Chương trước
Chương sau
Vô Song đi theo Mio tiến về phía chủ điện, không thể không nói Trấn Hải Thành bên trong phải làm Vô Song mở to mắt, tòa thành nơi Hoang là chủ nhân này căn bản vượt qua tất cả thành trì mà Vô Song đã từng thấy ở Nguyên Tố Thế Giới, không chỉ từng tòa kiến trúc xinh đẹp nhưng cũng không kém phần chắc chắn cho đến lực lượng binh sĩ thủ hộ nơi đây.

Binh sĩ của Hoang cũng có chia mạnh yếu có điều dù mạnh hay yếu trong ánh mắt luôn có một ngọn lửa nóng rực, quanh thân như ẩn như hiện chiến ý đáng sợ, bước chân của những binh lính tầm thường của Hoang thậm chí như cùng một nhịp, căn bản không phát hiện được là hai người cùng bước cho dù cả hít thở cũng đều chung một nhịp.

Thực lực của bọn họ có mạnh yếu khác nhau, nhưng khí thế lại hòa thành một thể, thứ chiến ý luôn chảy trong huyết mạch của Hoang, thứ cuồng bạo đáng sợ như những cơn sóng bạc đầu ngoài kia, dã thú luôn tồn tại trong chính cơ thể mỗi binh lính của Hoang.

Đạo quân này của Hoang cho dù chưa cần chiến đấu đã có chiến ý trùng thiên, nếu thực sự bước vào cuộc chiến tuyệt đối là một đạo binh lực phi thường cường hãn.

Tất nhiên trong Hoang không phải toàn bộ binh lính đều chảy xuôi Hoang huyết thậm chí trong ánh mắt của Vô Song đám binh sĩ này có đến 9 phần xuất thân từ Chiến Tộc, chính cái loại xuất thân này mới khiến Vô Song nhớ về ngày đầu tiên hắn đặt chân đến Chiến Tộc trăm năm về trước.

Bước chân của Mio không nhanh không chậm, ở trong Hoang thành như có một loại đạo vận chuyển động theo từng bước chân của Mio, trong ánh mắt của Vô Song không ngờ hắn lại có thể phát hiện vô số trận văn mờ mờ ảo ảo đặt tại Hoang thành, nơi đây như một tòa siêu cấp trận pháp, tòa trận pháp chỉ chuyển động theo mệnh lệnh của Mio.

Hai người vừa đi vừa nói, tốc độ không nhanh cũng không quá chậm, trên con đường đến chủ điện tiếng thỉnh thoảng cả hai lại cười nói với nhau, thỉnh thoảng Vô Song lại nhẹ xoa đầu Mio, còn Mio lại chỉ ngọt ngào cúi đầu, không ai biết trên đường đi hai người nói gì nhưng người ngoài nhìn vào tuyệt đối có thể cảm nhận được độ thân mật giữa Vô Song cùng Mio.

Đường đến Chủ Điện khá xa, ít nhất phải đi vào trung tâm của Hoang thành, tiến vào bức tường thành thứ tư, - Thiên Thành.

Trên con đường này có không ít người phát hiện ra Vô Song cùng Mio có điều tuyệt đối không có ai dám can thiệp, Hoang chủ muốn làm gì ngoại trừ Đại Thiên Tôn ra còn chưa có ai dám lên tiếng, kể cả thủ hộ thần thú, kể cả Tứ Đại Hộ Pháp, tuyệt đối không có ai dám đứng ra.

Tất nhiên việc gì cũng có ngoại lệ, lúc này bước chân của Vô Song cùng Mio đều dừng lại bởi có một thân ảnh xuất hiện chắn đường cả hai từ bao giờ.

Kẻ này có làn da khác với hầu hết các thành viên Chiến Tộc khác, da thịt của hắn không mang đủ các loại màu sắc kỳ dị mà rất giống da thịt của nhân tộc, máu tóc màu đen để theo kiểu mao gà, đuôi tóc kéo dài chạm đến gáy.

Nửa thân trên kẻ này để trần lộ ra từng đường chiến văn kỳ dị, khuôn mặt ẩn trong một chiếc mặt nạ hoàng kim, thân thể cao lớn vô cùng, ít nhất phải cao hơn Vô Song gần 2 cái đầu. Kẻ này không mạnh nhưng khí thế của hắn tuyệt không tầm thường.

