một bên, đương nhiên nếu đây là Đường Hỏa lúc toàn thịnh.

Trong bức thư mà Đường Hỏa gửi đến Cổ Tộc hắn hẹn một năm sau sẽ đích thân đến tìm Tiêu Huyền, hôm nay cũng là ngày thời hạn 1 năm vừa vặn trôi qua.

.................

Cổ giới tọa lạc ở Đông vực Trung Châu. Cơ hồ đa số những thế lực và những cường giả cũng đều không biết nơi hạ lạc của bọn họ, thậm chí kể cả những thế lực đầu não nơi đây cũng rất xa lạ với vị Thái thượng hoàng của Đông vực này.

Cái bọn họ biết được là vị vua ngầm này có thực lực vô cùng khủng bố. Muốn hành tẩu ở Trung Châu, chỉ cần các thế lực này được đính chiêu bài Cổ tộc trên đầu thì nó cũng tương đương với một cái kim bài miễn tử.

Cổ tộc, một chủng tộc cường đại và thần bí được truyền thừa từ thời viễn cổ đến nay. Bọn họ có thiên phú tu luyện làm người thường phải hâm mộ, con đường tu luyện trong mắt thường nhân vốn vô cùng gian khổ nhưng với bọn họ lại là con đường bằng phẳng. Họ chỉ tu luyện một thời gian ngắn thì đã trở thành cường giả trong mắt người đời, nhanh chóng vượt qua những lớp người cùng lứa, cuối cùng, chính là đủ loại hào quang bao phủ tạo thành truyền kỳ…

Chính vì sắc thái thần bí của Cổ tộc trong mắt mọi người ở Đông vực, thậm chí cả những người ở các vùng đất xa xôi đều xem Cổ tộc như thần minh.

Lúc này có một chiếc xe ngựa chậm rãi đi trên đường đến Đông Vực, đi đến Cổ Tộc.

Chiếc xe ngựa này cực kỳ xa hoa lộng lậy, chiếc xe ngựa này hoàn toàn đủ cho 10 người cùng ở bên trong thậm chí toàn bộ khung xe đều trạm khắc rồng phượng, đều được làm bằng hoàng kim, từ xa nhìn lại đã đủ thấy chói mắt vô cùng.

Chiếc xe xa hoa thế này đương nhiên là mục tiêu của rất nhiều kẻ, chỉ cần nhìn vào mặt bên ngoài của nó có thể thấy chủ nhân phải là kẻ cực kỳ giàu có cũng cực kỳ thích khoe của, dọc quãng đường chiếc xe di chuyển đã tổng cộng gặp 17 toán cướp đường.

Đương nhiên kết quả của bọn chúng cũng không khó đoán, bất cứ kẻ nào dám đánh ý tưởng đến chiếc xe này đều chết không toàn thây.

Điều đáng sợ nhất là chủ nhân trong xe còn chưa thèm lộ mặt, có đến 10 đầu yêu thú kéo xe, thoạt nhìn những con yêu thú này cùng loại ngựa bình thường của phàm nhân không khác là bao chỉ là không ai ngờ 10 đầu yêu thú này bất cứ con nào cũng là bát giai yêu thú.

Có thể được 10 con bát giai yêu thú khí thế hung hãn ngoan ngoãn kéo xe đủ để thấy chủ nhân của chiếc xe này cực kỳ bất phàm.

Chủ nhân của chiếc xe này đương nhiên không ai khác ngoại trừ Vô Song, một chiếc xe rộng lớn đủ cho 10 người cùng đi không ngờ chỉ có một mình hắn cùng Dược Linh.

Lúc này đã qua cái đêm xấu hổ của Dược Linh bốn ngày, bốn ngày qua Dược linh cũng đã bắt đầu quen thuộc với người nam nhân này, nàng cảm thấy nam nhân của mình cho dù không mạnh mẽ nhưng tuyệt đối không đơn giản.

Bốn ngày trôi qua Dược Linh vẫn chưa bị Vô Song phá thân, việc duy nhất mà nàng làm chỉ là ở bên cạnh hắn, lằng lặng dùng ánh mắt tò mò của một thiếu nữ mới lớn quan sát hắn.

