Chương trước
Chương sau
Khi ánh sáng bình minh chiếu xuống nhân gian, Dược Linh trên giường nhè nhẹ mở mắt, ánh mắt nàng hiện lên một tia mông lung bởi có một thứ đang đánh thức nàng, một mùi đan khí thơm ngát.

Dược Linh lớn lên trong Dược Tộc, mùi đan dược với nàng đương nhiên là quá đỗi quen thuộc, với Dược Linh mà nói đan dược so với đồ ăn nước uống còn thân quen hơn, không nói đâu xa chính Dược Linh cũng là một vị thất phẩm sơ kỳ Luyện Dược Sư.

Dược Linh mở mắt ra, khi nàng bắt đầu cảm nhận được những thứ xung quanh cũng là lúc nàng nhìn thấy một bóng lưng rộng lớn vô cùng, nàng nhìn thấy Vô Song đang ở ngay trước mặt nàng.

Dược Linh mở to mắt ra chớp chớp nhìn Vô Song sau đó khuôn mặt xinh đẹp không thể tin được nhìn vào cảnh trước mặt, nàng vậy mà còn dùng tay khẽ dụi mắt nhìn về phía Vô Song.

Vô Song đang luyện đan, tất nhiên chỉ là luyện đan thì cũng không có thứ gì quá đặc biệt, trong thiên hạ này có rất nhiều kẻ mạnh đến đáng sợ cho dù không phải là luyện dược sư cũng có thể dùng đấu khí mạnh mẽ luyện đan, tất nhiên chất lượng cùng đẳng cấp đan dược không tài nào so sánh với luyện dược sư được điển hình trong này là Đường Chấn, ông ta cũng có thể tự mình luyện đan chỉ là đẳng cấp không cao mà thôi.

Thứ làm Dược Linh hoảng sợ nhất chính là thủ pháp luyện đan của Vô Song.

Vô Song không dùng dược đỉnh luyện đan mà hắn lấy hỏa ngưng đỉnh, dùng hỏa luyện đan. Thủ pháp luyện đan cỡ này cho dù là Dược Tộc cũng không qus 10 người làm nổi, phải biết đây là cảnh giới khống hỏa cao nhất trong giới luyện dược sư, chỉ có những nhân vật trong truyền thuyết của giới luyện dược mới có tư cách làm được việc này,,Hồn Hư Tử có thể, Dược Đan cùng Dược Hỏa có thể, Thần Nông Lão Sư có thể nhưng bọn họ là những nhân vật cao cao tại thượng tu luyện trên con đường này không biết bao nhiêu năm tháng còn Vô Song thì khác, hắn quá trẻ.

Dược Linh không quên số tuổi của Vô Song, cho dù nàng không biết chính xác nhưng qua việc nói chuyện giữa Vô Song cùng Huân Nhi cũng đủ để nàng đoán ra phần nào, nàng không thể ngờ được nam nhân cảu nàng không những tu luyện quái vật mà trên con đường đan đạo lại có thể tiến xa như vậy.

Tiếp theo lại càng làm Dược Linh động dung hơn, hai tay Vô Song đang biến ảo vô số thủ quyết mà nàng không cách nào theo kịp nhưng đáng sợ hơn là bên cạnh Vô Song có một hỏa nhân cực nhỏ cũng đang ngồi cạnh hắn, hỏa nhân này không rõ mặt mũi, hỏa nhân này toàn thân màu hồng thoạt nhìn cực kỳ dễ thương, cực kỳ non nớt nhưng nó rõ ràng cũng đang luyện đan.

Vô Song luyện đan được thì Tịnh Liên Yêu Hỏa của hắn cũng có thể, Tịnh Liên Yêu Hỏa lúc này giống hệt một con người, đôi bàn tay nhỏ bé màu phấn hồng của nó đang nắm lấy một hỏa lò cũng màu hồng, không ngờ Vô Song một lần luyện chính là hai lò đan dược.

