Chương trước
Chương sau
Tịnh Liên Yêu Hỏa trong mắt thế nhân quả thực đáng sợ đến cực điểm, bất cứ ai trong thiên hạ này đều muốn có Tịnh Liên Yêu Hỏa, đều muốn chiếm bản thân loại dị hỏa bài danh thứ ba này cho mình sử dụng.

Tịnh Liên Yêu Hỏa được gọi là loại hỏa diễm duy nhất có thể so sánh cùng Hư Vô Thôn Viêm cũng không phải là hư danh, tất nhiên nếu muốn dùng Tịnh Liên Yêu Hỏa đánh bại Hư Vô Thôn Viêm là điều không thể nào, bản thân Tịnh Liên Yêu Hỏa thua kém Hư Vô Thôn Viêm quá nhiều chỉ là Tịnh Liên Yêu Hỏa là loại dị hỏa duy nhất trong thiên địa này khiến Hư Vo Thôn Viêm không thể trực tiếp nuốt chửng, nói chính xác hơn Tịnh Liên Yêu Hỏa là loại dị hỏa duy nhất có thể kích thương Hư Vô Thôn Viêm.

Có một thứ mà Vô Song hiện nay hay cả Tiêu Viêm trong nguyên tác cũng không thể tận dụng được, Tịnh Liên Yêu Hỏa của hai người đều không cách nào thể hiện được toàn bộ tiềm năng của nó, thứ làm Tịnh Liên Yêu Hỏa trở nên đáng sợ nhất chính là ‘Yêu’.

Yêu ở đây tất nhiên không phải là yêu thú mà là yêu dị, là yêu thuật. Bản thân Tịnh Liên Yêu Hỏa luôn luôn tồn tại sự yêu dị, Tịnh Liên Yêu Hỏa ở thời kì đỉnh cao của mình không chỉ có khả năng luyện hóa vạn vật mà nó còn có cả ảo thuật, ảo thuật độc nhất vô nhị, ảo thuật của nó thậm chí chưa chắc đã yếu hơn Bồ Đề Cổ Thụ.

Tất nhiên Vô Song đã từng suy nghĩ rất rất nhiều lần đến thứ này nhưng hắn không tìm ra nổi đáp án, hắn vẫn chưa thể làm cho Tịnh Liên Yêu Hỏa tỏa ra thứ hào quang của riêng nó, đây chính là điều duy nhất khiến Vô Song không hài lòng với loại dị hỏa này.

…………..

Vô Song hiện nay đang ở trong thân phận Tịnh Liên Yêu Thánh tất nhiên hắn phải cố gắng hết sức để làm Hồn Thiên Đế không thể nhận ra mình có điều việc này với Vô Song cũng không phải là quá khó, đánh thắng Hồn Thiên Đế có thể là chuyện không tưởng nhưng Hồn Thiên Đế muốn đánh thắng hắn cũng hoàn toàn không phải là việc dễ dàng hơn nữa từ đầu cuộc chiến đến nay tất cả đều đang trong tính toán của Vô Song, đây là một trong những chiến dịch cuối cùng ở Đấu Khí Đại Lục này, một bước này hắn đã tính toán quá lâu rồi, lần này hành động chỉ có thể thắng tuyệt đối không thể thua.

Hồn Thiên Đế còn có một điều bất lợi nữa là hắn không có bất cứ thông tin gì về Vô Song, thứ duy nhất hắn nắm được chỉ là Tịnh Liên Yêu Hỏa cùng danh hiệu Tịnh Liên Yêu Thánh mà thôi trong khi đó Vô Song lại biết quá nhiều về Hồn Thiên Đế, ít nhất đủ để hiểu đối thủ của mình mạnh cỡ nào.

Trên thực thế khi mà Tịnh Liên Yêu Thánh còn tung hoành toàn bộ đại lục ông ta liền được coi là nhân vật gần với đấu đế nhất, một đời quét ngang thiên hạ không địch thủ có điều truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, không có ai quy định thế hệ sau không thê rbawngf thế hệ trước, không có ai quy định bậc vãn bối không thể vượt qua tiền bối, trong mắt Hồn Thiên Đế cũng tràn ngập sự tự tin này.

Càng đáng nói hơn nữa trong lòng Hồn Thiên Đế hiện tại ngoại trừ kết quả cuộc chiến này còn có nhiều suy nghĩ khác, ông ta không hiểu Tịnh Liên Yêu Thánh rốt cuộc dùng cách gì để có thể sống đến tận bây giờ nhưng điều này lại mang một ý nghĩa rất lớn, ý nghĩa về cán cân thực lực.

Không cần biết thế nào nhưng thực lực của Tịnh Liên Yêu Thánh đang thể hiện ra quả thực là cửu tinh đấu thánh đỉnh phong tất nhiên đây là về mặt khí thế có điều Hồn Thiên Đế cũng chưa từng hoài nghi, một người có thể ngăn cản hàng ngàn đấu tôn cường giả lao vào chém giết, một người chỉ cần một câu nói bình định chiến trường, loại thực lực này nghe thôi cũng đã cảm thấy đáng sợ chí ít Hồn Thiên Đế hắn không làm nổi.

Cán cân thực lực hiện nay trong thiên hạ đáng sợ nhất chính là Yêu Cung, Hồn Thiên Đế biết có thể lúc này Yêu Cung không đủ sức đứng trên tất cả nhưng tương lai thì lại không biết thế nào, không tính đến nhân vật có thể ngồi cùng mâm với hắn như Đường Hỏa người làm hắn sợ nhất chính là Vô Song, kẻ tự nhận đến từ thế giới khác có thiên phú làm Hồn Thiên Đế kinh hồn táng đảm, trong mắt Hồn Thiên Đế lúc này thực sự rất muốn mượn sức của Tịnh Liên Yêu Thánh, chỉ cần mượn được lực người này ra tay thì hy vọng đấu đế cảnh giới đương nhiên lại càng dễ thực hiện hơn.

Hồn Thiên Đế đương nhiên nhận ra được lợi và hại của việc liên minh với Tịnh Liên Yêu Thánh có điều bản thân Hồn Thiên Đế từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ là kẻ bo bo giữ mình, những việc người khác dám làm hắn lại càng dám làm, những việc người khác không dám làm hắn cũng dám làm.

Hồn Thiên Đế đang nghĩ gì tất nhiên Vô Song hắn không quan tâm, điều làm Vô Song quan tâm chỉ là đánh cùng kẻ tước mặt một trận mà thôi, ánh mắt hắn lạnh lẽo liếc về phía Hỏa Trĩ sau lưng, khóe miệng nhếch lên.

“Lùi lại đi”.

Hỏa Trĩ nghe thấy Vô Song ra lệnh thân hình run lên có điều nàng cũng không phản kháng lời của hắn, trong ánh mắt xinh đẹp xuất hiện một tia cay đắng nhưng lại không hề nuối tiếc, nàng biết bản tahan nàng là hy vọng của Viêm Tộc, là thiên chi kiều nữ của toàn bộ Viêm Tộc vậy mà lại phải nhận kẻ khác làm chủ điêu này chính là nỗi nhục của toàn bộ Viêm Tộc có điều nếu được chọn lại bản thân nàng vẫn sẽ chọn như vậy, người khác nhìn nàng như thế nào nàng đâu có quan tâm, điều nàng quan tâm nhất chỉ là tồn vong của Viêm Tộc, hơn nữa làm nô lệ của một cửu tinh đấu thánh cường giả trong truyền thuyết quả thực cũng không tệ.

Lần đầu tiên bản thân Vô Song hắn chiến đấu hoàn toàn bằng Tịnh Liên Yêu Hỏa đối thủ lại còn là một Hồn Thiên Đế mạnh mẽ vô cùng tất nhiên Vô Song cũng không thể nào nắm chắc toàn thắng vị đại cao thủ này có điều hắn vẫn là người lựa chọn tấn công trước, trên bầu trời bỗng chốc xuất hiện vô số hỏa diễm, toàn bộ bầu trời của Viêm Tộc đang bị Hư Vô Thôn Viêm phong ấn vậy mà lại mạnh mẽ bị đốt cháy, toàn bộ thiên khung như cháy rực, bầu trời chuyển thành màu phấn hồng cực kỳ nóng mắt.

