Chương trước
Chương sau
Vô Song lần này đến Cổ Tộc đương nhiên phải điệu thấp, lúc này không cho phép hắn thể hiện hết toàn bộ khả năng có điều điệu thấp cũng không phải sở trường của Vô Song hắn.

Nếu Cổ Nguyên khinh thường hắn bản thân Vô Song có thể vì đại sự mà tạm cho qua, nếu Cổ Tộc Tam Tiên làm khó dễ với hắn thì hắn cũng có thể vì đại sự mà nhịn nhưng chỉ đến thế mà thôi.

Lần này Vô Song ra tay chính là nhằm mục đích giết gà dọa khỉ, chính là muốn toàn bộ người Cổ Tộc không ai dám khinh thường hắn, khiến cái địa vị Viễn Cổ Bát Tộc cao cao tại thượng kia phải bị sụp đổ.

Đánh bại một mình Cổ Yêu thì ai biết sau này còn có kẻ nào họ Cổ xuất hiện?, Vô Song không rảnh tang đến thế, tập trung hết việc khó vào làm một lần, đó mới là phong cách của hắn.

Giết một người là giặc nhưng giết ngàn người thì chính là hung nhân, không có một kẻ nào muốn trêu chọc hung nhân cả.

Một điều quan trọng hơn nữa trong mắt Vô Song, đánh bại toàn bộ Hắc Yêm Quân có thể giúp hắn lấy lòng mỹ nhân, lấy lòng Dược Linh sau lưng.

Vô Song đương nhiên biết Dược Linh muốn có một nam nhân như thế nào, nếu nàng cần bá đạo thì hắn cho nàng bá đạo.

Trên võ đài Cổ Yêu nắm chặt nắm đấm của mình, ánh mắt khóa chặt Vô Song, hai bàn tay của hắn run lên, không thể không nói khí thế của Cổ Yêu rất mạnh, kẻ này chưa tới 30 tuổi đã là thất tinh đấu tôn so với Cửu Phượng của Thiên Yêu Hoàng Tộc cũng không kém là bao chưa kể xuất thân từ Hắc Yêm Quân sớm đã trải qua vô số cuộc chiến sinh tử, trong hàng ngũ thất tinh đấu tôn cũng không phải dạng bình thường, đáng tiếc người Cổ Yêu gặp lại là Vô Song.

Trái ngược với sự quyết tâm cùng khí thế của Cổ Yêu thì Vô Song lại tỏ ra nhàn hạ vô cùng, hắn cứ như một hoa môn thiết gia đang cưỡi ngựa hái hoa du sơn ngoạn thủy vậy, trên người không có khí thế mà cũng chẳng có đấu chí, hắn cứ như một ngọn cỏ phất phơ trong gió mặt ai qua cũng không thấy đổi.

Chỉ cần nhìn vào khí thế của hai bên có thể nói trận đấu này chắc chắn Cổ Yêu không thua.

“Hôm nay để ta dạy ngươi biết thế nào là trời cao đất giộng, để cho ngươi biết thế nào là cao thủ của Hắc Yêm Quân”.

Cổ Yêu thân hình lóe lên, tốc độ cảu hắn cực nhanh, đấu khí khổng lồ bùng nổ làm chấn động toàn bộ không gian xung quanh, Cổ Yêu cứ như vậy hiện ra trước mặt Vô Song, tốc độ của hắn dương fnhuw nhanh đến mức làm Vô Song không thể phản ứng bởi khi Cổ Yêu hiện thân Vô Song vẫn cứ đứng nguyên ở vị trí cũ cứ như một con rối vô tri vô giác vậy.

Đáng tiếc khi quyền kình khổng lồ của Cổ Yêu đấm thẳng về phía chiếc mặt nạ của Vô Song, đến khi nắm đấm của hắn nện chúng mặt Vô Song thì Vô Song vẫn không làm ra dấu hiệu phản ứng nào.

