Chương trước
Chương sau
Ngay khi cuộc chiến nổ thì một luồng lên sát khí nồng đậm bao phủ toàn bộ không gian cùng với đó năng lượng trong thiên địa lúc này đã ba động kịch liệt, thứ năng lượng có thể bóp nát toàn bộ cường giả dưới đấu tôn.

Tranh đoạt ngàn năm giờ cũng phải kết thúc, ân oán ngàn năm giờ cũng phải kết thúc, kẻ thắng có tất cả, kẻ thua mất tất cả, cuộc chiến này vốn không có đường lùi, tất cả vì Đà Xá Cổ Đế Ngọc, tất cả chỉ vì một chữ đế.

“Bày trận!”

Liên tiếp có mấy tiếng quát tháo chói tai cơ hồ vang lên cùng một lúc ở trong chiến trường, ngay sau đó bất luận là cường giả của Cổ tộc hay Hồn Tộc đều nhanh như chớp tụ lại với nhau để triển khai trận hình, chỉ chớp mắt sau đó liền xuất hiện đủ các loại đấu khí quang trụ đáng sợ tựa như phô thiên cái địa xông thẳng lên tận trời xanh.

Vô số trận pháp kinh khủng xuất hiện, vô số luồng đấu khí đục thẳng lên trời cao, thanh thế mênh mông cuồn cuộn thậm chí làm cho người ta cảm giác của ngày tận thế. Thứ áp lực kinh khủng từ Táng Thiên Sơn Mạch thậm chí lan ra toàn bộ Trung Châu làm toàn bộ các tông môn các thế lực còn lại trong thiên hạ chỉ biết dương mắt mà nhìn, cả người run rẩy.

Cuộc chiến này không có chỗ cho phàm nhân, cuộc chiến này chỉ có cường giả được phép tồn tại, bất cứ thế lực nào tính tìm kiếm một chút cơ duyên, một chút may mắn ở xung quanh Táng Thiên Sơn Mạch sau khi cảm nhận được luồng khí thế kia thì lập tức bỏ chạy thục mạng.

Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết đạo lý này ngàn đời không đổi, muốn có được cơ duyên ít nhất phải có thực lực, phải giữ được mạng mới có thể tính tiếp.

“Xem ra các ngươi quả nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định a….”

Trên bầu trời, Hồn Thiên Đế hơi hơi thu liễm lại nụ cười trên mặt, sau đó hắn trở về với bộ dáng lạnh lùng tựa như phong khinh vân đạm của dĩ vãng vậy, hắn cúi đầu nhìn về phía Cổ Nguyên.

Cổ Nguyên mặt trầm như nước ánh mắt cũng khóa chặt đối thủ truyền kiếp của mình, thân thể hắn chậm rãi bay lên trên không, trong cơ thể hắn phóng ra một đạo ba động cực kỳ đáng sợ, trong lúc nhất thời trên bầu trời mây đen ngưng tụ, tiếng sấm từng trận từng trận vang lên.

Cổ Nguyên cùng Hồn Thiên Đế không cần phải nói, bọn họ quá hiểu nhau, trên chiến trường này cả hai đều xác định bản thân mình không thể nào thoát ra, cả hai đều xác định đứng bên ngoài chiến cuộc, Hồn Thiên Đế chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là khóa được Cổ Nguyên và ngược lại.

“Cổ Nguyên, ta đã từng nói qua là, sau khi Tiêu tộc bị diệt thì trên cái thế gian này đã không còn một ai có thể ngăn cản được Hồn tộc bọn ta, cho dù là Cổ tộc các ngươi cũng không thể.”

Hồn Thiên Đế cười nhạt nói.

Cổ Nguyên nhếch miệng.

“Ta thực sự không biết ngươi lấy cái tự tin đó ở đâu, ai là kẻ cười cuối cùng còn chưa biết”.

Vừa dứt lời Cổ Nguyên mạnh mẽ phất tay.

“ Cổ Đế Kính”

Cùng lúc lệnh Cổ Nguyên được ban ra lập tức Cổ tộc nữa ngưng tụ thành một cái Cổ Kính có thể che lấp thiên địa, phía trên thân của nó tỏa ra quang mang lập lòe, chỉ trong nháy mắt nó phóng xuất ra một đạo quang trụ vô cùng khổng lồ.