Vô Song đương nhiên cũng là nam nhân bình thường, Dược Linh lại là nữ nhân cực kỳ xinh đẹp chỉ có điều Vô Song chưa quên hắn vẫn còn Tiểu Y Tiên, Tiểu Y Tiên cùng Vô Song vẫn chưa đi đến bước cuối cùng, điều này làm Vô Song hổ thẹn với nàng không thôi, đây chính là lý do tại sao đến bây giờ Vô Song hắn vẫn chưa đụng vào Dược Linh.

Lại nói về Dược Linh, trong thời gian bốn ngày qua ở bên cạnh Vô Song nàng cảm thấy khó hiểu vô cùng, nàng đương nhiên không muốn trao thân cho một người mà mình không yêu nhưng khi thấy Vô Song không đoái hoài gì đến thân thể của mình khiến trong lòng nàng xuất hiện một cỗ đỗ kỵ không tên, nàng không tin nàng lại không có sức hấp dẫn như thế.

Việc tiếp theo trong mắt Dược Linh bản thân Vô Song rất giống một tú tài của phàm nhân, trên người hắn vốn không có chút chút khí chất nào của cường giả, tất cả mọi việc đều hành xử một cách thong dong cùng chậm chạp vô cùng, ở bên cạnh Vô Song nàng không cảm nhận được một chút đấu khí nào của đối phương.

Đương nhiên điều này cũng không làm cho Dược Linh cảm thấy Vô Song không tốt, ít nhất cơ thể Vô Song rất ấm, hắn đánh đàn rất hay, tiếng đàn của Vô Song thậm chí là tiếng đàn hay nhất mà Dược Linh từng nghe.

Vô Song trong mắt Dược Linh giống hệt một quái nhân, đương nhiên nàng được Dược Đan tộc trưởng cho biết thế lực sau lưng Vô Song cực kỳ kinh khủng, một thế lực làm cho Dược Tộc phải cúi đầu.

Hướng đi của Vô Song hiện nay là Đông Vực, mà nhắc đến Đông Vực của Trung Châu thì không thể không nhắc đến Cổ Tộc đặc biệt với một người cũng xuất thân từ Viễn Cổ Bát Tộc như Dược Linh, trong mắt nàng Vô Song chính là người Cổ Tộc.

Có lẽ trong mắt cô nàng ngốc này chỉ có Cổ Tộc hoặc Hồn Tộc mới có tư cách làm Dược Tộc thần phục.

Một đường thông suốt hơn nũa cộng thêm tốc độ di chuyển của bát giai yêu thú, cho dù không tận lực tăng tốc thì cũng chẳng mất bao lâu Vô Song cùng Dược Linh có thể đi đên Cổ Tộc.

Không giống với Dược Tộc, hôm nay Cổ Tộc cho người ta một không khí cực kỳ căng thẳng, một áp lực lớn đến vô cùng, không khí ngưng trọng bao trùm Cổ Tộc cứ như toàn thể trên dưới Cổ Tộc đều đang sợ hãi cái gì đó, đang đề phòng cái gì đó.

Trước mặt cả Vô Song cùng Dược Linh chính là Cổ Thánh Thành, ngôi thành nổi tiếng nhất toàn bộ thiên hạ.

Cổ Thánh Thành chính là mặt tiền của Cổ Tộc, là nơi thể hiện sức mạnh và uy thế của họ, trong Cổ Thánh Thành này Vô Song còn có thể cảm nhận được một tia khí tức không thuộc về thế giới này, khí tức đấu đế cường giả.

Cho dù khí tức cực kỳ mọng manh nhưng chỉ cần có liên quan đến đấu đế thì tuyệt đối không hề tầm thường, vòng bảo hộ của Cổ Thánh Thành được gia tăng một tia Đấu Đế lực lượng chỉ sợ có đấu thánh cường giả tầm thường không cách nào công phá.

