Từ Thời Thê hơi bực mà biện giải đậu hũ này cùng đậu hũ kia khác nhau, Văn Già La liền cười hì hì dọn dẹp hạt châu. Lúc cùng đi xuống lầu cũng đã ngửi thấy được hương vị canh gà. 
Hôm nay mua là gà xương đen ( gà ác),Từ Thời Thê nghe mẹ nói nữ nhân ăn loại gà này tốt hơn. 
Hai người một cái lẩu, bầu không khí ăn không phải nhiệt liệt, mà là vô cùng ấm áp. Đôi đũa có đôi lúc đan xen qua, đem đồ ăn gắp vào chén nhau, sau đó nhìn nhau cười, bữa trưa lại càng ngon hơn. 
Các nàng tuy rằng cũng cùng nhau ăn cơm rồi, lại chưa từng có được cảm giác như vậy. Nhìn Văn Già La ăn đến ngon lành, Từ Thời Thê trong lòng khẽ động, có một ý niệm chậm rãi thành hình trong đầu, nhưng nàng lại không nói ra. Quyết định rồi nói, làm thành lại nói, hẳn là sẽ càng có kinh hỉ a!. Cô gái kia không phải đã nói, nếu như chỉ có một người dũng cảm, thì cũng vô ích sao, như vậy chính mình có phải hay không nên làm chút gì. 
Tựa như muốn đem tất cả đều moi sạch ra, Từ Thời Thê chỉ muốn đối tốt với em ấy. 
Thật ra chỉ là một bữa trưa vô cùng đơn giản, nhưng hai người đều cảm thấy mỹ mãn. Trận tuyết nhỏ lúc các nàng lên núi đã ngừng rơi, sau giờ ngọ lúc này bầu trời hơi hơi sáng lên, các nàng quyết định ra ngoài đi bộ một chút. 
Văn Già La lấy ra mũ với bao tay mới mua. Lấy ra cầm trong tay Từ Thời Thê mới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-ngon-tay/989172/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.