“ Xoẹt…xoẹt”

Tất cả công kích đều bộc phát chỉ trong khoảnh khắc, các chủng loại dư âm của năng lượng gợn sóng liền trực tiếp biến những ngọn núi cao ngàn trượng ở chung quanh thành hư vô.

Trên bầu trời, Hồn Thiên Đế đảo ánh mắt hờ hững của mình nhìn thế công đang điên cuồng đánh tới, hắn vung tay áo lên, bên trong đám mây đen phía sau hắn liền truyền ra những tiếng rầm rầm của xiềng xích ma sát vào nhau, tiếp đó là âm thanh của những tiếng xuy xuy vang lên, sau đó chỉ thấy vô số đạo hắc sắc tỏa liên từ bên trong bắn ra, chúng nhanh chóng kết hợp lại với nhau tạo thành một cái hắc võng che kín cả bầu trời.

Phía trên tỏa liên hắc động bắt đầu khởi động, cùng lúc trên hắc võng này đột nhiên hiện lên một khuôn mặt dữ tợn đang không ngừng phát ra những thanh âm thê lương thảm thiết.

“Rầm rầm rầm!”

Sau khi hắc võng thành hình trong chốc lát thì những đợt công kích bên cường giả Cổ tộc cũng đã đánh tới nơi, nhất thời cả phiến thiên địa dưới sự va chạm kinh khủng đều trở nên run rẩy, cả đại địa vào giờ phút đều hiện ra vô số vết nứt to lớn, tựa như những vực sâu không đáy.

Trên thiên không đợi đến khi phong bạo đáng sợ tán đi, đạo hắc võng kia cũng đã bị hỏng hoàn toàn, bất quá trước khi nó biến mất nó cũng đã đem đòn công kích của Cổ Tộc ngăn chặn toàn bộ, lần giao thủ trực tiếp đầu tiên của Cổ Tộc cùng Hồn Tộc cứ như vậy bất phân thắng bại.

“Hồn Thiên Đế, lúc này hai chúng ta hãy phân ra thắng bại đi”

Cổ Nguyên chân đạp hư không, thân hình đột nhiên xông thẳng lên trên trời, hắn quát lên một tiếng chói tai, thanh âm vang vọng khắp nơi trong phương viên vạn dặm.

Hồn Thiên Đế cười nhạt một tiếng, thân hình khẽ động một cái, tức thì xuất hiện ở trước mặt Cổ Nguyên, hắn hiểu rằng, hai người bọn hắn đều có chiến lực cao nhất của hai bên, song phương kiềm chế lẫn nhau, cho nên trận hình hai phía mới tạo thành cục diện giằng co như hiện tại, nếu bây giờ cả hai phân định ra thắng bại thì tình hình giằng co này cũng sẽ chấm dứt.

“ Giết!”

Nhìn thấy Cổ Nguyên xuất thủ kiềm chế Hồn Thiên Đế, lập tức Cổ Liệt gầm lên một tiếng cùng lúc đó đội hình cường giả bên Hồn tộc từ trong tầng mây đen kia cũng bay ra, chiến cuộc hai bên bỗng chốc trở nên phi thường căng thẳng.

Cổ Nguyên tấn công Hồn Thiên Đế đương nhiên người chỉ đạo cuộc chiến này liền là Cổ Liệt, bản thân hắn là cường giả đến gần nhất với cửu tinh đấu thánh đồng thời cũng là nhân vật số hai trên chiến trường của Cổ Tộc lúc này.

Cổ Liệt ánh mắt khóa chặt vào thân ảnh hắc bào nhân đang ở trên không trung, Cổ Liệt cũng biết người có thể đứng ngay sau Hồn Thiên Đế tuyệt đối không hề đơn giản chỉ là Cổ Liệt không thể ngờ được khi hắn chưa kịp động thủ với đối phương hắc bào nhân kia vậy mà lựa chọn lùi lại một bước trên không trung.

Cổ Liệt không biết mình có bị ảo giác hay không nhưng rõ ràng hắn cảm nhận được hắc bào nhân đang mỉm cười cúi đầu trước hắn cực kỳ thân thiện ngay cả khi Cổ Liệt không nhìn thấy diện mạo của đối phương, tất nhiên cường giả như Cổ Liệt gặp phải ảo giác là chuyện không thể xảy ra, điều này làm Cổ Liệt thực sự sững lại một lúc lâu không biết làm gì.

