Lý gia có nuôi hai con trâu, con trâu để cho Hà Sinh mượn là con trâu hay kéo xe chở hàng của nhà họ. Về đến nhà, đầu tiên là mang trâu vào chuồng cẩn thận. Trâu mượn của người ta, cũng cần phải chú ý một chút. Vì vậy Hà Sinh lập tức đi đến bờ sông cắt một sọt lớn cỏ xanh tốt, mang về cho trâu ăn. Hà Đại Xuyên trở về lập tức buông đòn gánh, đi đến chuồng trâu. Đứng một bên nhìn con trâu đang sảng khoái ăn cỏ, ông cảm khái nói: "Nhà bọn họ nuôi trâu cũng thật tốt. Con bò già nhà chúng ta nếu còn cũng sẽ như thế này, tốn không ít cỏ cho nó." Trong lời nói mang một cỗ muộn phiền. Hà Đại Xuyên còn sợ trâu ăn không đủ, muốn vác gùi đi cắt thêm cỏ. Vào mùa hạn hán lúc này, chỉ còn cỏ ở dọc bờ sông là tươi tốt một chút. Thấy ông hấp tấp muốn đi, Hà Tằng thị vội vàng nói: "Ông tranh thủ trở về, đừng chậm trễ, con dâu sẽ nhanh chuẩn bị cơm xong." Hà Đại Xuyên mang một sọt cỏ trở về, tiện tay bắt thêm một con cá. Đó là một con các trắm cỏ khoảng nửa cân, bởi vì nước cạn nên dễ dàng bắt được. Trừ bỏ cá trắm cỏ, còn có một giỏ trúc chứa mấy loài tôm tép bé nhỏ. Trương Tích Hoa đem cá thả vào trong bồn nước, định ngày mai sẽ nấu một bữa cá. Còn lại tôm tép nhỏ liền rửa sạch, chừa lại khoảng một chén để nấu canh, còn lại xếp lên một cái mẹt, dùng lửa âm ỉ trong lò hong khô. Định chờ ngày mai trời nắng phơi khô, sau phối hợp cùng gia vị các thứ để chưng ăn. Đến giờ cơm cả nhà lẳng lặng dùng bữa, đột nhiên Hà Đại Xuyên nói: "Nếu tình hình hạn vẫn kéo dài thì nhà ta thu lúa sớm một chút." Nếu trời có mưa, đoán chừng nửa tháng sau cũng phải đến lúc thu hoạch hoa màu. Hiện tại, hạt lúa thiếu nước khô quắt cũng chỉ mài được một ít gạo tấm còn lại thì ăn vỏ trấu. Ruộng đất vốn cách xa nguồn nước, gánh một lần nước là vô cùng gian nan vất vả, không đến hai ngày đã khô cạn. Chẳng ai muốn chịu đựng loại ép buộc này, chưa kể hạt thóc cũng thật sự không thể mọc thêm được nữa, vì vậy Hà Đại Xuyên quyết định như vậy. Hà Tằng thị chần chờ nói: "Nếu không thì chờ một chút?" Hà Sinh cũng không muốn cứ như vậy liền từ bỏ, nói: "Cha, chờ một chút thôi, hai ngày sau ta đem than bán xong, rảnh tay liền chuyên tâm lo chuyện ruộng đất." Hà Đại Xuyên nặng nề thở dài một hơi, im lìm không nói lời nào. Không khí trong nhà chợt thay đổi, Hà Nguyên Nguyên cũng không dám nói gì, Trương Tích Hoa ngồi bên người Hà Sinh cũng chỉ biết im lặng cúi đầu ăn cơm. Kỳ thật tổn thất của Hà gia so với toàn thôn mà nói là không nhiều, bởi vì ruộng của Hà gia phần lớn thông nhau, trong có chỉ có mảnh ruộng cạn là thiếu nước, những năm trước khi xếp hàng lấy nước tưới cũng không mấy khi thấy Hà gia. Cho nên, tổn thất lớn nhất là ba mẫu ruộng kia thôi. Mảnh ruộng đó trồng ngô, đều