Tịnh Liên Yêu Hỏa tịch diệt vạn vật, sức nóng không cần phải giới thiệu, dưới sức nóng khủng khiếp của nó đến cả thiên địa đều biến sắc, mặt đất như nứt toát, hỏa hệ đấu khí xung quanh cũng bị đốt thành hư vô, vô số cường giả Viêm Tộc nhìn lên bầu tời mà chỉ biết cứng họng nuốt nước miếng, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một dị hỏa cường đại đến mức độ anyf.

Tiểu Y Y hai chân nhỏ bé đạp vào hư không, ánh mắt của nó toát lên một tia thần thái trang nghiêm, thoạt nhìn thân ảnh nhỏ bé kia dễ thương vô cùng không khác gì một đứa bé mới tập biết đi có điều khí thế khủng khiếp của nó thì không một ai có thể bỏ qua, hơi thở của sự hủy diệt lan khắp toàn bộ Viêm Thành.

“Y Y, Y Y, Y Y”.

Giọng nói mang theo vài phần non nớt vài phần ngây ngô nhưng hành động thì hoàn toàn không như thế, trên tay nó xuất hiện một đóa hoa sen màu phấn hồng, một đóa hoa tuyệt đẹp nhưng cũng tuyệt cường.

Vô Song chân đạp hư không, hai mắt lóe lên những tia sáng kì dị.

“Tịnh Liên Yêu Hỏa – Tịch Diệt Hỏa Liên”.

Tịch Diệt Hỏa Liên một đòn đánh thẳng về phía Hồn Thiên Đế, một chiêu này không mạnh ở khả năng phá hủy mà mạnh ở khí thế, một khí thế bá đạo như muốn hủy diệt tất cả, thần cũng được mà ma cũng được nó đều dám hủy diệt, đây mới là sức mạnh thuần túy của ngọn lửa bá đạo nhất Dị Hỏa Bảng này.

Không sợ trời cũng chẳng ngại đất, chỉ cần cản đường liền diệt, không quan tâm mạnh yếu cũng chẳng quan tâm đúng sai, tịch diệt quy tắc tịch diệt vạn vật.

Nếu Hồn Thiên Đế lúc này có Hư Vô Thôn Viêm bên người chắc chắn không ngại Tịnh Liên Yêu Hỏa có điều hắn vốn không có, càng đáng nói hơn trong cuộc chiến này rất nhiều người biết Tịnh Liên Yêu Thánh chắc chắn sẽ chiếm được thượng phong với Hồn Thiên Đế, đương nhiên không phải Tịnh Liên Yêu Thánh kia mạnh hơn Hồn Thiên Đế bao nhiêu mà là công pháp khắc chế, Hồn Thiên Đế tu Huyết – Ám song hệ công pháp chỉ tiếc là hai loại công pháp này đều bị Tịnh Liên Yêu Hỏa khắc chế vô cùng thảm.

Ánh mắt của Hồn Thiên Đế nhìn đóa hoa sen hồng bay về phía mình càng ngày càng nhanh hắn đương nhiên không thể đứng im chịu đòn, trên người Hồn Thiên Đế tà khí lẫm nhiên, ánh mắt hiện lên hai tia sáng đỏ rức đầy quỷ dị cùng bá đạo, khí thế của hắn bùng nổ toàn bộ không giữ lại chút gì, khí thế cho dù không bằng Tịnh Liên Yêu Thánh nhưng cũng không kém là bao.

“Đạo cao một thước Ma cao một trượng – Hủy Diệt Ma Đao”.

Lúc này Hồn Thiên Đế nhìn cực kỳ đáng sợ, hắn căn bản không còn giống con người mà giống hệt một sinh vật hắc ám từ địa ngục xuất hiện, cả thân hình hắn bị làn hắc vụ nuốt chửng, ẩn trong đám hắc vụ đó là cảm giác đáng sợ làm người khác không rét mà run.

Một ánh đao như rạch phá trời cao, một ánh đao như chia đôi mảnh không gian này, ma khí của nó bao phủ hoàn toàn thiên địa, một chiêu va trạm trực tiếp cùng Tịch Diệt Hỏa Liên.

Một đao của Hồn Thiên Đế còn mạnh mẽ hơn cả Vô Song tưởng tượng, bất chấp tình trạng bị Tịnh Liên Yêu Hỏa khắc chế vẫn có thể chém nát Tịch Diệt Hỏa Liên mà Vô Song gọi ra, chỉ một chiêu này đã đủ nói lên Hồn Thiên Đế người này vẫn trên cơ Vô Song nhiều lắm.

Đáng tiếc Hồn Thiên Đế không biết bản thân đối thủ của mình là ai, hắn hoàn toàn suy nghĩ về Tịnh Liên Yêu Thánh trước mặt, chỉ cần không nắm được sâu cạn của Vô Song thì Vô Song căn bản không cần sợ hãi Hồn Thiên Đế.

Tịch Diệt Hỏa Liên bị chém ra làm đôi khiến ai cũng nghĩ Hồn Thiên Đế chiêu đầu tiên chiếm thượng phong nhưng đúng lúc này hai phần của Tịch Diệt Hỏa Liên bị chém ra lại khổng nổ tung giữa thiên địa, nó mạnh mẽ tách làm vô số đóa hồng liên nhỏ hơn xoay tròn giữa không trung.

“Tịch Diệt Thuy Triều – Diệt”.

Vô Song lạnh giọng ngay lập tức vô số đóa hồng liên nhỏ kia phát nổ tạo thành một đợt sóng lửa khủng khiếp nuốt chọn lấy toàn bộ không gian, nuốt chọn lấy cả một tia đao khí tuyệt cường của Hồn Thiên Đế thậm chí biển lửa nuốt luôn thân thể đang ma hóa của đối phương vào.

Khả năng khống hỏa của Vô Song đã mạnh đến một trình độ đáng sợ, ngay từ khi linh hồn của hắn được huấn luyện bài bản ở Nguyên Tố Thế Giới thì Vô Song đã có thể vỗ ngực tự xưng là đệ nhất khống hỏa sư của Đấu Khí Đại Lục này chỉ có điều hắn chưa có cơ hội dùng hết thực tài mà thôi, vô số sợi tơ linh hồn của Vô Song tản ra trong hư không, mỗi sợ tơ linh hồn điều khiển một đóa hỏa liên nhỏ sau đó như ban cho chúng sinh mệnh, như khiến vô số hỏa hệ tu luyện giả cùng ra đòn, một vụ nổ lớn đương nhiên đáng sợ nhưng nhiều vụ nổ nhỏ liên tiếp lại càng đáng sợ hơn.

Viêm Đế lúc này thậm chí ánh mắt co rụt lại, bản thân hắn chỉ là tàn hồn đấu đế thậm chí ít lâu nữa sẽ lập tức biến mất trong thiên địa nhưng đấu đế vẫn cứ là đấu đế, ánh mắt của người này tuyệt đối cao hơn toàn bộ cường giả ở đây, Viêm Đế là người duy nhất nhìn ra sự thao túng linh hồn ảo diệu của Vô Song, đây là lần đầu tiên Viêm Đế có thể nhìn thấy được trình độ thao túng linh hồn lực đáng sợ đến mức này.

Vụ nổ khổng lồ đinh tai nhức óc có điều chỉ bằng một chiêu này còn lâu mới có tư cách làm Hồn Thiên Đế bại thậm chí bị thương cũng khó.

Hỏa diễm tan đi một lần nữa để lộ ra thân hình của Hồn Thiên Đế, lúc này toàn thân hắn vẫn cứ là hắc vụ chỉ là xung quanh đám hắc vụ mỏng manh vô định đó là một lớp màn chắn màu đỏ như máu lại trong suốt như ngọc không khác gì một viên hổ phách tuyệt đẹp cả.

“Huyết Thuật – Thiên Ma Huyết Khải”.