Điều khó hiểu nhất là Vô Song ăn chọn một quyền của Cổ Yêu vậy mà không rên một tiếng cũng không lùi một bước trái lại một tiếng răng rắc ghê người vang lên, người tinh mắt hoàn toàn có thể nhìn thấy cổ tay ra đòn của Cổ Yêu hoàn toàn vỡ vụn.

Cổ Yêu lập tức cắn chặt răng, cả người run lên bần bật sau đó quay ngoắt 180 độ, tay còn lại ấn thẳng vào ngực Vô Song.

Trong mắt Cổ Yêu hắn đương nhiên biết bản thân Vô Song là khách nhân của Cô Tộc, khách nhân mà được chính Cổ Nguyên tộc trưởng dẫn đương fthif tuyệt đối không phải tầm thường, kẻ như thế này kể cả không mạnh nhưng cũng rất khó để chiến thắng, quân bảo bảo mệnh của những kẻ giống như Vô Song tuyệt đối cực kỳ dọa người.

Khi đấm vào mặt nạ của Vô Song khiến cổ tay lập tức bị rạn nứt thì Cổ Yêu liền đoán mặt nạ của Vô Song phi thường đặc biệt, là thủ đoạn bảo mệnh của hắn.

Chiêu tiếp theo Cổ Yêu không nhắm vào mặt mà nhắm thẳng vào ngực Vô Song, hắn gầm lên một tiếng.

“Đề Ấn Quyết – Khai Sơn Ấn”.

Đề Ấn Quyết của Cổ Tộc đương nhiên không tầm thương nhưng phải xem mục tiêu tấn công của nó là ai, một ấn này Cổ Yêu đánh vào người Vô Song còn chưa tháy chút kết quả nào thì cả người hắn đã bị bay ngược lại, Khai Sơn Ấn lập tức nát tan.

Ánh mắt của Cổ Yêu như dại ra, hắn đương nhiên không tin tưởng nhục thân của Vô Song có thể mạnh mẽ đến thế, trong mắt hắn Vô Song chắc chán phải dùng thủ đoạn đặc biệt, Cổ Yêu gầm lên một tiếng, cả người lại bay lên không trung.

"Hôm nay liền cho ngươi thấy cái gì mới gọi là trẻ tuổi đỉnh phong!để ta cho người thấy cái gì được gọi là cuồng vọng, cái gì là vô tri!"

"Vạn Thú thương pháp!"

Sắc mặt Cổ Yêu băng lãnh, hàn quang trong mắt bắt đầu khởi động, hai chân đạp mạnh vào hư không, hai tay nắm chặt cây hắc thương. Cây hắc thương của Cổ Yêu lúc này cứ như một sinh vật sống vậy, trong lúc mơ hồ, mọi người đều cảm giác được trong thương ảnh có vô số mãnh thú gầm thét tạo thành một ý chí sát phạt kèm theo kình phong sắc bén công kích không bỏ sót điểm yếu hại nào trên thân thể Vô Song.

Nghe thấy tiếng thú rít gào kèm lẫn sát ý cực độ, trên miệng của Vô Song cong lên một nụ cười sau đó hai tay hắn dãn ra hai bên, cứ như đang khiêu khích một chiêu của Cổ Yêu vậy, căn bản không có chút chút ý định nào phòng ngự trong đầu.

Vô số thân ảnh hung thú đập thẳng vào người Vô Song bên dưới chỉ là chúng không đập thì thôi mà đã đập chỉ khiến cho lòng người chết lặng.

Vô Song vẫn đứng như vậy, hai tay vẫn dang ra hai bên chấp nhận để vô số hư ảnh hung thú đánh lên người chỉ là hắn không lùi lại cho dù một bước, hắn cũng không thèm có lấy một động tác phòng ngự, điều đáng sợ hơn là trên người Vô Song từ đầu đến cuối không tồn tại đấu khí lực lượng.

Cổ Yêu trên không trung ánh mắt như muốn nứt ra nhìn Vô Song, cổ tay hắn run lên.