là huynh đệ Giang gia bỏ công sức cứu không ít cây. Hoa màu chính là vận mệnh của nông hộ, chuyện mất mùa này, sao lại không lo nghĩ được chứ? Cha chồng vì vậy mấy ngày nay có chút nóng tính, sinh không ít nhiệt miệng, uống mấy ngày trà giải nhiệt mới có thể giảm một chút. Mọi người đã ăn xong, Trương Tích Hoa nhanh chóng thu dọn gọn gàng, chuẩn bị đi nghỉ sớm. Ngày mai trượng phu dậy sớm xuất môn, nàng cũng dậy sớm một chút chuẩn bị thức ăn cho trượng phu. Hà Sinh rửa mặt xong liền nằm xuống, dưỡng tinh thần chuẩn bị lên đường. Lần này là Trương Tích Hoa dậy sớm hơn Hà Sinh, liền chuẩn bị bánh bột ngô cùng cao lương cho hắn mang theo. Nàng lấy thịt đã ướp kĩ, phơi khô mấy ngày trước cắt ra một ít, hấp chín. Tất cả sắp xếp gọn gàng. Trước khi Hà Sinh ra cửa, Trương Tích Hoa dặn dò: "Nhị thúc thích ăn thịt muối, đến lúc đó chàng nhớ chia nhiều một chút." Hà Sinh gật gật đầu, vừa đúng lúc Hà Nhị thúc vào Hà gia môn. Ông liền cùng Hà Đại Xuyên đem xe trang bị đầy đủ. Sau đó, Hà Sinh cùng Hà Nhị thúc lập tức khởi hành đi Đại Lương trấn. Bọn họ quyết định bán than trước, Hà Nhị thúc đã đi trước một bước tìm hiểu kĩ giá tiền, phòng trừ trường hợp thúc cháu bọn họ bị lừa gạt. Thương nhân ai cũng có chút tính toán, cho dù than của Hà gia từ trước tới nay vẫn là khách quen mua lại, nhưng chính mình cũng cần nắm chắc tình hình. Nông dân tuy nghèo nhưng không phải là không thông minh, khôn khéo. Hai người Hà Sinh đi trấn trên phải đến chạng vạng tối mới trở về. Hà Tằng thị cùng Trương Tích Hoa tán ngẫu mấy câu, đều hi vọng than có thể bán được giá. Trong khi chờ đợi, Hà gia ai làm việc nấy. Buổi chiều thời tiết khá ôn hoà, Trương Tích Hoa cùng Hà Nguyên Nguyên hai người đi hái táo, góc vườn Hà gia có mấy cây táo ta, mỗi cây đều đã kết quả. Lúc bình thường không chú ý lắm liền có người vụng trộm hái táo. Đặc biệt là mấy hài tử trong thôn, mỗi khi đi qua đều nhìn chằm chằm. Bọn họ vụng trộm hái mấy trái táo lại dẫm vào mấy luống rau Hà gia cố ý chăm sóc, đem chúng chết héo một mảnh, chọc Hà Tằng thị tức giận vô cùng. Trương Tích Hoa thấy vậy, mặc kệ táo đã chín hay chưa nhanh chóng hái xuống. Hai người đi đến liền bắt gặp mấy hài tử khoảng tám chín tuổi đang hái trộm táo. Hà Nguyên Nguyên tính khí nóng nảy liền lấy gậy trúc đuổi theo mấy đứa trẻ. Hà Nguyên Nguyên vừa đuổi theo vừa mắng: "Có gan trộm cũng đừng chạy, La Tiểu Cẩu, Nhị Oa Tử... Mấy người các ngươi. Một lát ta sẽ đến từng nhà nói cho cha mẹ các ngươi biết." Nàng vung gậy trúc lên. Mắt thấy sắp đánh tới mình, một đám hài tử thường chạy nhảy khắp nơi lập tức nhanh chóng chạy đi, nháy mắt đã không còn tung ảnh. Hà Nguyên Nguyên lúc này ném gậy trúc, thở hổn hển không nói