Thông thường mà nói huyết thuật liền đi theo con đường chí âm, âm dương vốn không cùng đường tất nhiên là bị hỏa diễm đại diện cho dương khắc chế trong khi dị hỏa lại càng là chí dương trong chí dương tuyệt đối có tư cách bắt nạt bất cứ loại huyết thuật nào nhưng trên đời cũng chẳng có gì là tuyệt đối, vật cực tất phản, chí âm chưa chắc đã không thể nuốt chí dương, nếu Hồn Thiên Đế tu luyện đến cảnh giới này mà vẫn để dị hỏa khắc chế gắt gao thì hắn căn bản không xứng làm nhân vật đứng đầu Hồn Tộc.

Hồn Tộc đã xuất ra không ít đấu đế, đấu đế của Hồn Tộc xưa nay luôn đi theo chí âm con đường trong khi cường giả nắm giữ dị hỏa thì chưa bao giờ thiếu đời nào cũng có, nếu không thể vượt qua được điểm yếu này thì lấy tư cách gì đột phá đấu đế.

Thiên Ma Huyết Khải vừa ra không gian liền yên tĩnh rất nhiều, toàn bộ khí thế của Hồn Thiên Đế cứ như bị tấm vách ngăn kia phong ấn lại, Hồn Thiên Đế lúc này không còn làm cho người ta hít thở không thông nữa thay vào đó là một cảm giác âm trầm đáng sợ, quỷ dị đáng sợ.

Hồn Thiên Đế ẩn trong hắc vụ nhếch miệng cười một nụ cười tự tin sau đó hai tay nhanh chóng kết ấn.

“Tịnh Liên Yêu Thánh không hổ là chủ nhân của Tịnh Liên Yêu Hỏa cũng không hổ là cường giả vô địch một thời kỳ có điều muốn dùng dị hỏa để hàng phục bản tọa còn kém nhiều lắm. Huyết Hải Thương Khung – Sát Tận Thiên Hạ”.

Sát khí ngập trời. đối diện với biển lửa của Tịnh Liên Yêu Hỏa là một biển máu nói chính xác hơn là một biển hung khí, thứ sát khí cô đặc lại thành thực chất, sau lưng Hồn Thiên Đế thậm chí xuất hiện hư ảnh bốn đôi cánh như có như không, thứ hung khí đáng sợ kia phong kín toàn bộ bầu trời.

“Sát, sát, sát”.

Vô số âm thanh vang vọng thiên địa như địa ngục tu la sau đó kinh thiên hung khí bắt đầu biến đổi, vô số thanh ma đao hàng lâm nhân gian, nhìn cảnh tượng này không thể không khiến cho người ta không rung động, không sợ hãi.

Đừng nói là đám cường giả Viêm Tộc dưới kia mà ngay cả Vô Song cũng thấy mình nhỏ bé vô cùng, đây là lần đầu tiên hắn bị hung khí kinh thiên thế này khóa chặt, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi hung khí.

Nếu hai con mắt của Vô Song chưa hợp lại làm một, nếu hiện tại Vô Song hắn không bị mù thì bằng Huyết Nhãn hắn căn bản có thể bỏ qua toàn bộ hung khí nhưng hiện tại hắn làm không nổi.

Nếu kia là sát khí hắn thậm chí dám một hơi nuốt toàn bộ bởi hắn có Sát Đế Bí Thuật hắn cắn bản không sợ sát khí chỉ là hiện nay hắn cũng làm khổng nổi.

Trước vô số thanh ma đao đâm thẳng xuống kia bản thân Vô Song quả thực cũng bị rung động thật sâu.

Tiểu Y Y như cảm nhận được chủ nhân của mình đang nghĩ gì, bản thân nó tất nhiên không phục, thậm chí cái biểu cảm khuôn mặt kia phi thường nhân tính hóa.

“Y Y, Y Y, Y Y”.

Vẻ mặt Tiểu Y Y như một đứa bé bực tức vì bị tranh kẹo vậy, hai bàn tay nhỏ nhắn liền nắm lại sau đó hai cánh tay như hai búp sen xoay tròn, cả người lao thẳng về phía hư không, tiếp theo toàn bộ hỏa diễm của Tịnh Liên Yêu Hỏa xoay tròn trên tay nó tạo thành một vòng thái cực tuần hoàn, vòng thái cực khổng lồ đối kháng với toàn bộ biển hung khí kinh thiên của Hồn Thiên Đế.

Nhìn thấy hình ảnh này Hồn Thiên Đế cũng không khỏi gật đầu.

“Không hổ là Tịnh Liên Yêu Hỏa, linh trí thật đáng sợ có điều còn chưa đủ - Vạn Ảnh Ma Đao Sát”.

Một tiếng gầm của Hồn Thiên Đế khiến vô số thanh ma đao được tạo ra như được théo bỏ phong ấn, chúng mang theo kinh người hung khí như thiên quân vạn mã đâm thẳng về phía Tiểu Y Y nhỏ bé.

Về phần Vô Song không ngờ lại bật cười, Tiểu Y Y đi theo hắn lâu như vậy nhưng không ngờ bây giờ hắn mới có thể nhìn thấy biểu cảm nhân tính hóa thế kia của nó.

Tóc trắng tung bay trong gió, tay phải đưa ra một nắm, tay trái đưa ra cũng một nắm tiếp theo toàn bộ thiên địa như rung chuyển, trong ánh mắt kinh hãi của toàn bộ mọi người thậm chí là cả Hồn Thiên Đế, tay áo của Vô Song rung lên bần bật.

“Uy Tự Quyết”.

Hung khí của Hồn Thiên Đế tất nhiên đủ tư cách làm Vô Song rung động chỉ là muốn khiến Vô Song sợ còn chưa đủ bởi hắn có Uy, chỉ cần hắn còn Uy thì thiên hạ này không còn ai chỉ cần khí thế có thể làm hắn run sợ.

Hai tay Vô Song nắm lại như rút toàn bộ hồn phách của chiến trường, vô số sát khí trong thiên địa như được hắn tụ tập lại, ở chiến trường là nơi Sát Đế Bí Thuật mạnh mẽ nhất, điều này bản thân Vô Song chưa bao giờ quên.

Sát khí phô thiên cái địa tập trung lại, có sát khí của đấu tông, phần nhiều là của đấu tôn thậm chí có cả đấu thánh, sát khí dần dần cũng ngưng tụ lại biến thành một thanh đại đạo, một thanh đại đao hung tàn cực điểm.

Sát khí đương nhiên không bằng nổi hung khí mà Hồn Thiên Đế gọi ra có điều kết hợp cùng Tiểu Y Y thì lại là việc khác, Vô Song cũng chẳng ngần ngại gì một đao chém thẳng về phía trước.

“Bách Vạn Nhân Đồ - Trảm Sát Đao”.

Trảm Sát làm đao, Tịnh Liên làm thuẫn, một đao một thuẫn đối đầu cùng với biển hung khí kinh khủng của Hồn Thiên Đế.

Bầu trời như bị rạch ra làm hai phần, sau đó một tiếng hét thảm thiết vang lên, một tiếng thét làm cả Hồn Thiên Đế cùng Vô Song đều có chút biến sắc.

“Chết tiệt hai cái tên điên, các ngươi đánh nhau thì đánh nhau nhưng có cần chơi bẩn như thế không, lão tử cùng các ngươi không thù không oán, rốt cuộc là các ngươi đang đánh nhau hay tính âm lão tử một lần?, chết tiệt Hồn Thiên Đế ngươi đây là lấy oán báo ân, còn cái tên Tịnh Liên Yêu Thánh kia ngươi chính là gây thù với lão tử, thù này lão tử tuyệt không quên”.

Một màn mắng người này đương nhiên là của Hư Vô Thôn Viêm, nó lúc này phi thường chật vật xuất hiện sau lưng Hồn Thiên Đế, khí thế ảm đảm vô cùng đồng thời khóe miệng trào ra một tia máu.

Về phần Tiểu Y Y hiện nay đang nằm trong ngực của Vô Song, khuôn mặt hồng nhuận nhỏ nhắn cũng có chút tiều tụy, bản thân nó là hỏa linh nhưng cũng cực kỳ nhân tính hóa, chỉ cần nhìn sự mệt mỏi của nó Vô Song cũng biết nó tốn sức thế nào.

Về phần Hồn Thiên Đế lại bất đắc dĩ nhìn Hư Vô Thôn Viêm, chính ông ta cũng không biết làm thế nào chỉ có thể cười khổ thở dài.