Cổ Liệt không động mà cũng chưa có chỉ thị gì điều này làm đại quân Cổ Tộc có chút sững lại để Hồn Tộc nắm được một tia tiên cơ, Hồn Tộc Tứ Ma Thánh không ngại ngần gì mà lao thẳng vào Cổ Tộc Tam Tiên cùng với vị Lôi Chiến của Lôi Tộc kia.

Lôi Doanh thân là bại tướng của Cổ Tộc cũng không có bất kỳ quyền chỉ đạo nào trong trận chiến, ánh mắt hắn chỉ khẽ liếc về phía Cổ Liệt cũng như hắc bào nhân trên cao kia, nói thật Lôi Doanh cũng không biết làm gì lúc này, Hồn Tộc Tứ Ma Thánh đã xuất ra toàn bộ thì đương nhiên nếu không tính hắc bào nhân thì hắn cùng Cổ Liệt chính là hai thanh đại đao có sức sát thương cực mạnh lên Hồn Tộc đại quân nhưng Cổ Liệt chưa ra lệnh bản thân hắn sao dám động?.

Cổ Liệt cũng chỉ thẫn thờ một lúc nhưng rồi cũng rất nhanh phải biết mình nên làm gì, hắn không dám bỏ qua hắc y nhân bởi rõ ràng kẻ kia là cường giả bên đối phương mời đến lại được chính Hồn Thiên Đế tặng cho một vị trí đứng sau lưng mình, Cổ Liệt không thể rời đi.

Hắn lập tức lạnh lùng ra lệnh.

“Lôi Doanh, ngươi liền tiến vào Hồn Tộc đại quân phá trận, giết càng nhiều người càng tốt”.

Lôi Doanh nghe vậy bản thân hắn cũng chẳng thích thú gì, thân là tộc trưởng Lôi Tộc cao cao tại thượng nhưng phải nghe lệnh kẻ khác liền không tốt đẹp gì có điều toàn bộ tộc nhân Lôi Tộc đều đang bị Cổ Tộc giam giữ, Lôi Doanh không muốn cũng vẫn phải làm.

Lôi Doanh thân là lôi hệ cường giả, tốc độ của hắn thì tuyệt đối không phải bản, thực lực của hắn cũng không phải bàn cãi, chỉ cần không phải là cửu tinh đấu thánh hàng lâm thì hắn hoàn toàn có thể đánh lại, việc Lôi Doanh lao vào bên trong trận địa của Hồn Tộc tất nhiên sẽ tạo ra một sức sát thương kinh khủng đến Hồn Tộc đại quân.

Lôi Doanh cũng biết nhiệm vụ của mình là phi thường đơn giản, phải biết cường giả đỉnh cao của Hồn Tộc cũng như Cổ Tộc đều đang lâm vào khổ chiến thì lấy ai đi ngăn cản hắn, chỉ cần hắn nhập trận thành công thì liền là sói nhập bầy cừu.

“Rầm”.

Tốc độ của Lôi Doanh nhanh đến kinh hoàng, một quyền đánh ra đủ đập nát thân hình một vị nhị tinh đấu thánh Hồn Tộc tiếp theo chân không dừng biết lại một lần nữa lóe lên, lại một quyền đấm ra mang theo kinh người lôi điện lực lập tức đánh chết tiếp một vị tam tinh đấu thánh đương trường.

Lôi Doanh vừa vào đã oanh sát hai vị đấu thánh tuyệt đối là hung uy cực thịnh nhưng hắn lại càng không muốn dừng lại, hắn đã nhập trận thành công thì Hồn Tộc hiện nay lấy ai làm đối thủ của hắn?.

Lôi Doanh đang tung hoành thì mây đen trên bầu trời bỗng nhiên kéo đến, sau đó từ bên trong một đạo thân ảnh già nua đang chậm rãi đi ra, trong khoảnh khắc này một cỗ khí tức vô cùng khủng bố, nó chả yếu hơn một chút nào so với Lôi Doanh của Lôi Tộc đang bùng phát ra trên mảnh không gian này.

“Bát tinh Đấu Thánh?!”

Cảm nhận được khí tức vô cùng hung hãn kia, đồng tử Lôi Doanh cũng hơi hơi co rút lại, cuộc chiến của hai bên đến mức này rồi, vậy mà Hồn tộc vẫn còn ẩn dấu loại cường giả mạnh mẽ như này sao?