Hắn giống như một cây trường thương muốn đâm thủng cả thiên địa này, một cây trường thương non nớt, một cây trường thương còn chưa thể hiện được toàn bộ phẩm chất của nó nhưng đã bắt đầu lộ ra phong mang, trên người hắn lúc nào cũng xuất hiện chiến ý cùng sát khí hòa quyện với nhau.

Ánh mắt ẩn trong chiếc mặt nạ lóe lên từng tia sáng hung tàn khóa chặt Vô Song, ánh mắt tràn ngập tự tin cùng bá khí.

Kẻ này thực lực cũng chỉ ngang ngửa Mio, hắn cũng chỉ là Hỗn Nguyên Chân Thần nhưng khí thế của hắn cho dù Vĩnh Sinh Chân Thần cũng không thể so sánh nổi, loại khí thế này chính là ngạo khí của thiên tài, của siêu cấp yêu nghiệt thậm chí là đệ nhất nhân một đời.

“A Từ hắn là ai?”.

Giọng nói của kẻ này rất lạnh, lạnh đến đáng sợ hơn nữa cả Hoang này cũng chỉ có một mình hắn dám dùng giọng nói này với Mio đồng thời ánh mắt của hắn vẫn quan sát Vô Song từ đầu đến cuối, ánh mắt lạnh lẽo như đang nhìn xác chết cả.

Mio nhìn thấy nam nhân này xuất hiện, đôi lông mày của nàng hơi hơi nhíu lại, nàng thực sự không hiểu tại sao hắn ngày hôm nay lại hành xử như vậy, ánh mắt hiện lên một tia khác lạ sau đó quay lại nhìn Vô Song đầy ái ngại ngụ ý xin lỗi rồi lập tức liếc nhìn nam nhân kia.

“Cửu ca ca, đây là khách quý của muội, hơn nữa hình như muội muốn làm gì cũng không đến lượt ca ca hỏi”.

Mio bình thường cực kỳ nghe lời vị Cửu ca ca này bởi hắn có thể coi là người cùng thế hệ thân thuộc nhất với Mio tại Hoang, thậm chí Mio có thể đạt đến thực lực ngày hôm nay cũng có công rất lớn của Cửu ca ca, tất nhiên Mio không phải cô bé không biết gì của trăm năm trước, nàng ở bên Cửu ca ca cũng gần trăm năm thời gian, trong thời gian này nói Cửu ca ca đối tốt với mình nàng đương nhiên gật đầu nhưng nói Cửu ca ca thích mình nàng căn bản không tin.

Kẻ được cọi là Cửu ca ca này cũng nhíu mày lại, hắn nhếch miệng, bên trong xuất hiện hàn ý lạnh thấu xương, Vô Song cùng Mio có thể cảm thấy cốt cách toàn thân của hắn khẽ run lên, chiến ý cùng sát khí trên người hắn càng ngày càng lớn thậm chí bao phủ cả người Vô Song vào bên trong.

Mio quá quen thuộc Cửu ca ca của mình, nàng liền biến sắc.

Tất nhiên Mio sẽ không lo lắng Cửu ca ca sẽ làm Vô Song bị thương, Hỗn Nguyên Chân Thần đánh cả ngày chưa chắc đã làm Vĩnh Sinh Chân Thần quan tâm chứ đừng nói đây là Cực Đạo Chân Thần cường giả thậm chí là Phong Hào cường nhân.

Nàng lập tức quay đầu lại nhìn Vô Song muốn cầu tình cho Cửu ca ca của mình, nàng cũng hiểu công tử của mình, công tử tuyệt đối sẽ không nương tay với bất cứ ai thách thức mình.

Mio vừa quay lại, nàng còn chưa kịp nói gì đã không thấy thân ảnh của Vô Song đâu nữa, ánh mắt nàng liền biến thành hoảng hốt, những ngón tay xinh đẹp nhè nhẹ đung đưa, nàng thậm chí muốn dùng trận pháp trong Hoang thành để cứu Cửu ca ca một mạng đáng tiếc hình ảnh tiếp theo lại làm Mio triệt để ngây ngốc thậm chí Cửu ca ca của nàng cũng triệt để ngây ngốc.

Vô Song hiện ra bên người ‘Cửu ca ca’ lúc nào không hay làm vị tuyệt thế thiên tài này run lên, hai tay đang khoanh lại của hắn lập tức muốn xuất thủ, lúc này nam nhân ‘hết sức bình thường’ kia cho hắn một cảm giác đáng sợ vô cùng, hắn biết nếu hắn không xuất thủ thì tuyệt đối không còn cơ hội xuất thủ.