Đương nhiên số lượng đấu thánh không tầm thường trong thiên hạ cũng không nhiều, theo Vô Song dự đoán ngoại trừ Cổ Nguyên, Hồn Thiên Đế, Chúc Khôn, Đường Hỏa cùng Vô Song chỉ sợ cũng không còn ai đủ sức cường công cái màn sáng này.

Khí tức của Cổ Tộc phi thường đáng sợ chỉ là Vô Song hắn cũng không phải là kẻ dễ bị dọa nạt, đối mặt với khí thế kinh thiên của một trong hai thế lực mạnh nhất thiên hạ kia chiếc xe ngựa của của hắn chậm rãi tiến về phía trước.

Ngoài cửa Cổ Thánh Thành có thể nói là cả một đội quân, toàn bộ đều là Hắc Yên Quân kinh sợ thiên hạ, đội ngũ này tất cả đều mặc Hắc Giáp thực lực đều là đấu tôn cảnh giới, càng đáng sợ hơn bất cứ binh lính nào của Hắc Yên Quân đều có chiến lực rất mạnh, những kẻ đã sớm khinh thường mũi đao biển lửa.

Hắc Yên Quân đương nhiên sẽ không cho phép chiếc xe ngựa của Vô Song dễ dàng đi vào, rất nhanh có một kẻ đã bước lên một bước, khí tức cường đại của hắn khóa chặt chiếc xe ngưa xa hoa của Vô Song.

“To gan, đây là địa phận Cổ Tộc cũng dám tiến vào, ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi à?”.

Khí tức của kẻ này rất mạnh, ít nhất trong đám Hắc Yên Quân ở đây hắn cũng được phong thống lĩnh, người này ở trong cốt truyện chính cũng tương đối nổi tiếng, viên đá kê chân của Tiêu Viê, Hắc Yên Quân thống lĩnh Linh Tuyền.

Linh Tuyền hôm nay được giao phó trấn thủ Cổ Thánh Thành, hắn đương nhiên sẽ không để bất cứ kẻ lạ mặt nào tiến vào Cổ Thánh Thành.

Đáng tiếc Linh Tuyền có thể uy hiếp đám a miêu a cẩu còn với Vô Song thì không, đừng nói là Vô Song cho dù thú cưỡi của hắn cũng khinh thường Linh Tuyền.

Khí thế của Linh Tuyền vừa tỏa ra lập tức khiến 10 con hắc mã của Vô Song đồng thời ngước đầu lên, ánh mắt của chúng chuyển thành màu đỏ, trên bờm bốc lên một ngọn hỏa diễm, ngay cả bốn vó cũng xuất hiện từng ngọn lửa sinh động.

Mười con thú cưỡi của Vô Song bất cứ một con nào cũng có tư cách đại chiến cùng cường giả bát tinh đấu tôn nhân loại, tổng hợp khí thế của cả 10 con chỉ sợ cửu tinh đấu tôn còn phải đi đường vòng thì huống gì Linh Tuyền.

Một luồng kinh thiên hung khí từ đám yêu thú phát ra, thứ khí tức kinh khủng này làm Linh Tuyền trực tiếp phun ra một ngụm máu, mặt tái như tờ giấy trắng.

Khí tức của 10 đầu yêu thú còn chưa dừng lại, trước khí tức của bọn chúng không ngờ lại làm mấy chục Hắc Yên Quân không thể nào chịu được mạnh mẽ lùi lại một bước.

Lúc này toàn bộ Hắc Yên Quân đều dùng ánh mắt kinh sợ nhìn về chiếc xe ngựa, trên người chúng vã cả mồ hôi ra, đặc biệt là Linh Tuyền, hai chân của hắn đã quỳ thẳng xuống mặt đất, người rung lên bần bật.

Vô Song từ khi bức vào đây còn không thèm nhìn Linh Tuyền lấy một lần, sau khi 10 đầu yêu thú giúp hắn hạ hết uy phong của Hắc Yên Quân thì Vô Song mới chậm rãi vén rèm xe.

