Edit: Kidoisme 
Phản ứng đầu tiên của Lục Liên Trà chính là cảm thấy mình bị hoa mắt, nhưng dù cậu ta có tỉ mỉ nhìn kỹ lại đến đâu thì kết quả thực sự chỉ có một. 
Cái mặt xấu đen thui này… 
Chính xác là tổng tài Diệu Tinh Tạ Tắc Nghiêu. 
Lục Liên Trà ngạc nhiên, hết nhìn Tạ Tắc Nghiêu rồi lại nhìn Mục Nhiên, khẽ hét lên một tiếng: “Em, em không nhìn thấy gì hết!” 
Nói xong cậu ta vội vàng chạy, hệt như có con mãnh thú nào đuổi theo không bằng. 
Mục Nhiên đi ra sân, từ từ tiến về phía Tạ Tắc Nghiêu. 
Tạ Tắc Nghiêu liếc Lục Liên Trà rồi nói với cậu: “Để anh xử lý cậu ta.” 
Mục Nhiên: “Không sao, cậu ấy biết cũng được.” 
Tạ Tắc Nghiêu trầm mặc một lát, nhìn lên camera ven đường, có vẻ như bọn chúng nghe thấy hiệu lệnh của hắn, tất cả đồng loạt tối đèn. 
Mục Nhiên cảm thấy hơi khó hiểu: “Sao anh lại ở đây?” 
“Không về nhà à?” 
Tạ Tắc Nghiêu vốn định nói là không về nhưng đột nhiên trong óc lại vang lên mấy câu vớ vẩn Bỉnh Ương bảo mình lúc trước, lời lên đến miệng đành phải nuốt về: “Anh đi nghỉ với công ty.” 
Mục Nhiên ngẩn người: “Ở đây luôn hả?” 
Tạ Tắc Nghiêu gật đầu, mặt không đổi sắc nói: “Vương Hoắc đề nghị, nơi đây phong cảnh đẹp, thích hợp với nhân viên.” 
Mục Nhiên ngó xung quanh vài vòng không thấy có nhà trọ nào khác: “Thế anh ở đâu?” 
Tạ Tắc Nghiêu: “Thuê biệt thự ở gần đây.” 
Thậm chí vì để lấp liếm, hắn tiếp tục bốc phét: “Những người khác đang mở tiệc, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-oc-cua-cau-hong-roi/1149768/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.