Có những việc vốn không thể dùng suy nghĩ để hình dung, sinh tử chiến đấu chính là một việc như vậy.

Hồn Thiên Đế coi Tịnh Liên Yêu Thánh là siêu cấp đối thủ thì ngược lại Vô Song cũng coi hắn là trở ngại lớn nhất, cả hai quyết đấu căn bản chưa từng giữ lại cái gì, chỉ một chút phân vân lưỡng lự cũng có thể phải trả giá bằng tính mạng khiến cho bọn họ sớm quên đi những việc bình thường không thể không nhận ra.

Nếu đánh nhau ở ngoài không gian đương nhiên không có chuyện gì, đừng nói hai người đánh nhau tạo ra dư chấn đáng sợ mà cho dù dư chấn lớn mạnh hơn nữa cũng không gây ra thiệt hại gì bởi bọn họ đang đánh nhau trong không gian mà Thiên Đạo chưởng khống, với sức mạnh của Thiên Đạo căn bản không coi hai cái cửu tinh đấu thánh cường giả đấu pháp ra gì, cho dù là đấu đế cường giả đánh nhau Thiên Đạo còn chưa chắc đã quan tâm.

Trong không gian của Viêm Tộc lại là một phạm trù hoàn toàn khác bởi nơi đây bị Hư Vô Thôn Viêm nuốt vào thể nôi, bản thân Hư Vô Thôn Viêm chỉ là cửu tinh đấu thánh trung kỳ hoặc cùng lắm có thể gọi là cửu tinh đấu thánh hậu kỳ, cho dù nó có nghịch thiên hơn nữa thì cũng vô pháp chịu nổi hai vị cửu tinh đấu thánh quyết đấu hơn nữa cả Vô Song cùng Hồn Thiên Đế đều mạnh hơn Hư Vô Thôn Viêm.

Chỉ một đòn toàn lực của hai nhân vật này cũng khiến Hư Vô Thôn Viêm không chịu nổi phải nhả không gian Viêm Tộc ra, nó không dám tiếp tục làm chủ mảnh không gian này chỉ sợ Hồn Thiên Đế cùng Vô Song đánh thêm vài ba chiêu toàn lực thì nó liền đi đời nhà ma, Hư Vô Thôn Viêm vốn sợ chết đương nhiên không muốn chết, nó thèm vào quan tâm đến mệnh lệnh của Hồn Thiên Đế, tính mạng mới là quan trọng.

Vô Song căn bản cũng quên mất việc này, hắn cảm thấy mình có chút ‘ngu ngốc’, chỉ cần hóa thân Phượng Hoàng sau đó ‘tặng’ Hư Vô Thôn Viêm vài mũi Phượng Hoàng Phá Thiên Tiễn thì Hư Vô Thôn Viêm căn bản nuốt không nổi cũng phải nhả không gian Viêm Tộc ra, chỉ cần Hư Vô Thôn Viêm nhả mảnh không gian này thì chin phần là cuộc chiến dừng lại, điều đơn giản thế này mà Vô Song hắn cũng không nghĩ ra.

Về phần Hồn Thiên Đế hiện tại có cảm giác tiến không được mà lui cũng không xong, hắn cũng quên mất sự tồn tại của Hư Vô Thôn Viêm, hắn quên mất Hư Vô Thôn Viêm căn bản không có cách nào chịu nổi đấu pháp quá mạnh, tất nhiên nếu Hư Vô Thôn Viêm nhả không gian Viêm Tộc ra thì cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc chiến của Hồn Thiên Đế và Vô Song chỉ là hai người không ai có tâm trạng mà đánh tiếp đặc biệt là Hồn Thiên Đế.

Khí thế của cửu tinh đấu thánh đỉnh phong không phải là thứ dễ che dấu, bây giờ Hồn Thiên Đế cùng Vô Song quyết đấu mà không có không gian của Hư Vô Thôn Viêm ngăn cản thì không thể nào dấu nổi tai mắt của Cổ Nguyên, thậm chí là Đường Hỏa cùng Yêu Chủ, những nhân vật này mà tập hợp hết ở đây thì người thiệt cũng chỉ có thể là Hồn Tộc, dù sao bọn họ cũng đóng vai kẻ xấu quen rồi.

Đột nhiên có một khí thế làm Hồn Thiên Đế cùng Hư Vô Thôn Viêm rùng mình bốn mắt nhìn nhau thậm chí cả Viêm Tẫn cùng Viêm Đế cũng đều rùng mình.

Viêm Đế ánh mắt nhìn xoáy thẳng vòa hư không sau đó kinh hãi bật lên thành tiếng “Đế khí tan rã?, có đấu đế nằm xuống”.

Hồn Thiên Đế như tiếp lời Viêm Đế ánh mắt liền lạnh lại “Quả thật là đấu đế nằm xuống chỉ là đế khí này cho ta cảm giác phiêu miễu hư ảo, là tàn hồn của đấu đế bị diệt”.

Ở đây chỉ có duy nhất một người không kinh ngạc, người này đương nhiên là Vô Song có điều đóng kịch cũng phải đóng cho giống, hắn không ngần ngại gì một tay đưa ra, hắn xuất thủ không người nào kịp phản ứng, năm ngón tay đâm thẳng vào sống lưng của Viêm Đế sau đó mạnh mẽ một ấn.

Lập tức một luồng kinh thiên đế khí xuất hiện trong bầu trời Viêm Tộc, đế khí không có lực sát thương nhưng đế uy không thể cản, đế khí mạnh đến nỗi làm cả Vô Song cùng Hồn Thiên Đế đều bị mạnh mẽ lùi lại ba bước mới ổn định thân hình.

Tất nhiên không ai quan tâm về việc Vô Song giết Viêm Đế bởi Viêm Đế đã được gọi ra thì sớm muộn gì cũng sẽ chết, sớm thì 5-10 phút lâu hơn thì 1 tiếng đồng hồ đã là cực hạn hơn nữa thực lực Vô Song bầy ra cũng chẳng ai dám nói hắn một câu, điều làm người ta kinh ngạc là đế khí tán đi này giống hệt đế khi ở phương trời xa xa kia.

Hành động của Vô Song cũng làm cho Hồn Thiên Đế ánh mắt đại biến, bàn tay nắm lấy một mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc cướp được sau đó liếc nhìn Vô Song.

“Tịnh Liên Yêu Thánh ngươi cũng có suy nghĩ như ta?”.

Vô Song thản nhiên gật đầu.

“Phải, ta cũng có suy nghĩ giống ngươi, ta không muốn đánh tiếp còn ngươi?”.

Hồn Thiên Đế nghe vậy khuôn mặt bất ngờ hiện lên vẻ tươi cười.

“Cầu còn không được, ta cũng không muốn đánh tiếp có điều nếu có cơ hội hy vọng Tịnh Liên Yêu Thánh đền Hồn Tộc một lần, chúng ta đánh còn chưa tận hứng”.

Vô Song thản nhiên gật đầu.

“Tất nhiên là chưa tận hứng, khi rảnh chắc chắn sẽ ghé qua”.

Hồn Tộc đại quân lập tức rút đi trong ánh mắt kinh ngạc của Viêm Tộc, bọn họ đến nhanh mà đi lại càng nhanh, bỗng chốc không còn lại một chút khí tức gì.

Ngay khi Hồn Thiên Đế biến mất Vô Song ánh mắt liền lạnh lại, trong bộ dáng của Viêm Phương ánh mắt của hắn lóe lên một luồng kinh thiên sát khí, Uy của hắn áp cho toàn bộ Viêm Tộc không cách nào thở nổi, lời nói của hắn lúc này không khác gì thánh chỉ.

“Bản tọa trong người có thương thế, bản tọa không cho phép tuyệt đối không được ai bước vào phạm vi nhà trúc, kẻ trái lệnh đừng trách bản tọa ra tay độc ác. Hỏa Trĩ ngươi đi theo ta”.

Câu nói cuối cùng tất nhiên dành tặng cho Hỏa Trĩ đang không biết làm gì sau đó cả người Vô Song cùng Hỏa Trĩ biến mất trử về nhà tranh của Viêm Phương trong sự kinh ngạc của toàn bộ Viêm Tộc.

…………..