“Lôi Doanh à Lôi Doanh ngươi không đi tìm đối thủ ngang cấp với mình lại đi bắt nạt kẻ yếu?, Lôi Doanh năm xưa đến cả Tiêu Huyền cũng dám chiến nay lại cúi đầu làm chó cho Cổ Tộc quả là buồn lắm thay ”

Đạo thân ảnh già nua kia vẫn bước đi một cách chậm rãi, trong nháy mắt hắn đã xuất hiện ở trước mặt Lôi Doanh, trên khuôn mặt già nua của hắn lúc này hiện lên dáng vẻ tươi cười, ngữ khí đầy châm biến.

Lần này Lôi Doanh cực độ kinh ngạc nhìn đối phương sau đó bật thốt thành tiếng.

“Hồn Nguyên Thiên?, ngươi vậy mà chưa có chết?”.

Hồn Nguyên Thiên nghe vậy liền bật cười

“ Khặc khặc, lão phu đương nhiên là chưa chết, Tiêu Huyền năm đó coi như là giết lão phu nửa cái mạng đi bất quá nếu lão phu mà chết thì lấy ai chơi với người, khặc khặc”.

Lão giả này vẫn cười nói, tuy nhiên khi nhắc đến hai chữ Tiêu Huyền thì dáng vẻ tươi cười của hắn lại trở nên âm trầm hơn rất nhiều.

Lôi Doanh lúc này trong lòng thực sự trầm xuống, hắn quả thực không có cách nào ngờ được Hồn Nguyên Thiên lão quái vật này vẫn còn chui ra được có điều Lôi Doanh căn bản cũng không sợ Hồn Nguyên Thiên, về lý thuyết hai người không ai sợ ai thậm chí riêng về khí thế Lôi Doanh kẻ này còn át hẳn Hồn Nguyên Thiên một bậc.

Lôi Doanh tính vốn nóng như lửa lại bị Hồn Nguyên Thiên đụng vào nỗi đau sau có thể nhịn, thân hình cực tốc lao đến một quyền oanh kích thẳng về phía đối phương.

Hồn Nguyên Thiên quả thực cho thêm tiền cũng không dám va chạm với Lôi Doanh, hắn là Hoạt Tử Nhân sống bằng lực lượng huyết mạch mà Hư Vô Thôn Viêm ban tặng, đấu khí của hắn có thể giữ được nhưng thân thể thì không, ngạnh kháng với Lôi Doanh chỉ có nước tự rước nhục.

Hồn Nguyên Thiên lần này hiện ra cũng là bất đắc dĩ, hắn không ra tay chỉ sợ không còn ai kiềm chết Lôi Doanh, để bản thân Lôi Doanh giết vào bên trong Hồn Tộc đại quân căn bản là việc không thể.

Hồn Nguyên Thiên không dám cường công nhưng vừa đánh vừa lùi hắn vẫn làm được, sử dụng lượng đấu khí khổng lồ của mình Hồn Nguyên Thiên tạm thời cũng có thể quấn lấy Lôi Doanh, thứ duy nhất làm Hồn Nguyên Thiên lo lắng là Cổ Liệt.

Ánh mắt hắn nhìn thoáng qua Cổ Liệt quả thực cũng phát hiện ra được ý định trong lòng đối phương, trái tim của Hồn Nguyên Thiên lập tức trầm xuống, Cổ Liệt còn mạnh hơn Lôi Doanh một bậc.

Cổ Liệt vốn không dám động chỉ là tùy thời quan sát động tĩnh của toàn bộ chiến trường cùng kiềm chế hắc bào nhân thần bí kia có điều hắn không tài nào ngờ được Hồn Nguyên Thiên lại còn sống, trong trí nhớ của Cổ Liệt bản thân Hồn Nguyên Thiên phải chết lâu rồi mới đúng.

Hồn Nguyên Thiên có thể bám lấy Lôi Doanh từ đó một lần nữa làm chiến trường này đi vào vũng lày của sự cân bằng, không ai có thể thoát ra được, không bên nào có thể giành chiến thắng, cuộc chiến này càng kéo dài thì tổn thất hai bên càng thảm trọng.