Một quyền dùng toàn lực đáng ra đáng tiếc quyền chưa phát hết lực đã bị Vô Song chặn lại tiếp theo một tay Vô Song đưa ra, trong ánh mắt bất lực của ‘Cửu ca ca’ Vô Song nhè nhẹ vỗ lên vai hắn, khóe miệng của Vô Song chậm rãi cong lên.

“Hảo huynh đệ”.

Để lại một câu không đầu không đuôi, thân hình của Vô Song như một bóng ma lóe lên rồi biến mất, chỉ một bước chân hắn đã biến mất trong mắt cả Mio lẫn vị “Cửu ca ca” của nàng.

...

Nơi Vô Song xuất hiện là một ngự hoa viên rộng lớn, một nơi ngập tràn hương hoa cỏ, một hồ nước nhỏ với làn nước trong suốt, từng làn gió hiu hiu thổi qua khiến lọn tóc màu trắng của hắn nhẹ đung đưa.

Giữa ngự hoa viên là một bàn đá, bên cạnh tổng cộng có ba cái ghế, trên bàn là một ấm trà pha sẵn, cùng một bàn cờ vây chẳng biết chuẩn bị cho ai, khung cảnh ở đây rất giống một thế ngoại đào viên.

Vô Song tất nhiên không phải ngẫu nhiên xuất hiện ở đây, giây phút hắn bước ra một bước, giây phút hắn chạm vào người “Cửu ca ca” của Mio liền cảm nhận được khí tức của một siêu cấp cao thủ, thứ khí tức này khóa chặt lấy hắn.

Tất nhiên nếu Vô Song muốn giết người thứ khí tức kia không cản nổi hắn đây là điều chủ nhân khí tức cường đại kia cũng nhận ra, về phần giết người xong việc gì xảy ra cả hai đều không biết.

“Đánh trọng thương Ma Kha Vấn, khiến Ma Kha Lượng tàn phế, Ma Kha Thiên thực lực giảm đi ba phần, tứ địa hộ pháp của chúng ta bị một mình ngươi đập nát, trên lý thuyết ngươi tuyệt đối là kẻ thù của Hoang mới đúng, không biết một kẻ thù của Hoang như ngươi dùng tà thuật gì khiến Hoang chủ thân thiết với ngươi như vậy?”.

Giọng nói rất trầm ấm cũng rất thản nhiên, nhưng lại không cho phép bất cứ ai đặt câu hỏi lại, âm thanh của người này nặng tựa vạn cân.

Vô Song nhìn thân ảnh khổng lồ đang chậm rãi nhấp từng ngụm trà, ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua hắn, Vô Song chỉ nhè nhẹ mỉm cười.

Đại Thiên Tôn ngồi đó thưởng thức tách trà của mình, thân hình của ông ta to như ngọn núi nhỏ lại cầm tách trà chỉ bằng bàn tay trẻ con nhân tộc thoạt nhìn cực kỳ buồn cười nhưng hình ảnh này đi với Đại Thiên Tôn không ngờ lại hoàn toàn tự tin, cứ như nó phải như vậy mới là hợp tình hợp lý.

Vô Song thản nhiên bước ra một bước, hắn cũng ngồi xuống ghế đá, cũng chậm rãi tự rót cho mình một ly trà, toàn bộ khí thế trên người hắn biến mất như chưa từng tồn tại, ánh mắt có chút lim dim.

“Đạo vận thật mạnh, năm đó tiền bối thân là tuyệt đỉnh cường giả, lực lượng một người chống cả thiên hạ, hai nắm quyền liền tạo nên phong vân chỉ là cứng quá sẽ gãy”.

“Lúc đó vãn bối thậm chí còn nghĩ, chỉ cần tiền bối tiếp tục đi theo con đường này tuyệt đối chôn theo cả Chiến Tộc nhưng không ngờ tiền bối lại càng tiến lên được một bước, không còn là thanh bảo kiếm chặt đứt mọi thứ nữa, mà là một tấm khiên không thể phá hủy, khí thế của tiền bối so với ngày đó còn mạnh hơn, vãn bối vậy phải chúc mừng tiền bối rồi”.

Chiến Thần nghe Vô Song nói ánh mắt nhè nhẹ híp lại, ông ta thản nhiên gõ nhẹ lên bàn đá, âm thanh vẫn như vậy không lộ ra chút cảm xúc nào.

“Thú vị, vậy là ngày đó ngươi biết ta? Có điều hình như ngươi quá khen lão phu rồi, so với năm đó lão phu chỉ là con hổ mất nanh mà thôi”.

Vô Song nghe vậy ánh mắt chớp động một chút, những ngón tay cũng nhè nhẹ gõ lên bàn theo một tiết tấu đặc biệt.

“Nếu là mãnh hổ mất nanh chỉ sợ Hoang cũng không còn tồn tại, hơn nữa mãnh hổ có mất nanh hay không phải thử mới biết được”.

Vô Song vừa dứt lời Đại Địa Thần Lực của hắn bùng nổ, trên tay hắn xuất hiện Địa Ngục Ma Long Giáp, một quyền này chính là Hoàng Kim Thánh Long Quyền, một quyền này là quyền mạnh nhất Vô Song đánh ra từ khi đặt chân đến Đông Thiên Yêu Giới.

Vô Song nhanh nhưng ‘mãnh hổ mất nanh’ kia cũng không chậm, bàn tay khổng lồ từ lúc nào đã vung lên, hai người lần đầu tiên gặp nhau đều dùng một quyền này để chào hảo.

Trên đời này những kẻ dám quyền đối quyền với Chiến Thần không nhiều, Võ Thần của Bắc Thiên Cương Lĩnh có thể là tính là một người, lúc này Vô Song cũng có thể tính là hai người.

Một quyền đầu tiên cả người Vô Song bị đánh bay đi như quả bóng xì hơi, toàn bộ Địa Ngục Ma Long Giáp trên cánh tay phải của hắn nát bầy thậm chí cả cánh tay của hắn rung lên bần bật, đây chính là kết quả khi cứng đối cứng cùng Chiến Thần, một con quái vật của thế hệ trước.

Quyền đầu tiên đánh ra, Vô Song thảm bại.

Quyền đầu tiên vừa có kết qua thì quyền thứ hai đã ập đến, lại một nắm đấm như hủy thiên diệt địa của Chiến Thần nện xuống.

Vô Song tất nhiên cũng không thèm tránh, cánh tay trái mạnh mẽ xoay lại, một chân dẫm mạnh xuống đất, một quyền toàn lực bằng tay trái xuất ra.

Quyền thứ hai không khác gì quyền thứ nhất chỉ là quyền thứ hai Vô Song sử dụng thêm Lục Đạo Luân Hồi Ấn – Nhân Ấn Gia Trì.

Quyền đầu tiên Vô Song thảm bại, quyền thứ hai xuất ra.

Vô Song một lần nữa bị đẩy lùi 7 bước nhưng bên phái còn lại Chiến Thần cũng lùi lại ba bước, quyền thứ hai Vô Song vẫn bại nhưng so với một quyền đầu tiên chiến tích không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Ánh mắt của Chiến Thần đầy hứng thú nhìn Vô Song, quyền đầu của ông ta lần này lóe lên ánh sáng hoàng kim để rồi rất nhanh một gang tay hoàng kim sắc xuất hiện, thân hình của Chiến Thần lập tức biến mất, đây là quyền thứ ba.

Giây phút Chiến Thần biến mất thân hình Vô Song cũng không còn ở nguyên vị trí.

Quyền thứ ba này Vô Song lại đấm ra bằng tay phải, quyền thứ ba không khác gì quyền thứ hai chỉ là sử dụng thêm một thứ - Đại Địa Pháp Tắc – Đại Địa Gia Trì.

Một quyền này Vô Song mượn toàn bộ lực lượng của đại địa, mượn lực lượng của toàn bộ mặt đất dưới chân Tang Sơn.

Vô Song tất nhiên không mạnh hơn Chiến Thần nhưng chỉ quyền thứ ba hắn không thể thua.

Tang Sơn là gì?, Tang Sơn là đất của Viễn Cổ Đại Thần 25 Trùng Thiên, là đất của Đại Địa Đại Thần, chủ nhân của Đại Địa Thần Cách ở đây tung ra một quyền này căn bản không thể thua nổi, quyền này liền mang theo hơi thở của 25 Trùng Thiên Viễn Cổ Đại Thần.

23 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần nhìn thấy 24 Trùng Thiên cường giả chỉ có một con đường chết.

Trên đời không có bất cứ một 23 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần nào dám cùng Chiến Thần một trận chiến tuy nhiên ngày hôm nay liền là ngoại lệ.

Quyền thứ ba rốt cuộc cũng tung ra.