nên lời. Thấy vậy, Trương Tích Hoa mỉm cười an ủi: "Nguyên Nguyên đừng tức giận, chúng ta sớm hái hết nó, sau này sẽ không người chạy tới đạp hư rau dưa nữa rồi." Điều này là vô cùng hợp lý, Hà Nguyên Nguyên vỗ ngực một cái cho thuận khí, ngẫm lại vẫn là lòng dạ không thuận, mắng: "La gia kia là một đám tặc, không tốt chút nào! Muội nghĩ nhất định là La Tiểu Cẩu dẫn đầu." La Tiểu Cẩu là nhi tử của La Nhị Cẩu, cái tên này chỉ là trong lúc đùa giỡn mọi người gọi ra, kết quả là một truyền mười, mọi người đều quen miệng gọi thành như vậy. Nương tử của La Nhị Cẩu là người lần trước chèn ép Trương Tích Hoa, nàng có một khuê nữ kêu La Hương Viên, năm nay mười sáu tuổi, vốn sớm đã đính hôn, kết quả nhiên phụ thân nhà kia đột nhiên bị bệnh. Trong nhà dùng hết vốn liếng, còn phải bán vài mẫu ruộng lấy tiền chữa bệnh. La Nhị Cẩu cùng Vương thị thấy manh mối không đúng, lúc này liền đánh nhịp muốn huỷ hôn. La gia cố tình gây sự vài lần, nhà trai không chịu nổi phiền nhiễu, liền mang toàn bộ lễ trả lại cho La gia, chấp nhận huỷ hôn. La Hương Viên từ hôn không lâu, đường tỷ La Hương Cầm của nàng cũng cùng Hà Sinh huỷ hôn. Lúc ấy Hạ Tây thôn rất nhiều thôn dân lén cười nhạo La gia đây là so với hát tuồng còn phấn khích hơn, toàn gia từ hôn cùng một lúc. La Hương Viên đang ở tuổi cập kê cũng có không ít người hướng hôn, thế nhưng lại có lòng chú ý Hà Sinh. Thời niên thiếu Hà Sinh vóc dáng cũng không cao, ngược lại có chút nhỏ gầy, nàng thích hắn là vì Hà Sinh là người học chữ, đứng giữa đám người thật sự đã khác biệt hơn rất nhiều rồi. La Hương Viên cảm giác mắt nhìn của mình cũng thật tốt. Nhưng là Vương thị lại đem nàng đính hôn với Hồ Đại Lang thôn bên cạnh, La Hương Viên chỉ có thể nén lửa giận trong lòng, điều kiện của Hồ Đại Lang cũng tốt, vì thế nàng đành phải khăn gói chuẩn bị đi Hồ gia. Sau xảy ra những chuyện này, tâm La Hương Viên cũng thấp thỏm, thấy đường tỷ huỷ hôn, tâm tư lại nổi lên, nàng hướng cha mẹ đi Hà gia đòi hôn sự. Nàng cùng Hà Nguyên Nguyên chẳng mấy khi tán ngẫu, giao hảo qua lại cũng không tính là thân thiết. Nhưng là La Hương Viên thích Hà Sinh, nghĩ có hi vọng gả cho Hà Sinh, vì thế hướng Hà Nguyên Nguyên bày tỏ chút thiện chí. Tâm tư Hà Nguyên Nguyên là của một tiểu cô nương, ngươi muốn mọi việc theo ý nàng, nàng liền cảm thấy ngươi không có hảo ý, tỷ như Hoàng Gia Vượng chính là ví dụ tốt nhất, vì thế La Hương Viên không lấy được hảo cảm, ngược lại làm cho Hà Nguyên Nguyên cảm thấy nhàm chán. Hà gia đối với La gia, tuyệt đối là chán ghét, Hà Nguyên Nguyên vốn đang có cớ, muốn mắng La gia một chút, lại nghĩ đến tẩu tử đang ở đây, đành nhịn xuống tâm tư này. Hai người cùng nhau làm nửa ngày mới đem toàn bộ hai cây táo hái xuống, một cây cũng được khoảng nửa sọt. Trương Tích Hoa nhìn số táo, trong lòng vui vẻ, chỗ táo này phơi khô làm táo đỏ, tác dụng thật tốt. Hà Nguyên Nguyên tuỳ tiện lấy một quả táo chín cho vào miệng, đưa tay chỉ xa xa hô: "Tẩu tử, kia có phải ca ca của muội không?" Trương Tích Hoa nhìn sang, gật đầu nói: "Đúng là ca ca của muội." Hà Nguyên Nguyên kinh ngạc nói: "Sao sớm như vậy đã trở lại? Chẳng lẽ không bán xong?" Hà Nguyên Nguyên trong lòng không khỏi có chút hoảng, chẳng lẽ là than không bán được? Nàng tuy tuổi nhỏ nhưng không phải không biết gì, cũng hiểu rằng trong nhà kiếm được tiền thì nàng mới có khả năng sống tốt. Bởi vậy, Hà Nguyên Nguyên liền có chút lo lắng đứng ở ven đường chờ Hà Sinh đến gần. Trong lòng Trương Tích Hoa cũng có chút lo lắng, nhìn đến hai người Hà Sinh ngồi trên xe bò không có sọt than củi nào mới thở phào, cười nói: "Đã bán không còn sọt nào thì cũng nên trở về rồi." Bán than nhân tiện tặng luôn cho khách mấy cái sọt chứa đó, về lâu dài có thể tạo được mối quan hệ tốt. Dù sao bên cạnh Hạ Tây thôn cũng có một rừng trúc, làm mấy cái sọt chỉ là chuyện tốn chút thời gian. Nghe tẩu tử nói xong, Hà Nguyên Nguyên liền vui vẻ chờ, trong lòng không khỏi có chút chờ đợi ca ca có chút năng lực, mua mứt quả ngào đường các loại cho nàng đỡ thèm. Hà Sinh cùng Hà Nhị thúc càng ngày càng gần, Hà Nhị thúc cũng thấy các nàng, liền cười nói: "A Sinh, vợ ngươi đang hái táo ở đây, ngươi đến giúp một tay thôi." Cho dù ngày mùa có chật vật, cũng chỉ khổ dân chúng, các quan to, nhà giàu sẽ không cắt giảm ăn uống, chi dùng. Bởi vậy, giá than cũng không sai biệt lắm. Trên đường trở về, tâm tình thúc cháu hai người cũng thực khoan khoái. Hà Sinh thăm dò nhìn sang, Trương Tích Hoa mặc một bộ xiêm y vải bông thực rất bình thường nhưng vẫn ẩn hiện dáng người tinh tế của nàng, tựa hồ nàng cũng đã nhận ra, quay đầu nhìn sang. Hà Sinh vội vàng quay mặt đi, nhìn chằm chằm muội muội nhà mình. Hà Nguyên Nguyên cũng mặc một bộ xiêm y vải bông, nhưng lại có màu xanh lá cây nhẹ nhàng mát mẻ, làm nổi bật lên vẻ hoạt bát xinh đẹp của một tiểu cô nương, đối lập hoàn toàn với nương tử của hắn. Hà Sinh biết rõ xiêm y của vợ treo trong tủ cũng không có mấy bộ màu sắc xinh đẹp, nhất thời hắn mới nhớ lại xiêm y của nàng nơi cổ tay, cổ áo ít người chú ý mới thêu một ít viền hoa văn khác biệt, phải đặc biệt chú ý mới nhận ra. Thu lại ánh mắt nhu hoà vừa xẹt qua thê tử, Hà Sinh liền xuống xe bò, định mang sọt táo để lên xe, nhờ Nhị thúc đánh xe vào nhà. Trâu vừa tới cạnh mảnh vườn, liền lập tức ăn rau, mọi người cũng không quá để ý, mặc kệ để cho nó ăn vài cọng rau cải.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]