Edit: Kidoisme
Tạ Tắc Nghiêu một lần nữa bị nghi ngờ năng lực đàn ông, hắn cầm đôi đũa kẹp bánh bao nhét vào miệng Mục Nhiên, vừa nhét vừa lẩm bẩm: "Em cứ chờ đi, chờ em khỏi bệnh rồi..."
Lời còn chưa dứt, trên bàn đã nhiều thêm một bát canh nóng tỏa hương nhàn nhạt.
Mục Nhiên hít thử: "Ông chủ, cháu không gọi canh."
Chủ quán hiền từ nhìn Tạ Tắc Nghiêu: "Không, chàng trai này giống con bác, bác tặng hai đứa."
Tạ Tắc Nghiêu không từ chối, gật đầu cảm ơn: "Cháu xin nhận."
"Canh thịt dê, ăn vào bổ thận."
Tạ Tắc Nghiêu: "................."
Chủ quán vỗ vỗ vai hắn an ủi, thở dài tiếc nuối: "Haiz, đẹp trai thế mà..."
"Bác mở quán ở đây nhiều năm rồi, có nhiều bác sĩ đến ăn sáng lắm. Mách nhỏ cho hai đứa, tuy nói khoa não của Lang Phong nổi tiếng nhất cả nước nhưng thực chất phụ khoa, nam khoa cũng chả kém cạnh đâu, bên đó có anh bác sĩ Thiệu mới về."
"Khám một lần, sướng cả đời."
"................."
Tạ Tắc Nghiêu lập tức đứng lên lôi Mục Nhiên chạy ra khỏi cửa.
Mục Nhiên đi được hai bước, nghiêng đầu hỏi hắn: "Đi nam khoa hở?"
Tạ Tắc Nghiêu điên tiết túm bím tóc của cậu, rặn trong kẽ răng: "Về nhà."
Bởi vì sáng nay đi khám nên không thể ăn cơm, Tạ Tắc Nghiêu phải dậy thật sớm lôi cậu đi, đảm bảo xong xuôi sẽ kịp thời gian ăn sáng hàng ngày.
Hai người ngồi lên xe không may gặp tắc đường, cả tiếng mới nhích thêm được vài mét.
Mục Nhiên kiếm cái mũ lưỡi trai đội lên đầu, ngáp ngắn ngáp dài kêu ngủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-oc-cua-cau-hong-roi/1149748/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.