Khí thế mà Hồn Thiên Đế cảm thấy tất nhiên là một tàn hồn đấu đế chết đi.

Tàn hồn của Linh Đế - Thạch Đế lẫn Dược Đế căn bản không còn.

Tàn hồn của Hồn Đế cùng Cổ Đế căn bản không thể nào bị tiêu diệt.

Hồn Thiên Đế đủ thông minh để biết tàn hồn bị diệt kia là của Lôi Tộc – Lôi Đế.

Lôi Đế bị diệt điều này nói lên Cổ Tộc hoặc Yêu Cũng đều xuất thủ, chỉ có bằng thực lực của một trong hai thế lực này mới có tư cách đồ sát Lôi Tộc bởi Lôi Tộc so với Viêm Tộc còn mạnh hơn một chút, trong chiến dịch lần này Hồn Tộc thậm chí phải điều ra 7 phần binh lực toàn tộc mới nắm chắc diệt đi Viêm Tộc, ngoại trừ Yêu Cung cùng Cổ Tộc bản thân Hồn Thiên Đế căn bản không đoán ra thế lực nào khác.

Hồn Thiên Đế lại càng nghi ngờ Cổ Tộc ra tay bởi chỉ mấy ngày trước Hồn Thiên Đế biết Yêu Cung cụ thể là Vô Song đã giải quyết xong Dược Tộc, bản thân ông ta căn bản không tin Yêu Cung lại có thể phát động hai chiến dịch cực lớn trong thời gian vài ngày ngắn ngủi hơn nữa Đà Xá Cổ Đế Ngọc có ý nghĩa với Cổ Tộc hơn Yêu Cung quá nhiều.

Nếu Cổ Nguyên đã ra tay với Lôi Tộc, nếu Lôi Đế đã chết thì Hồn Thiên Đế dám ở lại đánh nhau mới lạ, Cổ Nguyên nếu phát hiện ra cuộc chiến Viêm – Hồn hai tộc không làm ngư ông đắc lợi thì Hồn Thiên Đế không tin chưa kể Hồn Thiên Đế cũng không có tự tin kết thúc Tịnh Liên Yêu Thánh trong vài chiêu, Cổ Nguyên xuất hiện hai mặt giáp công cùng Tịnh Liên Yêu Thánh thì hắn chịu không nổi, đây mới là nguyên nhân làm Hồn Tộc lui binh.

…………..

Quả thực Hồn Thiên Đế đoán không sai có điều hắn không biết toàn bộ vốn đã là một màn kịch của Vô Song, một bàn cờ Vô Song vẽ ra, với ba quân cờ chính là Hồn Thiên Đế - Cổ Nguyên cùng Tiêu Viêm.

Nếu Hồn Thiên Đế đánh Lôi Tộc thì đương nhiên sẽ có một cái Tịnh Liên Yêu Thánh khác ngăn cản hắn, sẽ có một siêu cấp lão quái vật đội lốt phế vật cảu Lôi Tộc khác hiện thân cản Hồn Thiên Đế lại còn Cổ Tộc sẽ đánh Viêm Tộc căn bản không có bất cứ thứ gì thay đổi.

Mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc vẫn cứ sẽ bịa chia làm hai phần không hơn không kém.

Mảnh của Linh Tộc, Thạch Tộc, Viêm Tộc cùng với chính Hồn Tộc vậy là trong tay Hồn Thiên Đế có bốn mảnh,

Mảnh của Dược Tộc, Lôi Tộc, Tiêu Tộc cùng chính Cổ Tộc cũng giúp cho Cổ Nguyên nắm được một nửa còn lại.

Với tình hình như thế này bản thân Cổ Nguyên cùng Hồn Thiên Đế bắt buộc phải đi đến một trận chung kết, một cuộc chiến cuối cùng hoặc đứng ra bắt tay nhau cùng mở Đà Xá Động Phủ để rồi mọi thứ tùy thuộc vào bản lĩnh.

Ba ngày trước khoảng thời gian Vô Song nhanh chóng rời khỏi Cổ Tộc.

Cổ Tộc lúc này đang tổ chức yến tiệc thâu đêm mang danh nghĩa là tẩy trần cho Đường Hỏa nhưng thực chất Cổ Nguyên muốn kết minh.

Cổ Nguyên chưa bao giờ quan tâm Quyền Lực Bang mạnh thế nào, trong mắt Cổ Nguyên thứ gọi là Quyền Lực Bang kia giỏi lắm cũng giống như Hồn Điện mà Hồn Điện vốn bị Cổ Nguyên không để vào mắt, chỉ cần một lần hành động liền đập tan nát Hồn Điện, điều này có thể thấy thực lực của Cổ Tộc mạnh mẽ, đương nhiên Quyền Lực Bang có Đường Hỏa thì lại khác, cửu tinh đấu thánh cường giả chính là những người mạnh nhất thiên hạ này, những người có thể thay đổi toàn bộ chiến cuộc.

Cả Huân Nhi cùng Dược Linh cũng tham gia yến hội linh đình này, cả hai nàng đều được xếp bên cạnh Đường Hỏa, đây cũng có thể coi là tâm ý của Cổ Nguyên.

Cổ Nguyên ánh mắt phi thường độc ác, chỉ cần vừa nhìn lần đầu bản thân ông ta đã đoán ra được thân phận của Dược Linh là người Dược Tộc, sự việc Dược Tộc biến mất 8 phần có liên quan cùng Đường Hỏa chỉ là Cổ Nguyên chưa bao giờ nói ra cũng chưa bao giờ tìm hiểu, một cái Dược Tộc còn chưa đủ làm ông ta quan tâm, Dược Linh còn chưa phải đại nhân vật gì làm ông ta suy nghĩ.

Về phần Huân Nhi xếp cạnh Đường Hỏa chính là để kéo quan hệ, Cổ Nguyên quả thực muốn ngay trong dịp này quyết định mối quan hệ giữa Huân Nhi cùng Vô Song, sư phụ của Vô Song là cửu tinh đấu thánh cường giả về phần Vô Song mới 20 tuổi đã là tam tinh đấu thánh lực áp toàn bộ Hắc Yêm Quân của Cổ Tộc tương lai không thể đo lường, mối thông gia này không chỉ Cổ Nguyên đỏ mắt mà toàn bộ cao tầng Cổ Tộc đều có chung một suy nghĩ như vậy.

Trong cái không khí linh đình này Cổ Nguyên mỉm cười với Đường Hỏa.

“Đường huynh, Vô Song tiểu chất hắn đâu?, hôm nay hắn không đi cùng ngươi sao?”

Đường Hỏa nghe đến đây liền bật cười, tiếng cười phi thường hảo sảng.

Đương nhiên Đường Hỏa cũng chỉ đợ Cổ Nguyên hỏi một câu này mà thôi.

“Cổ lão đệ không ngờ ngươi lại quan tâm đến đệ tử của ta như vậy, thế là có ý gì đây”.

Ánh mắt của Đường Hỏa làm Cổ Nguyên cũng bật cười, hai người này cười cười nói nói làm không khí bên trong đại điện vui vẻ vô cùng, thoạt nhìn không khác gì anh em chí cốt chỉ là có ai biết mỗi người lại có một suy nghĩ khác nhau?, cả hai đều chỉ đang lợi dụng đối phương mà thôi.

“Khà khà, Đường huynh cũng biết Huân Nhi nhà chúng ta…”.

Huân Nhi nghe đến đây mắt đẹp liền co rụt lại, nàng tất nhiên không có thích Vô Song, nàng lập tức đứng dậy, cũng phải nói Huân Nhi từ nhỏ đã rởi xa Cổ Tộc khiến tư tưởng của nàng thoáng hơn rất nhiều, quan trọng nhất là nàng được Cổ Nguyên yêu thương hết mực, nếu là Dược Linh tuyệt đối không có gan và cũng không có tư cách đứng lên cắt lời trưởng bối như vậy.

“Phụ thân, người nói cái gì vậy việc này ta căn bản không đồng ý”.

Huân Nhi phản ứng tất nhiên cũng nằm trong dự đoán của Cổ Nguyên, ánh mắt ông ta liền lạnh lại mang theo vài phần uy nghiêm nhìn đứa con gái này.

“Loạn rồi, dám chen ngang vào lời trưởng bối “.