Một đầu tóc vàng, một chiếc mặt nạ vô diện che kín đôi mắt đồng thởi để lộ phần miệng, Vô Song lúc này khóe miệng mới cong lên.

“Vị trưởng lão Cổ Tộc kia không biết đã nhìn chán chưa”.

Một câu nói của Vô Song khiến toàn trường giật mình sau đó rất nhanh từ trong hư không một lão già râu tóc bạc phơ hiện ra.

Lão nhân này khí tức không hề yếu, ông ta vừa hiện thân quả thực có thể trấn áp 10 đầu yêu thú Vô Song mang đến.

“Lão phu Cổ Tốn của Cổ Tộc, không biết tiểu hữu là?”.

Cổ Tốn đương nhiên biết ngày hôm nay Cổ Tộc đón một vị đại nhân, người mà Cổ Nguyên tộc trưởng kính nể vô cùng, người có thể làm Cổ Tộc Tam Tiên khi nhắc đến đều có một tia e dè cùng hoảng sợ chỉ là người khách nhân mà Cổ Tộc đón tuyệt đối không phải là Vô Song.

Thực lực của Cổ Tốn rơi vào khoảng tam tinh đấu thánh, bằng vào cảnh giới này đương nhiên có thể nhìn xuyên qua màn xe mà quan sát Vô Song cùng Dược Linh từ lâu thậm chí trước khi chiếc xe ngựa của Vô Song tiến vào phạm vi lãnh địa của Cổ Tộc ông ta đã phát hiện ra.

Vô Song cho dù che mặt đi nhưng Cổ Tốn cũng có thể 10 thành chắc chắn Vô Song còn rất trẻ tuổi, ở độ tuổi này tuyệt đối không phải là khách nhân Cổ Tộc đang mong ngóng.

Vô Song nhếch miệng, bàn tay khẽ úp sau đó một tấm lệnh bài bắn thẳng về phía Cổ Tốn bằng tốc độ kinh người, tấm lệnh bài này không có chữ chỉ có duy nhất một kí hiệu hình nắm đấm – Quyền Lực Bang.

Ba chữ này lập tức hiện ra trong đầu Cổ Tốn, Cổ Tốn lập tức e dè hơn rất nhiều với Vô Song “Không biết vị đại nhân kia cùng tiểu hữu là quan hệ gì?”.

Vô Song nhè nhẹ mỉm cười “Sư phụ của ta vướng vài việc bận nên bảo ta đến trước, sư phụ có lẽ 1 đến 2 ngày nữa mới có thể đến Cổ Tộc”.

Cổ Tốn nghe đến đây lập tức vui vẻ mỉm cười “Hóa ra là đồ đệ của vị đại nhân đó, thảo nào khí chất bất phàm như vậy, quả không hổ là anh hùng xuất thiếu niên”.

Cổ Tốn hiện nay nào dám đứng trên không trung mà nhìn Vô Song, ông ta lập tức cung kính hạ xuống, lập tức cúi người chỉ đường.

“Tiểu hữu, mời đi lối này, tiểu hữu hôm nay chính là khách quý của Cổ Tộc”.

Tất nhiên Cổ Tốn không sợ Vô Song thứ ông ta sợ là vị sư phụ của Vô Song người làm Cổ Nguyên tộc trưởng phải hết sức thận trọng, người như này Cổ Tốn đắc tội không được, đệ tử của ông ta hắn cũng không đắc tội nổi.

Chiếc xe ngựa xa hoa trong ánh mắt sợ hãi xen lẫn bàng hoàng của Hắc Yên Quân được Cổ Tốn dẫn vào Cổ Tộc.

Nhìn Cổ Giới ở trước mặt mình khóe miệng Vô Song lóe lên một nụ cười quỷ dị, một nụ cười làm Dược linh ở đằng sau cảm thấy rợn tóc gáy.

(xin lỗi tất cả mọi người tác giả 2 hôm nay gặp một số việc không thoát ra được, hôm nay cũng chỉ có 1 chương thôi nhưng mình hứa sẽ bù chương cho các bạn, xin lỗi mọi người vì sự bất tiện này).
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.