Edit: Kidoisme
Bật điều hòa xong Mục Nhiên thoải mái duỗi tay, lấy cái gối nằm ngủ ngon, ngủ khỏe.
Tạ Tắc Nghiêu liếc mắt nhìn cậu ngủ, nhớ lại đám chữ kích thích được viết trong kịch bản lần này.
Hắn mím môi, yên lặng chỉnh điều hòa trong xe lạnh hơn nữa.
Hai người tới bệnh viện Thompson lấy cớ bắt Mục Nhiên đi kiểm tra sức khỏe để đuổi cậu đi.
Ông rót cho Tạ Tắc Nghiêu chén trà, dịu dàng hỏi: "Ngài Tạ, ngài có biết nguyên nhân lần này cậu Mục tái phát không?"
Tạ Tắc Nghiêu rũ mắt nhìn lá trà nổi lềnh phềnh trên cốc, trầm giọng đáp: "Không có lý do rõ ràng, chỉ là đêm qua em ấy đọc trang web văn học khác."
"Tôi đâu có biết ngoài Tấn Giang ra còn nhiều trang Web như vậy nên không để ý, kết quả sáng nay em ấy phát bệnh."
Thompson gật đầu hỏi tiếp: "Lần này cậu ấy đọc tiểu thuyết gì?"
"Tiểu thuyết lần này có vẻ 'bình thường' hơn hai lần trước." Tạ Tắc Nghiêu hắng giọng, uyển chuyển miêu tả: "Nội dung về...cuộc sống chồng chồng."
Thompson uống thêm ngụm trà, cười cười nói: "Đứng trên góc độ nào đó thì hai lần trước cũng nói về cuộc sống chồng chồng."
"Nhưng lần này có vẻ khác biệt hơn rồi nhỉ?"
Tạ Tắc Nghiêu ngẩn người: "Ngài đoán phải."
Thompson đặt chén trà xuống bàn, tiếp tục giải thích: "Mỗi lần cậu Mục phát bệnh, Tạ Tắc Nghiêu ngài đây luôn luôn là nhân vật quan trọng nhất."
"Ngài có để ý không, dù là trong tiểu thuyết nào thì cuộc sống của cậu ấy cũng có điểm giống hệt."
"Ý ngài là....tiểu thuyết em ấy lựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-oc-cua-cau-hong-roi/1149781/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.