Khí thế của Cổ Nguyên ép thẳng về Huân Nhi, tất nhiên sẽ không làm nàng bị thương, khí thế này chỉ để cảnh cáo nàng mà thôi.

Cổ Nguyên không ngờ Đường Hỏa lại đưa tay ra, một tay phe phẩy lập tức tán đi khí thế của hắn sau đó lại cười lớn.

“Cổ Nguyên lão đệ, ta biết đệ muốn nói gì, hôn sự của Huân Nhi này ta nhận, đứa bé này ta cũng rất thích chỉ là cô bé cùng Vô Song không hợp hơn nữa lão phu cũng không muốn dơ gậy đánh uyên ương, không dối gạt ngươi Tiêu Viêm tiểu tử kia là nhị đệ tử của lão phu, cái này ngươi hiểu chứ?”.

Huân Nhi nghe đến đây liền phi thường cảm kích nhìn Đường Hỏa, khuôn mặt xinh đẹp lập tức hồng nhuận, về phần Cổ Nguyên tất nhiên không vui, Tiêu Viêm mạnh thế nào hắn không quan tâm nhưng hắn biết không có cách nào giúp Tiêu Viêm vượt qua Vô Song ít nhất suy nghĩ của hắn là như vậy có điều che dấu cảm xúc của Cổ Nguyên phi thường tốt, ông ta thản nhiên như không có việc gì.

“Tiêu Tộc – Tiêu Viêm?, không ngờ Đường huynh còn nhận tiểu tử kia làm đệ tử, tiểu tử kia cũng rất tốt ta đương nhiên không có ý nghĩa gì, Tiêu Tộc đã lụi tàn có điều dù sao quan hệ của Tiêu Tộc cùng Cổ Tộc chưa bao giờ cạn, Huân Nhi lại thân với tiểu tử kia từ nhỏ điều này vốn không thể tốt hơn”.

Đường Hỏa gật đầu với Cổ Nguyên, hai người liền kính nhau hai chén rượu rồi tự động uống, quan hệ liên minh giữa Quyền Lực Bang cùng Cổ Tộc chính thức hình thành.

Đúng lúc này khóe miệng của Đường Hỏa cong lên nhìn Cổ Nguyên.

“Cổ lão đệ có phải đệ hỏi Vô Song tiểu tử đó đi không?, nó chính là đi giám sát Hồn Tộc”.

Một câu nói này làm không khí trong đại điện lập tức âm trầm lại, ở đây ngoại trừ Dược Linh cùng Huân Nhi thì đều là đấu thánh cường giả, tai của bọn họ phi thường thính, đối với Cổ Tộc chỉ cần nghe thấy Hồn Tộc đương nhiên là không mấy vui vẻ đặc biệt lại trong ngày vui thế này.

Cổ Nguyên ánh mắt lóe lên một tia dị sắc sau đó rất nhanh tia sáng này biến mất, khuôn mặt tỏ ra phi thường nghiêm nghị.

“Đường huynh, huynh nói Hồn Tộc vậy rốt cuộc bọn chúng đang làm gì?”.

Đường Hỏa cũng chỉ đợi có thế liền mỉm cười.

“Ta cũng không dối gạt gì ngươi, ngươi cũng biết ta và Hồn Tộc có hợp tác, điều này giúp ta biết bên trong Hồn Tộc có một siêu cấp quái vật tồn tại, Hồn Tộc bọn chúng thu được sự phục vụ của Hư Vô Thôn Viêm, đây là nguyên do khiến huyết mạch của Hồn Tộc chưa bao giờ tàn lụi mà chỉ biết càng ngày càng mạnh mẽ”.

‘Hư Vô Thôn Viêm’ những từ này không khác gì cấm kỵ, cường giả càng mạnh thì càng biết sự lợi hại của loại dị hỏa này, đến cả Cổ Nguyên đôi long mày cũng trĩu lại.

“Không ngờ Hồn Tộc lại nắm giữ Hư Vô Thôn Viêm, tên kia không biết bao nhiêu năm chưa xuất hiện chri sợ bây giờ cũng phải là cửu tinh đấu thánh đi, Hồn Tộc không ngờ che đấu sâu đến mức này, đáng sợ đáng sợ”.

Cổ Nguyên tất nhiên phải cảm kích Đường Hỏa bởi nếu không có thông tin này Cổ Tộc liền phải đối chọi với hai cửu tinh đấu thánh cường giả một trong sáng và một trong tối như vậy thì lại càng khó hành động hơn thậm chí nắm chắc phần thua.

Đường Hỏa nào thèm quan tâm suy nghĩ của Cổ Nguyên, nhiệm vụ của ông ta chỉ là tiếp tục câu chuyện mà thôi.

Không nhanh không chậm ném ra một mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc, mảnh ngọc này vừa rơi vào tay Cổ Nguyên lập tức ngồi thẳng dậy, ánh mắt chưa từng có nghiêm túc, đừng nói là Cổ Nguyên mà sợ toàn bộ cao tầng Cổ Tộc cũng không bình tĩnh được.

Đà Xá Cổ Đế Ngọc chính là toàn bộ mộng tưởng của Viễn Cổ Bát Tộc, là thứ khiến bọn họ đấu tranh biết bao đời nay, Đà Xá Cổ Đế Ngọc thứ này không còn chỉ là một đồ vật nữa mà còn đại diện cho một loại tín ngưỡng, một loại khát vọng.

Đường Hỏa đưa ánh mắt quan sát một lượt toàn bộ căn phòng lúc này mới chậm rãi lên tiếng.

“Hiện nay trong Viễn Cổ Bát Tộc chỉ còn Cổ Tộc, Hồn Tộc, Viêm Tộc cùng Lôi Tộc, đương nhiên mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc của Hồn Tộc và Cổ Tộc căn bản không thể nào bị kẻ khác đoạt được”.

“Cổ lão đệ ta cũng không muốn gạt ngươi, lúc này Hồn Tộc đã nắm mảnh của Linh Tộc, Thạch Tộc còn ngươi lại nắm của Tiêu Tộc cùng Dược Tộc, không biết ngươi đã tính bước tiếp theo làm gì chưa?”.

Cổ Nguyên nghe đến đây không thể nào không hiểu ý của Đường Hỏa, rất nhiều cường giả cao tầng của Cổ Tộc cũng nín thở lại chờ đợi, bọn họ cũng hiểu Đường Hỏa đang định nói gì.

“Cổ lão đệ có thể không biết lần này Vô Song rời khỏi đây cũng là để giám sát Hồn Tộc, nội trong mấy ngày nữa nhất định Hồn Tộc sẽ ra tay chỉ là không biết lực chọn Viêm Tộc hay Lôi Tộc mà thôi, không biết lão đệ tính làm gì?, cứu một trong hai tộc hay ra tay với tộc còn lại”.

Không khí trong phòng bỗng chốc nặng nề hơn bao giờ hết, Cổ Nguyên tuyệt đối không ngờ Đường Hỏa lại hỏi thẳng như vậy, Cổ Tộc luôn luôn tỏ ra cao cao tại thương, luôn là sao bắc đẩu trên bầu trời, là lãnh tụ của Viễn Cổ Bát Tộc, bản thân Cổ Nguyên đương nhiên muốn nuốt chọn một trong hai tộc còn lại bởi làm như vậy một lượng tài nguyên phi thường lớn sẽ rơi vào tay Cổ Tộc có điều làm như vậy sẽ làm mất hình tượng của Cổ Tộc trong mắt người khác.

Chỉ là suy nghĩ này của Cổ Nguyên rất nhanh bị một suy nghĩ khác thay thế, thiên hạ này vốn không có người tốt, người không vì mình trời chu đất diệt, người không chia tốt xấu để hình dung, con người ai cũng như ai tất cả chỉ vì ‘lý tưởng’.

Lý tưởng có thể là xấu với người này thậm chí là bị cả thiên hạ phỉ nhổ nhưng với một số người nó lại là tốt.

Cổ Nguyên có lỗi với Tiêu Huyền cùng Đường Hỏa nhưng hắn không có lỗi với Cổ Tộc.

Hồn Thiên Đế có lỗi với toàn bộ thiên hạ nhưng hắn không có lỗi với Hồn Tộc.