Tiếp theo tốc độ thủ ấn của Vô Song ngày một nhanh hơn, linh hồn lực khổng lồ màu trắng bạc như phô thiên cái địa xuất hiện xung quanh, linh hồn của hắn mặng mẽ đến mức làm Dược Linh chri biết sững người lại, nàng là thiên chi kiều nữ của Dược Tộc đương nhiên đã có cơ hội nhìn linh hồn lực của Dược Đan tộc trưởng cùng Dược Hỏa trưởng lão, linh hồn của hai người này đều là tiên cấp đỉnh phong linh hồn lực nhưng không cách nào cho nàng cảm nhận được sự uy áp như Vô Song.

Cuối cùng Dược Linh cảm nhận được Vô Song thở ra một hơi sau đó Tiểu Y Y đứng lên cả cơ thể nhỏ nhắn mang theo lò đan của mình nhảy thẳng vào lò đan của Vô Song.

Lò đan khổng lồ cứ như vậy xoay tròn liên tục trong hư không, để rồi rất nhanh toàn bộ hỏa diễm đều bị Vô Song hút lại, tất cả chỉ còn một viên đan dược màu vàng óng ả lơ lửng trên bầu trời.

Viên đan dược này rõ ràng không có đan khí cũng chẳng có đan hương cho dù là đan vân thứ căn bản nhất của đan dược cũng không có nhưng lại làm cho Dược Linh tim đập chân run.

Vô Song như không để ý tới Dược Linh, hắn cứ như vậy bỏ viên đan dược nà gần người sau đó từng làn khói trắng bên trong đan dược tiến vào cơ thể hắn, khói trắng ngút ngàn che hoàn toàn tầm mắt của Dược Linh, phải nửa tiếng sau Vô Song mới mở mắt ra rồi đứng lên vặn vẹo xương cốt, viên đan dược màu hoàng kim dị biệt kia không biết từ lúc nào đã biến mất.

Từng tiếng xương cốt vang lên răng rắc, Vô Song mỉm cười rồi mới thong thả nhìn Dược Linh.

“Ngày mới vui vẻ”.

Vô Song lúc này nhìn cực kỳ có sức sống ít nhất trong mắt Dược Linh là như vậy, từ thân thể cho đến cốt cách của Vô Song như vừa được tẩy lễ qua một lần.

Dược Linh ánh mắt chớp động nhìn Vô Song sau đó khó khăn mở miệng.

“Ngươi dĩ nhiên còn là luyện dược sư?, viên đan dược kia rốt cuộc là gì”.

Vô Song mỉm cười không đáp chỉ đưa tay ra xoa đầu nàng điều này khiến Dược Linh cực kỳ bực mình có điều nàng đương nhiên không có cách nào chống cự.

Ánh mắt Vô Song lúc này nhìn ra ngoài bầu trời, khóe miệng của hắn từ từ cong lên, những ngón tay khẽ gõ vào thành bàn theo từng âm tiết kì dị, đến khi ngón tay của hắn dừng lại thì đột nhiên một luồng kinh thiên khí thế bao phủ toàn bộ Cổ Tộc, người này chưa bước vào địa phận Cổ Giới nhưng một thân khí thế hung hãn lại làm cho toàn bộ Cổ Tộc giật mình không thôi.

Người này đương nhiên là Đường Hỏa chỉ là khí thế này cũng không thuộc về ông ta, Vô Song có thời gian du học 30 năm ở Nguyên Tố Thế Giới trong đó có không tí thời gian hắn ngồi lục lọi đan phương thất truyền, trên lý thuyết mà nói đan phương của thế giới này rất khó áp dụng cho thế giới khác vì tính chất không giống nhau chỉ là có một số loại đan phương đặc dị thì lại khác.

Loại đan dược làm Đường Hỏa bỗng chốc trở lại thời đỉnh cao hay mạnh ngang bằng Cổ Nguyên cùng Hồn Thiên Đế bản thân Vô Song đương nhiên không có, nếu có hắn thà dùng cho hắn chứ chẳng dùng cho Đường Hỏa nhưng loại đan dược khuếch đại khí thế của bản thân thì Vô Song lại may mắn tạo ra được, nhiều khi thùng rỗng kêu to cũng không phải là vô dụng.

Chỉ cần Cổ Nguyên dám ra tay với Đường Hỏa thì đương nhiên mánh khóe này của Vô Song sẽ bị phát hiện chỉ là Cổ Nguyên ông ta không dám, đây chính là tính cách của Cổ Nguyên muôn đời không thay đổi.