Cổ Liệt ánh mắt một lần nữa liếc nhìn Hắc Y Nhân sau đó không hề suy nghĩ lao thẳng về phía Hồn Nguyên Thiên đáng tiếc ngay khi Cổ Liệt vừa động bỗng chốc hắn thấy trời đất như xoay chuyển, cơ thể Cổ Liệt vậy mà lại thần kỳ trở lại đúng vị trí ban đầu của mình.

Cổ Liệt khuôn mặt lập tức cực kỳ kinh hoàng, sau đó ánh mắt Cổ Liệt liền co rụt lại, hắn nhìn thấy hắc y nhân từ bao giờ đã hiện ra trước mặt mình, khuôn mặt của hắn bị che bởi một chiếc mặt nạ vô diện nhưng Cổ Liệt lại cảm thấy đối phương đang cười nhạo mình, một nụ cười làm toàn thân Cổ Liệt run lên.

Cổ Liệt cũng không phải là loại cường giả thích nói nhiều, thân là đệ nhị cường giả của Cổ Tộc, thân là Cổ Tộc đại tướng quân Cổ Liệt người này tuyệt đối nổi tiếng về sự thiết huyết vô tình.

Cổ Liệt một quyền mạnh mẽ tung ra, tuy đối phương quỷ dị tuyệt luân nhưng Cổ Liệt hắn ta cũng không hề sợ hãi, cho dù kẻ này có là cửu tinh đấu thánh Cổ Liệt cũng không sợ.

Một quyền đánh ra khí thế phải nói là kinh thiên động địa đáng tiếc Cổ Liệt rất nhanh lại biến sắc, một quyền của hắn khi đến trước người đối phương dĩ nhiên không thể gây ra bất cứ ba động lực lượng nào, cứ như vậy quỷ dị biến mất như chưa từng xuất hiện.

Hắc y nhân như lại tiếp tục mỉm cười với Cổ Liệt, một bàn tay áp thẳng lên lồng ngực hắn, chỉ một cái chạm tay đơn giản lập tức làm Cổ Liệt tiếp tục lùi lại hơn mười bước mới ổn định thân hình, ánh mắt kinh hãi gần chết.

Hắc y nhân không nói lời nào mà đơn giản dùng hành động của mình cho Cổ Liệt hiểu, hắn không tiếp tục tiến đến chỉ nhẹ nhàng dang hai tay ra chắn đường Cổ Liệt, trong mắt hắc y nhân Cổ Liệt căn bản không vượt qua nổi phòng tuyến của mình.

“Mau rút lui, tình hình có biến!”

Âm thanh đột ngột đó đã khiến Cổ Liệt khẽ giật mình, sắc mặt đại biến, bởi họ nhận ra giọng nói kia chính là của Cổ Nguyên.

Oong..!

Tiếng oong oong càng lúc càng dồn dập, cùng lúc đó, có mấy đạo khí tức âm lệ không cách nào hình dung từ trong mây đen đang chậm rãi hiện ra. Biến cố này đã khiến cuộc chiến của hai bên phải dừng lại, ai nấy đều nghi hoặc, đưa ánh mắt đầy cảnh giác mà nhìn về phía tầng mây đen.

Vụt… vụt… vụt..!

Ngay lúc đó, biển mây đen cuồn cuộn, vài vệt đen từ bên trong phóng ra rồi lơ lửng khắp nơi trên trời.

“Đó là… Quan tài?”

Khi mọi người nhìn rõ thứ phóng ra từ bên trong biển mây, lập tức cả kinh. Bởi đó chính là ba cỗ quan tài màu đen, khí tức âm lệ lạnh lẽo kinh khủng kia, chính là được phát ra từ bên trong quan tài.

Rầm, rầm, rầm..!

Ba cỗ quan tài màu đen đang lơ lừng trên trời đột nhiên bật nắp, ngay sau đó có ba thân ảnh gầy gò như xương khô chậm rãi bước ra. Lập tức, ba cỗ khí thế còn mạnh hơn cả Hồn Nguyên Thiên che phủ khắp bầu trời, khiến Cổ Tộc đại quân ai nấy sắc mặt đều trở nên cực kỳ khó coi.

“Hồn Sinh Thiên..? Hồn Nghiêu..? Hồn Dạ? Những lão quỷ này làm sao mà vẫn còn sống?”