“Chết tiệt ngươi rốt cuộc là quái vật gì, ta không tin chiêu này không làm gì được ngươi - Vạn Thú thương pháp! Thú Vương Khiếu!”.

Cổ Yêu cũng hiểu đạo lý tấn công nhiều mục tiêu không bằng tập trung ở một điểm, trên mũi thương của hắn lúc này đã ngưng tụ ra vô số thương ảnh, những thương ảnh này hòa vào nhau, khí thế càng ngày càng mạnh, càng ngày càng đáng sợ, đấu khí mênh mông như hồng thủy.

Mũi thương lần này lao thẳng vào yết hầu của Vô Song, đáng tiếc một lần nữa Cổ Yêu chỉ có thể bất lực mà nhìn, hàng ngàn ánh thương tập trung lại đâm lên cổ Vô Song vậy mà không tạo ra nổi một vết thương trên người hắn.

Cổ Yêu còn chưa hết bàng hoàng thì Vô Song bước lên một bước, một bước bước ra toàn bộ thiên địa như đóng băng, một bước bước ra đã xuất hiện ngay bên cạnh Cổ Yêu, một cả phất tay Vô Song vả thẳng vào mặt Cổ Yêu, một đòn duy nhất làm thân hình Cổ Yêu đập mạnh xuống võ đài như diều không dây vậy, cả người hắn va chạm cùng võ đài mạnh đến mức có một ái hố vừa bằng thân người được tạo nên.

Cổ Yêu toàn thân là máu, hô hấp yếu ớt vô cùng hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Đối với Vô Song mà nói việc đánh bại Cổ Yêu căn bản là quá dễ dàng, căn bản không có gì phải suy nghĩ, phải tự hào, hắn rất nhanh quay lưng lại về phía Cổ Nguyên ở phương xa sau đó đối mặt với toàn bộ Hắc Yêm Quân.

“Nếu Hắc Yêm Quân chỉ có trình độ này thì ta thừa sức một chấp một ngàn người, không sai chứ?”.

Nói dứt lời trên trán Vô Song bắn ra một tia tử quang yêu dị, tia sáng này được Vô Song che dấu phi thường khéo léo cộng thêm việc đã xoay lưng lại với Cổ Nguyên thì lại càng làm Cổ Nguyên khó phát hiện hơn.

Tia sáng do Vô Song bắn ra cứ như có một ma lực tà ác vậy, nó như thúc giục con nguời chiến đấu, thúc dục bản thân họ trở nên cuồng bạo.

Cổ Yêu đã thua thông thương cho dù Vô Song có khiêu khích hơn nữa thì cũng không có người nào của Hắc Yêm Quân muốn tấn công hắn bởi Vô Song chính là khách nhân Cổ Nguyên Tộc Trưởng phải tiếp đón.

Càng đáng nói hơn Cổ Yêu trong Hắc Yêm Quân có thể đạt đến danh hiệu Tu La Đô Thống lai càng không tầm thường, ít nhất về phần thực lực của Cổ Yêu trong số Hắc Yêm Quân đã có thể coi là phi thường mạnh mẽ, đánh bại được Cổ Yêu là hoàn toàn có thể đánh bại hết toàn bộ hắc Yêm Quân đứng ở đây.

Tất nhiên vì hiểu suy nghĩ mọi người nên tia tử quang của Vô song mới bắn ra, lập tức từ trong hàng ngũ Hắc Yêm Quân có ba thân ảnh lao về phía Vô Song, điều này làm ngay cả Cổ Nguyên đang quan sát nơi phương xa cũng giật mình.

Cổ Nguyên nào đoán được khi Cổ Yêu thua trận lại có Hắc Yêm Quân lập tức tấn công Vô Song, đây không phải là phong cách Cổ Tộc đồng thời cũng khác xa tính kỷ luật của Hắc Yêm Quân.

Vô Song nhếch miệng nhìn ba thân ảnh kia sau đó cả người lướt lên phía trước, hắn lướt đi để lại ba đóa hoa máu trên không trung, ba thân ảnh vừa lao tới còn chưa kịp xưng tên họ đã lập tức bị đánh gục.