Đường Hỏa xuất hiện ở Cổ Tộc, khí thế lại càng là cửu tinh đấu thánh đỉnh phong cộng thêm hỏa thuộc tính đấu khí cùng khí tức hung thú từ trong cơ thể thì lại càng trở nên đáng sợ hơn, khí thế mạnh mẽ cỡ này quả thực có thể làm cho toàn bộ Cổ Tộc sợ hãi.

Tất nhiên Đường Hỏa không cố tình đến đây để dọa nạt Cổ Tộc, khí thế khủng khiếp kia rất nhanh biến mất, Đường Hỏa tạo ra khí thế như vậy cũng chỉ là để đánh lừa Cổ Nguyên mà thôi, ông ta muốn cho Cổ Nguyên thấy thực lực của mình mạnh thế nào.

Lần này Cổ Nguyên còn trực tiếp đích thân đến tiếp đón Đường Hỏa, trong mắt có một tia kích động thậm chí nếu tinh mắt có thể nhìn thấy ánh mắt Cổ Nguyên có chút ướt át.

Đường Hỏa là hóa thân của Vô Song đương nhiên những thứ Đường Hỏa thấy thì Vô Song cũng thấy, sự kích động xen lẫn niềm nở rồi cả cảm xúc khuôn mặt kia không thể không tặng Cổ Nguyên một ngón tay cái, cao thực sự là rất cao, nghệ thuật biểu diễn của Cổ Nguyên đã lên đến mức kinh thiên địa khiếp quỷ thần, quả thực đáng sợ vô cùng chẳng chắc năm đó có thể hố được cả Tiêu Huyền cùng Đường Hỏa một lần.

Tiếp theo Đường Hỏa đến Cổ Tộc là một đại sự, ngoại trừ Cổ Nguyên ra không có bất cứ ai trong Cổ Tộc có quyền tiếp xúc với Đường Hỏa, Cổ Nguyên thậm chí sắp xếp riêng một căn phòng được bảo vệ nghiêm ngặt đến con ruổi cũng không thoát ra được làm nơi gặp mặt Đường Hỏa.

Đường Hỏa cùng Cổ Nguyên là bạn chí cốt, cho dù Vô Song hắn không ưa Cổ Nguyên nhưng cũng không thể nào trực tiếp lật mặt Cổ Nguyên, mục tiêu của Vô Song lần này như đã nói chính là Thiên Mộ, vì Thiên Mộ bản thân Vô Song có thể chấp nhận làm những việc mà mình không hề thấy thích thú.

Trong căn phòng ẩn sâu dưới lòng đất của Cổ Tộc chỉ có duy nhất bốn người được tiến vào, Đường Hỏa cùng Vô Song của Quyền Lực Bang và Cổ Nguyên cùng Huân Nhi trong vai trò chủ nhà.

Đường Hỏa một thân tóc bạc nhưng khuôn mặt lại đỏ, một thân áo xám nhưng lại tỏa ra khí thế bức người, thân hình có phần già nua nhưng lại đầy ngông cuồng cùng bất cần, Đường Hỏa hiện nay cùng Đường Hỏa của ngàn năm trước tuyệt đối không khác gì nhau, có chăng chỉ là Đường Hỏa đã già đi quá nhiều.

Cổ Nguyên nhìn Đường Hỏa mà khuôn mặt đầy cảm khái “nhị ca, ta thực sự không ngờ lại nhìn thấy được ngươi, ta cứ nghĩ năm đó ngươi cùng đại ca đều …..”.

Đường Hỏa cũng thở dài một hơi nhìn Cổ Nguyên.

“Ta năm đó quả thực cũng suýt chết giống địa ca chỉ là ta may mắn hơn đại ca một chút mà thôi”.

Cổ Nguyên ánh mắt lóe lên một tia sáng kì dị

“Nhị ca, từ đó đến nay không thấy huynh xuất thế thậm chí không có bất cứ tin tức nào vậy rốt cuộc nhị ca đã đi đâu”.

