Chương trước
Chương sau
...........

Từ trong bóng tối vô tận Vô Song khẽ phất lên đôi cánh đen của mình, một lần nữa trở lại Đà Xá Cổ Đế Động Phủ, lúc này khi hắn vừa xuất hiện trở lại lập tức nhìn thấy toàn bộ đại điện như bị một cơn động đất phá hủy nhìn thảm hại vô cùng, Vô Song ngoại trừ thở dài cũng chỉ biết thở dài dù sao nhìn thấy công trình mình tự tay xây dựng lại bị phá hủy cũng có chút không đành lòng.

Lúc này đập vào mắt Vô Song là bức tượng đá mang hình dáng của một lão giả, dung mạo này Vô Song cũng không xa lạ gì, kẻ này chính là Đà Xá Cổ Đế.

Tượng đá đứng sừng sững ở trong thiên địa, nó được bao bọc bởi một loại khí tức cường mãnh của thiên địa, tại phía dưới cỗ uy áp của chủng khí tức kia, ngay cả Vô Song cũng có chút chịu không nổi, tất nhiên lúc này Vô Song căn bản cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực, đến cả di chuyển cũng phải nhờ đến đôi cánh sau lưng mình đủ biết Vô Song hắn mệt mỏi thế nào.

Vô Song ngước mắt lên nhìn tượng đá đồng thời tượng đá kia như cảm nhận được Vô Song tồn tại cũng khẽ nhìn hắn, ánh mắt cực kỳ có thần.

“Đại nhân bị thương nặng quá thì phải, ít nhất ngài khác xa so với tưởng tượng của ta”.

Giọng nói thần bí vang lên, giọng nói này đương nhiên xuất phát từ chính bức tượng khổng lồ kia, trước giọng nói của vị đấu đế vốn không thể tồn tại được trên thế giới này Vô Song chỉ khẽ mỉm cười.

“ Bắt được thứ đó không?”.

“Thứ đó luôn được cất giấu ở đây, nó không chạy ra ngoài được có điều khi thả nó ra mảnh tàn hồn này của ta cũng biến mất, đại nhân cẩn thận một chút thứ này sống lâu thành tinh phi thường hung hãn”.

Vô Song gật đầu, ánh mắt của hắn lóe sáng, Vô Song không sợ nhất là kẻ hung hãn, hung nhân trên đời này căn bản không ai bằng hắn, hung nhân chết trong tay hắn chính bản thân hắn còn lười đếm.

Muốn giải thoát phong ấn cho Sát Đạo Kiếm rất dễ hủy diệt toàn bộ Đà Xá Cổ Đế Động Phủ, chính vì vậy Vô Song mới cố tình muốn Đà Xá Cổ Đế để lại một đạo phân thân chuyên dùng phong ấn Đế Đan bên trong chính bức tượng này, nếu Đế Đan có thể chạy ra ngoài nhờ dư chấn của Sát Đạo Kiếm thì phi thường phiền phức, Vô Song hắn cũng không thừa hơi đi truy đuổi đối phương.

Chỉ thấy bức tượng rung lên một chút sau đó toàn bộ uy áp tồn tại trong đại điện đều biến mất như chưa từng tồn tại, đột nhiên ở giữa mi tâm của bức tượng một viên đan dược màu đen lao ra với tốc độ kinh khủng khiếp.

“Ra rồi, cuối cùng lão phu cũng thoát khốn rồi, chết tiệt cuối cùng lão phu cũng được tự do…”

Thanh âm bất ngờ xuất hiện kia tất nhiên là viên đế đan mà vô số thế lực tranh đấu đến sứt đầu mẻ chán, viên đế đan này do ở cạnh Đà Xá Cổ Đế quá lâu mà toàn bộ diện mạo cũng như tạo hình căn bản không khác gì chủ nhân của mình.

Viên Đế Đan lúc này như nhận ra cái gì đó không quá thích hợp, ánh mắt già nua của nó chớp động nhìn Vô Song, trong ánh mắt hiện lên từng tầng từng tầng sát khí.

“Tiểu tử ngươi đang làm gì bên trong động phủ của lão phu?”

Lão nhân vẫn đang trầm mặt phía trước bỗng nhiên phẫn nộ quát.

Viên Đế Đan này thực lực rất mạnh, nếu không bằng đám người Hồn Thiên Đế cùng Cổ Nguyên chỉ sợ cũng không kém bao nhiêu, nó đương nhiên có sự tự tin của mình, đương nhiên có cái gọi là bá đạo của mình.

Đáng tiếc Đế Đan lần này phi thường đen đủi, nó không biết kẻ nó đang gặp mặt là ai, đáp lại một viên Đế Đan nộ khí xung thiên Vô Song chỉ nhếch miệng khinh thường.

“Lão phu?, bản đế sống còn lâu hơn ngươi gấp vạn lần, thùng rỗng kêu to”.

Sau câu nói này một kiếm lóe lên, chỉ một kiếm duy nhất cắt thẳng qua cổ viên Đế Đan, đường kiếm này cực nhanh, nhanh đến nỗi Đế Đan căn bản không kịp phản ứng, nó hoàn toàn không hoài nghi nếu đối phương muốn giết mình tuyệt đối chiêu vừa rồi liền đầu lìa khỏi cổ.

Đế Đan đang cao cao tại thượng lập tức rùng mình chỉ là hắn chưa có kịp làm bất cứ hành động gì đã thấy một áp lực kinh hoàng từ chín tầng trời ép thẳng xuống, cả người hắn bị đánh bay xuống mặt đất.

Vô Song thản nhiên đưa một chân lên, một chân dẫm mạnh xuống đầu nó, lực chân của Vô Song làm toàn mặt đất quảng trường nứt toác, một cước này chấn cho toàn bộ cơ thể viên Đế Đan suýt nữa vỡ vụn.

Tiếp theo lại càng đơn giản, Vô Song chỉ đưa tay ra một hấp lập tức đánh viên Đế Đan về nguyên hình, một tay còn lại hắn thu luôn bức tượng Đà Xá Cổ Đế vào trong trữ vật giới chỉ, khóe miệng hắn nhè nhẹ mỉm cười.

“Cuối cùng cũng xong việc”.

Thân hình của hắn bước rất chậm rất chậm rời khỏi Đà Xá Cổ Đế Động Phủ, khi thân hình hắn hoàn toàn đi ra ngoài lập tức cả tòa động phủ một lần nữa lặn xuống dung nham nóng chảy, mãi mãi chìm vào dòng chảy quá khứ, mãi mãi không còn tồn tại trên thế gian này.

Ở bên ngoài kia Vô Song nhẹ nhàng nhấc luôn Lão Long Hoàng lên sau đó bước thẳng về phía Hồn Thiên Đế đang đứng ngây ngốc trên bầu trời, nhìn vị tuyết thế cường giả này đến lúc này còn chưa thoát khỏi ảo giác Vô Song không thể không thừa nhận mộng thuật của Mộng Vô Tâm cường đại.

Nhét bảo hạp cất chứa đế phẩm đan dược vào trong tay Hồn Thiên Đế, ánh mắt Vô Song lại lóe lên một tấm màn đen, tấm màn đe lướt qua toàn bộ đấu thánh của Hồn Tộc, khiến bản thân bọn họ run lên liên tục trong đó có cả Hồn Thiên Đế.

Xong xuôi mọi việc thân hình của Vô Song liền biến mất khỏi Tây Bắc Đại Lục, hắn cần phải trở về Thiên Mộ, hắn cần chuẩn bị cho cuộc chiến giữa Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.