Vô Song lùi lại ba bước, khóe miệng xuất hiện một tia máu tươi.

Chiến Thần lùi lại ba bước, bàn tay phải của ông ta đã rách toác, ánh mắt đầy thâm trầm nhìn Vô Song.

“Một quyền này của ngươi giết Ma Kha Lượng thì không đủ nhưng để đánh bại hắn thừa sức, ba quyền của ngươi đánh ra hoàn toàn có thể đánh chết Ma Kha Lượng ngay tại chỗ, thực lực cỡ này mà lão phu không biết danh tiếng cũng kỳ”.

“Chiếc mặt nạ của ngươi rất đặc biệt nhưng lại làm lão phu nhớ đến một thứ, hình như Tây Thiên Pháp Giới cũng có loại mặt nạ này, mặt nạ của Sát Điện Sát Đế”.

“Sát Điện Sát Đế có tổng cộng ba vị, cả ba đều là nữ vậy chắc chắn không phải là ngươi rồi”.

“Mặt nạ của ngươi rất thần kỳ, che dấu toàn bộ thực lực, khuôn mặt, cốt linh, khí tức nhưng rốt cuộc lão phu bằng cảm giác thuần túy vẫn cảm thấy ngươi rất trẻ, cốt linh chắc chắn không lớn”.

“Cuối cùng ngươi nói trăm năm trước nhìn thấy lão phu, ngươi dùng hai chữ huynh đệ vỗ lên vai tiểu Cửu, ngươi có thể làm nha đầu A Từ kia như cái đuôi nhỏ bám theo”.

“Lão phu thực sự nghĩ đến một tiểu tử chỉ là tiểu tử kia căn bản không thể xuất hiện ở đây, ngươi rốt cuộc là ai?, hay là hôm nay lão phu gặp ma?”.

Vô Song không trả lời, hắn chỉ chậm rãi tháo chiếc mặt nạ của mình ra, mỉm cười ôm quyền.

“Vãn bối Cửu U Vô Song tham kiến tiền bối, trăm năm không gặp thực lực của tiền bối càng ngày càng mạnh”.

Mối cái cúi đầu này lễ tiết, là lời cảm ơn của Vô Song đối với những việc Chiến Thần làm cho Mio, vì Mio một cái cúi đầu này không sai.

Trăm năm trước khi còn mang theo thân phận của Thiên, bản thân Vô Song từng đánh cùng Chiến Thần một trận, trận đấu đó hắn nhập trong xác của Đại Thiên Thế Giới – Tu La Điện – Tu La Vương, trong tay nắm giữ Bất Tử Trường Sinh Công, trận chiến đó cả hắn cùng Chiến Thần đều là lưỡng bại câu thương có điều nếu trăm năm trước thực lực của Chiến Thần như ngày hôm nay hắn liền thua chắc.

Chiến Thần không hổ là Chiến Thần, căn bản không thể coi thường.

Về phần Chiến Thần lúc này lần đầu tiên sau trăm năm, lần đầu tiên kể từ khi ông ta bước ra một bước tu thành Thủ Hộ Ý Chí của chính mình bản thân Chiến Thần mới bị rung động như vậy, ánh mắt nhìn vào Vô Song rung động thật sâu.

Trăm năm trước một ngón tay ông ta có thể dí chết tiểu tử kia, trăm năm sau hai người dĩ nhiên chiến hòa?.

Trăm năm trước tiểu tử kia là Thiên Kiếp kiến hôi, trăm năm sau dĩ nhiên là Phong Hào Chân Thần?.

Trăm năm trước hắn bị vây trong Tiềm Long Tử Địa nơi mà không có ai trong Nguyên Tố Thế Giới có thể đi vào, trăm năm sau hắn lại xuất hiện ở Đông Thiên Yêu Giới?.

Trên đời này còn công bằng không? Trên đời này còn công đạo không?.

Trong cùng thế hệ năm đó Vô Song căn bản không phải mạnh nhất, trong Tiềm Long đại chiến năm đó Vô Song chỉ mới chiến đấu chủ yếu với cao thủ của Nam Thiên Đại Địa đã cực kỳ chật vật.

Trăm năm trôi qua cho dù kẻ mạnh nhất trong đám đó mới chỉ là Hỗn Nguyên Chân Thần vậy mà Vô Song đã là Phong Hào Chân Thần?, nếu đám người kia được gọi là tuyệt thế yêu nghiệt thì kẻ trước mặt Chiến Thần được gọi là gì?

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.