Khi nhìn thấy ba thân ảnh này thì đồng tử trong mắt Cổ Nguyên cũng phải co rụt lại, trên khuôn mặt hiện lên vẻ kinh hãi cực kỳ.

Nếu nói về bối phận thì ba lão này còn cao hơn cả Hồn Thiên Đế,tuy nhiên bọn lão rõ ràng là đã chết từ rất lâu rồi, sao hôm nay lại có thể xuất hiện ở nơi này?

- Tứ phương tịch diệt, Tử Vong Giới..!

Trên bầu trời, ba bóng người nọ đột nhiên há miệng phun ra ba điểm sáng, cuối cùng hóa thành ba cánh cửa màu đen khổng lồ chừng ngàn trượng, trong cánh cửa tràn ngập khí tử vong, trên tay mỗi người chính là một Tử Tịch Chi Môn đỉnh đỉnh đại danh cảu Cổ Tộc.

Cánh cửa to lớn đen kịt dựng sừng sững ở ba phía khác nhau trên bầu trời, khí tức tử vong từ bên trong điên cuồng tràn ra, khiến cho cả đất trời lập tức chìm trong hơi thở tử vong.

Bị xâm nhiễm bởi làn hơi đó, những cường giả của Cổ Tộc vô cùng hoảng sợ khi phát hiện, sinh cơ trong cơ thể không ngờ đang dần dần trôi đi.

Ba cánh cửa khổng lồ thành một trận pháp, bao vây liên quân vào bên trong. Nhìn cảnh tượng này, hiển nhiên Hồn tộc đã muốn ngoan độc trọng thương liên quân rồi.

“ Lùi lại! “

Sắc mặt của Cổ Liệt lúc này trở nên đại biến, trong mắt hắn đã không còn hắc y nhân kia mà chỉ còn Tử Tịch Chi Môn đáng sợ bao vây hết ba mặt Táng Thiên Sơn Mạch.

“Hồn Nguyên Thiên, quay trở lại đây, gọi Tử Tịch Môn ra, hoàn thành đại trận!”

Nhìn thấy đại quân Cổ Tộc đang có ý lui lại, một lão già gầy gò trong ba Hoạt Tử Nhân lạnh lùng nói.

“Lui mau..!”

Nghe lão già kia quát, lần này đến cả Cổ Nguyên cũng phải hét lên, lần này quả thực đại thế đã mất, ông ta cho dù tự tin là thiên hạ vô địch cường giả cũng không nhìn ra được chút hy vọng nào của cuộc chiến này.

Nhìn thấy Cổ Nguyên muốn bỏ chạy bản thân Hồn Thiên Đế chỉ nhếch miệng, hắn trực tiếp một chưởng đầy lùi Cổ Nguyên đang phân tâm làm đấu khí Cổ Nguyên tán loạn không ít phải chật vật lùi lai.

“Muốn chạy ngươi mơ tưởng chăng?”.

Hồn Nguyên Thiên chật vật lao lên trời, quả thực Hồn Nguyên Thiên không phải là đối thủ của Lôi Doanh nhưng muốn bỏ trốn thì vẫn thừa sức.

Bốn vị bát tinh đấu thánh chắn ở bốn phương, bốn tấm Tử Tịch Chi Môn tạo thành kinh người khí thế như muốn nuốt cả thiên địa vào bên trong vậy, trước thứ năng lượng đó cho dù Cổ Nguyên cũng cảm thấy bất lực.

“Tử Tịch Chi Môn – Tử Vong Giới”.

Tử Vong Giới chính là thủ đoạn mạnh mẽ nhất của Hồn Tộc có điều lần trước Hồn Thiên Đế cũng không dám dùng đối phó Vô Song, Tử Vong Giới thứ này địch ta không phân, nếu sử dụng trong Hồn Giới không khác gì mang theo sinh mệnh của toàn bộ Hồn Tộc, Hồn Thiên Đế tuy điên cuồng nhưng hắn còn chưa dám làm đến mức này.

Tử Vong Giới bốn mặt đều không có điểm yếu, khi Tử Vong Giới thành hình toàn bộ Cổ Tộc liên quân đều bị nhốt vào trong, cho dù là Cổ Nguyên cũng khó thoát ra ngoài.

Hồn Thiên Đế căn bản không chờ đợi được lập tức nắm lấy Đà Xá Cổ Đế Ngọc trong tay, cuộc chiến này Hồn Tộc vốn đã ép Cổ Tộc không thở nổi, Hồn Tộc căn bản không có lý do để thua.

