Edit: Kidoisme
Mục Nhiên im lặng một lúc sau đó buồn bực phản bác: "Sao cậu cứ nghĩ tôi bị bệnh thế nhỉ?"
Tịch Đồng ăn ngay nói thật: "Tại cậu bình thường quá đấy...."
Thỉnh thoảng thì y như người khỏe mạnh nhưng cứ hở ra là lại nói mê nói sảng nói khùng nói điên. - Cậu ta im lặng nghĩ.
Mục Nhiên ờ một tiếng: "Bởi vì tôi hoàn toàn bình thường."
"Sai, bởi vì cậu căn bản không ý thức được mình bị bệnh!"
Tịch Đồng nói năng không nghĩ một câu rồi mới chột dạ, đối diện với ánh mắt đen trong vắt của Mục Nhiên vội vàng chữa cháy: "Máu bầm trong não cậu vẫn còn đấy, thế không bị bệnh thì là gì?"
Sau đó cậu ta lấy ra túi trái cây sấy đường nhét miếng nhỏ vào miệng Mục Nhiên: "Nói chung tôi thấy kỹ thuật diễn của cậu nát là chuyện tốt."
Dừng lại nghĩ ngợi một lát, Tịch Đồng bổ sung thêm: "Chứng tỏ không gian phát triển sau này của cậu lớn."
Mục Nhiên lẳng lặng nhai trái cây, nhìn chằm chằm Tịch Đồng.
Tịch Đồng căng da đầu chém gió: "Cậu cứ nhìn mấy chàng ảnh đế mấy nàng ảnh hậu kia mà xem, kỹ thuật diễn đỉnh rồi thì lấy đâu ra không gian cố gắng nữa!"
"Không giống như cậu, con dốc còn dài, có nhiều động lực phấn đấu."
Cậu an ủi hay là xỏ lá tôi thế Tịch Đồng?!
Mục Nhiên nhai nát miếng trái cây sau đó mon men cướp túi xách của cậu ta xem còn không.
Vương Cự đúng lúc đi qua nghe thấy câu nói của Tịch Đồng, cười ha hả với Mục Nhiên: "Tôi thấy Đồng Đồng nói có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-oc-cua-cau-hong-roi/1149753/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.