Edit: Kidoisme
Mười giờ sáng, thời điểm đã gần tới bữa trưa vì vậy cho nên quán ăn sáng không một bóng người.
Tạ Tắc Nghiêu nhìn miếng bánh quẩy còn sót lại trong bát Mục Nhiên, im lặng một lúc rồi ngước mắt hỏi: "Em ăn no chưa?"
Mục Nhiên: Em no rồi, nhưng em còn ăn tiếp được.
Cậu gật đầu rồi lại lắc lắc: "Để bụng ăn bánh bao nhỏ nhân gạch cua."
Cậu vừa dứt lời, đằng sau đã vang lên tiếng gọi nội lực của người đàn ông trung niên: "Bánh bao nhỏ nhân gạch cua đến đây!!!"
Chủ quán ăn sáng đặt cái lồng lên bàn, sau đó kèm theo hai chén canh nóng.
Mục Nhiên hít hà vài hơi, thơm thật.
"Ông chủ, bọn cháu không gọi canh."
"Nào nào." Ông chủ quán ăn sáng cười ha hả nhìn Mục Nhiên, sau đó quay sang từ ái ngó Tạ Tắc Nghiêu: "Đều là khách quen cả, tặng hai đứa đấy."
"Đây-" Ông đặt một bát xuống trước mặt Mục Nhiên: "Canh gà đen có tác dụng bổ sung dưỡng nhan cho một làn da căng mịn xinh đẹp."
Mục Nhiên nói cảm ơn rồi nâng bát canh chậm rãi uống.
Cậu thấy ông đẩy bát còn lại về phía Tạ Tắc Nghiêu, ghé tai hắn hạ giọng, thầm kín nhắc nhở: "Uống đi, cái này là đồ tốt."
"Canh pín dê, bổ thận." (*)
Tạ Tắc Nghiêu: "........."
(*) Pín dê: b**p của con dê.
Ông chủ quán ăn sáng đưa canh xong thì không bỏ đi luôn mà ngược lại kiếm cái ghế ngồi xuống cạnh Tạ Tắc Nghiêu, thấy hắn ngồi bất động thì vuốt tóc, thở dài ngao ngán: "Chàng trai, bác thấy cháu giống thằng con trai nhà bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-oc-cua-cau-hong-roi/1149755/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.