Cổ Tộc đóng vai lãnh tụ chính là để bát tộc dựa vào có điều nếu bát tộc đã không còn thì đóng cho ai xem?.

Cổ Nguyên bỗng nhiên đứng dậy, hai tay chắp sau lưng khí thế của ông ta kéo lên càng ngày càng cao, đây là lần đầu tiên Cổ Nguyên dùng khí thế khóa chặt Đường Hỏa lại.

So về khí thế Đường Hỏa căn bản không sợ, khí thế của hai người trực tiếp chấn nát vụn không gian, nếu không phải ở đây có rất nhiều đấu thánh cường giả thấy vậy lập tức tạo ra vách ngăn bảo hộ thì chỉ sợ toàn bộ cung điện nguy nga này đều sụp đổ.

“Đường huynh, không biết Đường huynh nói vậy là có ý gì, tiểu đệ không hiểu rốt cuộc tại sao huynh lại cho đệ biết thông tin này”.

Đường Hỏa cũng đứng dậy đối mặt với Cổ Nguyên, nếu Cổ Nguyên dám ra tay thì Đường Hỏa chắc chắn phải bỏ xác ở đây, Đường Hỏa yếu hơn Cổ Nguyên quá nhiều có điều Cổ Nguyên không dám ra tay, hắn vốn không biết sâu cạn của Đường Hỏa thì sao dám khiêu chiến.

Đường Hỏa đầy tự tin đứng trước mặt Cổ Nguyê, ánh mắt ngập tràn chiến ý.

“Cổ lão đệ, ta biết Viễn Cổ Bát Tộc các ngươi luôn lấy đấu đế làm mộng tưởng còn ta lại lấy phục hung Tiêu Tộc làm mộng tưởng, năm đó ta không thể thực hiện lời hứa với Tiêu đại ca, ta không dám gặp mặt đại ca, lời hứa năm đó ta làm không được vì vậy hiện nay ta liền làm, Hồn Tộc cũng được mà Cổ Tộc cũng thế, lão phu chỉ là muốn mở ra một con đường co Tiêu Tộc”.

“Lúc trước Hồn Thiên Đế nói ngươi phản bộ đại ca lúc đó ta chỉ muốn giết ngươi có điều sau khi Vô Song từ Thiên Mộ đi ra cho ta đáp án ta lại thực sự muốn giết Hồn Thiên Đế, không biết lý do của ta đã đủ chưa?”.

Cổ Nguyên đương nhiên phi thường hiểu Đường Hỏa, trong thiên hạ này làm gì có kẻ nào chấp nhất như Đường Hỏa cũng làm gì có kẻ nào tôn sung Tiêu Huyền như Đường Hỏa, người khác có thể không bao giờ nghĩ ra cái lý do như vậy để nói với Cổ Nguyên bởi Cổ Nguyên căn bản không bao giờ tin tưởng mấy cái lý do kiểu này có điều nếu là Đường Hỏa lên tiếng thì Cổ Nguyên lại thực sự nghĩ lại, trên đời này cũng chỉ có Đường Hỏa dám làm việc này.

Cổ Nguyên hít vào một hơi lãnh khí sau đó khí thế toàn thân liền tan biến, khuôn mặt tươi cười ôm trầm lấy Đường Hỏa, Đường Hỏa đương nhiên cũng ôm chặt lấy hắn, hai người quả thực phi thường giống huynh đệ vào sinh giao tử vì nhau có điều mỗi người lại một suy nghĩ, mỗi người đều có lý tưởng riêng.

Sau đó bản thân Cổ Tộc liền quyết định phong giới, điều này làm cho Hồn Tộc tuyệt đối không thể thu được thông tin nào từ Cổ Tộc gửi ra, bản thân Vô Song còn chưa quên Hồn Tộc có nội gián bên trong Cổ Tộc, bằng cách phong giới thì Hồn Tộc tuyệt đối không biết đường đi nước bước của Cổ Tộc.

Việc tiếp theo thì lại càng đơn giản hơn, cho dù Viêm Tộc hay Lôi Tộc bị Hồn Tộc tấn công thì Vô Song chỉ cần báo tin lại cho Đường Hỏa để Cổ Tộc xuất binh tấn công thế lực còn lại, mọi việc phi thường đơn giản.

Tất nhiên cũng không thể không nói bản thân Hồn Thiên Đế tự mình hại mình, hắn sử dụng Hư Vô Thôn Viêm nuốt toàn bộ Viêm Giới điều này khiến mọi dị động trong Viêm Giới không một ai biết có điều làm như vậy cũng khiến mọi dị động bên ngoài không một ai trong Viêm Giới biết, lúc này mới có chuyện Cổ Tộc cùng Yêu Cung liên minh tấn công Lôi Tộc mà Hồn Thiên Đế không cảm nhận được.

Trong cuộc chiến diệt Lôi Tộc chỉ có Cổ Nguyên tham chiến còn Đường Hỏa thì không, Vô Song chưa có bị điên mà để Đường Hỏa ra chiến đấu, Đường Hỏa nếu rat ay tuyệt đối sẽ bị Cổ Nguyên nhìn ra sâu cạn, điều này với Vô Song đương nhiên là không tốt có điều kể ca rkhoong cần Đường Hỏa ra tay thì cường giả Yêu Cung cũng làm Cổ Nguyên triệt để chấn động.

Một bát tinh đấu thánh, ba thất tinh đấu thánh cùng mười hai đấu thánh khác loại, năm mươi bảy đấu tôn tháp tùng, đội hình này không thể không khiến Cổ Nguyên kinh dị, không thể không khiến Cổ Nguyên nhìn Quyền Lực Bang bằng con mắt khác, lúc này thậm chí Cổ Nguyên vẫn chưa biết sự tồn tại của Yêu Cung, ông ta vẫn suy nghĩ Quyền Lực Bang mới là tất cả, đến cả sự tồn tại cảu Yêu Chủ bản thân Cổ Nguyên cũng chưa bao giờ đoái hoài.


……………

Quay lại thời gian thực, không gian Viêm Tộc.

Vô Song nói bị thương đương nhiên là nói dối, hắn ta nào bị thương gì, tưởng như Vô Song mang Hỏa Trĩ đi vào trong ngôi nhà của Viêm Phương nhưng thực ra hắn rất nhanh phá vỡ không gian của Viêm Tộc sau đó chui ra ngoài.

Một tay ôm lấy bờ eo mảnh mai của Hỏa Trĩ, thân hình lao vút đi trong hư không, tốc độ nhanh đến nỗi làm Hỏa Trĩ cũng có chút không chịu nổi.

Ngay lúc khuôn mặt Hỏa Trĩ trắng bệch thì Vô Song cũng dừng lại, hắn không nhìn vào Hỏa Trĩ mà nhìn thẳng về phía hư không, khóe miệng từ từ cong lên,

“có thể cảm nhận được tung tích của Hư Vô Thôn Viêm không?”.

Nghe thấy Vô Song hoải Hỏa Trĩ lập tức gật đầu sau đó nhắm mắt lại, đôi long mi của nàng run lên một chút sau đó ngón tay run run chỉ về một phía “Hướng đó, khí tức rất mỏng nhưng nô tỳ quả thực vẫn có thể nhận ra một chút”.

Vô Song nhoẻn miệng cười sau đó liếc mắt nhìn Hỏa Trĩ.

“Ngươi vừa xưng hô cái gì?”.

Hỏa Trĩ thân hình run lên một chút nhưng sau đó phi thường mạnh mẽ gật đầu.

“Ta đã bán linh hồn cho chủ nhân đương nhiên phải xưng hô là nô tỳ”.

Vô Song một tay đưa ra xoa đầu Hỏa Trĩ sau đó lại nhẹ nắm lấy bờ eo của nàng.

“Xưng hô không tệ, dẫn đường tiếp đi”.

Tốc độ bay lần này của Vô Song chậm lại rất nhiều, hắn phải cố gắng hết sức để không bị phát hiện, bản thân Hồn Thiên Đế tuyệt đối là một kẻ cảnh giác đến đáng sợ, có Hồn Thiên Đế ở đây căn bản Vô Song không dám lại gần, tất nhiên Vô Song đã tính kế Hư Vô Thôn Viêm thì nó chạy lên trời cũng không tránh nổi.