Đường Hỏa lần này có chút im lặng thật lâu nhìn Cổ Nguyên sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của cả Cổ Nguyên cùng Huân Nhi bản thân Đường Hỏa lập tức đứng lên, nắm tay của ông ta nắm lại, khí thế tuôn trào ép thẳng về phía Cổ Nguyên.

Cổ Nguyên cũng không lấy làm hoảng sợ, ông ta cũng tiến lên một bước che chắn cho Huân Nhi, ánh mắt có chút ngưng trọng đối mặt với Đường Hỏa.

Đường Hỏa cùng Cổ Nguyên hai người nhìn chằm chằm vào nhau để rồi cuối cùng Đường Hỏa lên tiếng.

“Việc của ta tạm thời ta không muốn nói nhiều chỉ là việc của đại ca năm đó ta không thể không hỏi”.

“Cổ Nguyên ta muốn hỏi ngươi năm đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Hồn Thiên Đế đã từng gặp ta trước cả ngươi, khi đó Hồn Thiên Đế hỏi ta ba câu hỏi làm ta không thể trả lời”.

“Câu hỏi thứ nhất, Hồn Thiên Đế hỏi Cổ Tộc các ngươi ở đâu, trong cuộc chiến đó Cổ Tộc của ngươi rõ ràng không tham chiến, Hồn Tộc dốc toàn lực tấn công Tiêu Tộc, Dược Tộc thì không rat ay, 5 tộc khác lại càng xuất quân đánh Tiêu Tộc chỉ có duy nhất ngươi, duy nhất Cổ Tộc mặc nhiên không tham chiến”.

“Câu hỏi thứ hai, nơi TIêu Huyền đại ca bế quan chỉ có người Tiêu Tộc, ta cùng người có thể biết vậy tại sao khi đại ca đột phá đấu đế thất bại lại bị Hồn THiên Đế vây công, không phải là quá trùng hợp sao?, không có người thông báo thì ai có thể đến đúng lúc như thế”.

“Câu hỏi cuối cùng của Hồn Thiên Đế hắn có hỏi, trong suốt cuộc chiến nghìn năm trước ngươi vốn không tham chiến vậy ngươi làm gì?”.

Ba câu hỏi này làm Cổ Nguyên sững người lại nhưng hắn còn chưa kịp giải thích Đường Hỏa một lần nữa lên tiếng.

“Ta đã nói ta không cần người giải thích, ta đến đây là để vào Thiên Mộ gặp đại ca, ta muốn nghe lời nói của đại ca. Nếu là ta hiểu nhầm ngươi thì ta liền nhận sai hơn nữa ngươi khi đó vẫn là huynh đệ của ta, ta cùng người đánh ra một mảnh thế giới này còn nếu ngươi năm đó phạm sai lầm ta không ngại báo thù cho đại ca một lần”.

Cổ Nguyên trong lòng hiện nay tràn ngập lửa giận nhưng ngoài mặt thủy chung không hề biến sắc, hắn khẽ thở dài nhìn một Đường Hỏa khí thế bừng bừng.

“Được nhị ca đã muốn thì ta liền dẫn ngươi vào Thiên Mộ gặp đại ca, ta Cổ Nguyên năm đó tuyệt đối không làm gì sai phạm”.

Thấy Cổ Nguyên đồng ý bản thân Đường Hỏa cũng gật đầu, đôi bàn tay nắm chặt lại sau đó trên tay hắn xuất hiện thêm một mảnh đà xá cổ đế ngọc, mảnh ngọc bội này vừa hiện thân đã làm Cổ Nguyên giật mình không thôi.

“Linh Tộc là do Quyền Lực Bang diệt, Dược Tộc cũng là do Quyền Lực Bang ra tay, nếu tam đẹ ngươi không làm gì có lỗi thì sau này Quyền Lực Bang liền bì đệ chiếm lấy thiên hạ nhưng nếu năm đó đệ làm sai thì Quyền Lực Bang mục tiêu tiếp theo chắc chắn là Cổ Tộc, dẫn đường đi”.

Cổ Nguyên cùng Huân Nhi tuyệt đối không phát hiện, khi hai người dẫn đường cho Đường Hỏa thì khóe miệng của Vô Song ở đằng sau khẽ cong lên, kịch hay bây giờ mới bắt đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.