Mọi việc lúc này càng quá tầm kiểm soát, nơi Vô Song hiện thân chính là ngay giữa một đám đông Hắc Yêm Quân từng tia từng tia oán khí trên người Vô Song lại một làn nữa được hắn thả ra.

Có một người thì sẽ có người thứ hai rồi người thứ ba, lúc này toàn bộ quả trường như nổ tung, toàn bộ quảng trường cứ như vậy bị một không khí cuồng bạo bao phủ để rồi cuối cùng cả ngàn Hắc Yêm Quân thực sự tấn công Vô Song.

Cổ Nguyên cùng vài vị trưởng lão hai mắt nhìn nhau nhưng cũng không có ngăn cản, Huân Nhi cùng Dược Linh đều mở to mắt nhìn vào trong quảng trường nhưng cũng không biết nói gì, lúc này bọn họ như chết lặng.

Cả ngàn Hắc Yêm Quân đều là đấu tôn cường giả vậy mà trong cả một biển người đó không ai cản được Vô Song, hkoong ai ngăn cản nổi Vô Song ra tay, một đường mãnh tiến, một đường miểu sát.

Từ nơi phương xa thứ duy nhất người ta có thể quan sát chỉ là thân ảnh Vô Song thoắt ấn thoắt hiện như một bóng ma cùng từng đóa hoa máu xuất hiện trên không trung mà thôi.

Rất nhanh, tuyệt đối chưa đến 5 phút thời gian toàn bộ quảng trường đã lặng im như tờ, trên quảng trường của Cổ Tộc nằm la liệt toàn người là người, Vô Song chỉ cần vèn vẹn 5 phút để nhổ bật gốc toàn bộ Hắc Yêm Quân.

Trên thân hình thư sinh không lấy gì làm to lớn của hắn lúc này lại xuất hiện một khí thế phô thiên cái địa, lần đầu tiên đáu khí trên người Vô Song hiện ra, đây là lần đầu tiên Vô Song thể hiện đấu khí của mình cho kẻ khác thấy.

Đấu khí của Vô Song lúc này làm toàn bộ không gian như võ nát, đấu khí của hắn còn ép chỏ ất nhiều vị trưởng lão của Cổ Tộc biến sắc, không một ai ngờ Vô Song lại là tam tinh đấu thánh.

Vô Song rõ ràng cũng chỉ trong độ tuổi của Huân Nhi, hắn cũng chỉ khoảng trên dưới 20 tuổi vậy mà khí tức đã là tam tinh đấu thánh, loại thực lực này, loại tư chất này sao có thể làm Cổ Tộc không kinh dị.

Về phần Cổ Nguyên không hổ là tộc trưởng Cổ Tộc, ông ta cũng rất nhanh bước ra một bước, ánh mắt không có nhìn vào đám Hắc Yêm Quân mà Vô Song vừa đánh bại, ánh mắt của Cổ Nguyên nhìn thẳng vào Vô Song.

“Hay đánh rất hay, bọn hắn thua không oan, không hổ là đệ tử của Đường đại ca, thiên phú cỡ này tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất thiên tài của Đấu Khí Đại Lục”.

Lúc này lần đầu tiên Cổ Nguyên có một suy nghĩ kì lạ, một suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu đã không thể xóa nhòa, Cổ Nguyên vậy mà muốn gả Huân Nhi cho Vô Song.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã lập tức thuyết phục được Cổ Nguyên, bản thân ông biết con gái mình thích một tên tiểu tử Tiêu Tộc gọi là Tiêu Viêm có điều một cái Tiêu Tộc suy tàn vốn không có cách nào so sánh cùng Quyền Lực Bang, cùng Đường Hỏa đồng thời Tiêu Viêm cho dù thiên phú không tệ nhưng đứng trước mặt kẻ với mái tóc vàng đang tung bay giữa trời kia thì tính là gì?.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.