Đúng lúc này cả bốn lão già trấn thủ Tử Tịch Chi Môn đều biến sắc sau đó một trong bốn người kinh ngạc bật thốt lên.

“Đừng đùa chứ, Tử Tịch Chi Môn toàn bộ mất đi khống chế”.

Câu nói này làm toàn bộ Hồn Tộc đại quân thậm chí là Hồn Thiên Đế đang vui vẻ lập tức khựng lại sau đó Hồn Thiên Đế như nhớ ra cái gì đó lập tức nhìn về phía hắc y nhân, chẳng biết từ lúc nào Hắc Y Nhân đã đứng trên Tử Vong Giới, điều đang sợ hơn cả bốn tấm Tử Tịch Chi Môn đều bay quanh thân thể Hắc Y Nhân như thần phục vậy.

Hồn Thiên Đế thấy vậy lập tức biến sắc, hắn không thể ngờ lại có kết quả thế này, hắn căn bản không thể tin Tử Tịch Chi Môn lại dễ dàng mất khống chế đến vậy.

“Chết tiệt ngươi đang làm cái gì?”.

Hồn Thiên Đế đương nhiên là bực mình thậm chí lúc này hắn muốn giết luôn hắc y nhân, kẻ dám ngăn cản kế hoạch tàn sát Cổ Tộc của hắn.

Đối mặt với nộ khí của toàn bộ Hồn Tộc bản thân hắc y nhân rõ ràng cũng không quan tâm lắm, hắc y nhân rất nhanh ngồi khoanh chân ngay trên Tử Vong Giới, lần đầu tiên từ khi xuất hiện đến nay hắc y nhân mới lên tiếng, giọng nói rõ ràng lại là nữ nhân.

“Tử Vong Giới thứ này quả thực đã lâu không gặp làm bản hậu có chút nhớ nhung, năm đó Hồn Tộc Huyết Đế từng dùng Tử Vong Giới phong ấn bản hậu một lần đáng tiếc không thành công, nếu đây là Huyết Đế chủ trì đại trận ta còn có chút suy nghĩ còn bằng bốn kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ cũng dám dương oai”.

Tiếp theo Hồn Thiên Đế chỉ thấy một cây đàn huyền cầm xuất hiện trên tay hắc y nhân, những ngón tay thon dài của nàng bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve người bạn yêu dấu.

“Khúc Siêu Độ”.

Ba chữ nhẹ nhàng phát ra từ miệng nàng lại làm toàn bộ cường giả Hồn Tộc như lạnh sống lưng, dưới tiếng đàn của nàng vô số âm thanh quỷ khóc xuất hiện, những âm thanh của vô số linh hồn bị Tử Vong Giới tiêu diệt, thứ oán khí này nhuộm đỏ cả thương thiên.

Nàng vẫn như vậy, vẫn bá đạo như vậy vẫn vô địch như vậy, đấu đế còn không có cách nào ép nàng huống gì đám người Hồn Thiên Đế.

“Trở về đi làm việc ngươi nên làm, những việc ngươi không nên làm tốt nhất đừng có nhúng tay, tham thì thâm đạo lý này chắc ta không cần phải dạy ngươi”.

Tử Vong Giới đã giết chết không biết bao nhiêu cường giả, đấu đế thì không có nhưng đấu thánh căn bản không đếm nổi, trải qua hàng vạn năm oán khí tích xúc lại, chỉ cần một kích đánh xuống tuyệt đối có thể làm Hồn Diệt Sinh vạn kiếp bất phục.

Hắc y nhân làm Hồn Thiên Đế còn sợ hãi hơn cả khi đối mặt với Tịnh Liên Yêu Thánh, hắn lập tức nắm lấy Đà Xá Cổ Đế Ngọc sau đó cùng toàn bộ Hồn Tộc đại quân rút lui để lại không gian chỉ còn những tiếng đàn u oán.

Vô số oán khí được tụ tập lại để rồi biến mất, vô số linh hồn bị giam giữ nơi đây được phóng sinh, một khúc đàn phóng sinh hàng trăm vạn linh hồn, thực lực cỡ này toàn bộ lịch sử ngoại trừ Phượng Khinh Huyền ra rốt cuộc còn có thể là ai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.