Đại quân của Hồn Tộc di chuyển rất nhanh lại đặc biệt giỏi nén khí thế nên căn bản rất khó bị phát hiện, dẫn đầu đoàn người là Hồn Thiên Đế cùng Hư Vô Thôn Viêm, phía cuối là Hồn Điện Tứ Ma Thánh, với đội hình mạnh mẽ bực này căn bản không sợ bất cứ thế lực nào đột kích.

Đúng lúc đang di chuyển đột nhiên Hư Vô Thôn Viêm dừng lại, ánh mắt của nó nghi hoặc nhìn về một phương khác.

Thấy hành động cảu hư Vô Thôn Viêm bản thân Hồn Thiên Đế liền nhíu mày.

“Có việc gì?, ngươi phát hiện ra cái gì à?”.

Hồn Thiên Đế đương nhiên không tin Hư Vô Thôn Viêm phát hiện ra Cổ Nguyên hoặc cường giả kinh khủng nào bởi nếu phát hiện thì cũng là Hồn Thiên Đế hắn chứ không phải Hư Vô Thôn Viêm.

Trái với vẻ mặt nghiêm túc của Hồn Thiên Đế thì Hư Vô Thôn Viêm trong mắt lại hiện lên hai luồng tinh quang.

“Thiên Đế, ngươi trở về Hồn Tộc trước đi, ta phát hiện ra một thứ phi thường thú vị, đương nhiên cũng không có nguy hiểm gì”.

Hồn Thiên Đế tất nhiên không thích thuộc hạ mình tự nhiên hành động có điều hắn cũng biết tính nết của Hư Vô Thôn Viêm, kẻ này bình thường cực kỳ nhát gan sợ chết căn bản không dám trái lời Hồn Thiên Đê,s hôm nay tự ý xin rời đi tuyệt đối có đại sự.

“Có chắc là ngươi không sao không?”.

Hư Vô Thôn Viêm liền đầu khinh thường lên tiếng.

“Ta đường đường là cửu tinh đấu thánh cường giả, còn có nguy hiểm nào được chứ?”.

Hồn Thiên Đế nghe vậy liền gật đầu, hắn nhất định phải ở bên Hồn Tộc đại quân, hắn là tộc trưởng đương nhiên không thể bỏ lại tộc nhân, về phần Hư Vô Thôn Viêm thứ làm cho nó hứng thú như vậy tuyệt đối là vật đại bổ có thể cho nó lợi ích cực lớn hơn nữa thực lực của Hư Vô Thôn Viêm cũng làm Hồn Thiên Đế yên tâm phần nào, Hư Vô Thôn Viêm có thể bị đánh bại nhưng phi thường khó chết, dị hỏa mang theo thôn phệ phép tắc như nó có muốn chết cũng khó chứ đừng nói là bị kẻ khác tiêu diệt.

“Được, đi sớm về sớm, lúc này là thời kỳ phi thường căng thẳng, Hồn Sát ngươi đi với hắn”.

Hồn Sát nghe vậy lập tức cúi đầu.

“Tuân lệnh tộc trưởng”.

Vừa dứt lời thân hình Hồn Sát liền hiện ra ngay sau lưng Hư Vô Thôn Viêm, hắn cung kính cúi đầu.

“Hư Vô đại nhân”.

Hư Vô Thôn Viêm liền liếc xéo Hồn Sát rồi cả Hồn Thiên Đế, khóe miệng cong lên.

“Phiền phức, cố gắng mà đuổi theo bản tọa”.

Nói dứt lời Hư Vô Thôn Viêm phá không mà đi, theo ngay sau hắn đương nhiên chính là Hồn Sát.

…………..

Trên đời này thứ có thể làm Hư Vô Thôn Viêm bị đánh động đến mức này tuyệt đối không nhiều thậm chí có thể nói là không có nhưng vạn vật cũng không có tuyệt đối, bản thân Vô Song vẫn còn một con át chủ bài với Hư Vô Thôn Viêm, kẻ này chính là Thôn Thiên.

Thôn Thiên là kẻ mạnh nhất của Thôn Linh Tộc mà bản thân Thôn Linh Tộc cùng Hư Vô Thôn Viêm lại có vài phần tương tự về năng lực, Hư Vô Thôn Viêm biết bản thân mình năm đó nếu có thể lấy đi toàn bộ hồn phách của Thôn Thiên chỉ sợ bây giờ nó đã có sự biến đổi về chất, chỉ sợ nó cũng đã ngang hàng cùng Hồn Thiên Đế có điều nó lại chỉ có thể rút được một phần hồn của Thôn Thiên chưa thể còn bị đánh cho trọng thương suýt chết, điều này làm Hư Vô Thôn Viêm đã từ lâu không nhích nổi một bước nào.

Hư Vô Thôn Viêm lúc trước khi nhìn thấy Đường Hỏa hắn đương nhiên rất sợ hãi có điều lại cũng rất muốn hỏi Thôn Thiên ở đâu bởi vì Thôn Thiên và Đường Hỏa năm đó đều ở lại trong di tích Tiêu Tộc, Đường Hỏa thoát được ra thì Thôn Thiên nhiều khả năng cũng vậy, tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ, Hư Vô bản thân thích nhất là bắt nạt kẻ yếu còn run sợ kẻ mạnh, hắn tất nhiên không dám chất vấn Đường Hỏa, Hư Vô Thôn Viêm sợ Đường Hỏa như sợ cọp.

Thứ dụ Hư Vô Thôn Viêm rời khỏi Hồn Thiên Đế quả thận chính là Thôn Thiên, Hư Vô Thôn Viêm sao có thể quên khí tức của Thôn Thiên có điều khí tức này đang suy yếu vô cùng, khí tức này Hư Vô Thôn Viêm không thể không thèm chảy nước miếng, chỉ cần hấp thu được bản hoàn chỉnh của Thôn Thiên nó tuyệt đối sẽ lột xác, tuyệt đối sẽ trở thành siêu cấp cao thủ.

Bản thân Hư Vô Thôn Viêm đương nhiên cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị lật thuyền, Thôn Thiên năm đó chỉ mạnh hơn nó khá nhiều có điều trải qua vô số năm bản thân Thôn Thiên đi ra được khỏi tử địa đó đã là cảm tạ trời đất, Thôn Thiên căn bản không thể nào là đối thủ của Hư Vô Thôn Viêm, đây mới là thứ làm nó có quyết tâm đích thân tìm kiếm ‘bằng hữu’ năm xưa.

Hư Vô Thôn Viêm tuyệt đối không ngờ đây chính là mồ chôn của nó, cho dù là Hồn Sát đi theo cũng không thể thay đổi được bất cứ thứ gì, bản thân nó cũng chưa từng hoài nghi tại sao sớm không hiện muộn không hiện mà khí tức của Thôn Thiên lại xuất hiện ở đây.

Về phần hai người Vô Song cùng Hồn Trĩ cũng chậm rãi chuyển hướng, chậm dãi đi theo Hư Vô Thôn Viêm.

Kế hoạch của Vô Song phi thường rõ ràng, khi phát hiện ra Hư Vô Thôn Viêm xuất hiện ở Viêm Tộc hắn chỉ cần báo tin cho Bắc Long Vương một hóa thân giống Đường Hỏa, Thôn Thiên luôn ở trên người Bắc Long Vương đương nhiên nhận được chỉ thị, bản thân hắn cũng có thực lực ngang với ngũ tinh đấu thánh bình thường, chỉ cần toàn lực phi hành đến Viêm Tộc đương nhiên kiểu gì cũng bị Hư Vô Thôn Viêm nhận ra.

Điều đáng nói nhất là Vô Song hiểu suy nghĩ của ngọn dị hỏa này, Hư Vô Thôn Viêm có thể mạnh lên rất nhiều nếu như nuốt chửng được Thôn Thiên, hắn tất nhiên sẽ không nói với Hồn Thiên Đế, có cơ hội mạnh lên đương nhiên không thể nào chia sẻ cho kẻ khác hơn nữa với Hồn Thiên Đế thì Thôn Thiên đã chết từ lâu, chỉ có một mình Hư Vô Thôn Viêm biết Thôn Thiên có khả năng còn sống mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.