Có câu "vui quá hóa buồn", mà vui quá hóa buồn chính là muốn răn dạy con người ta chớ nên cười quá sớm. Nếu thời gian có thể chẻ đôi vì hai cá thể song song, vậy thì có lẽ hai người sẽ nhìn thấy được tình cảnh của đối phương. Nhưng tiếc thay, điện thoại vừa ngắt kết nối, cả hai lập tức như đôi cá bơi giữa biển cả rộng lớn mênh mông ngàn dặm, đích đến khác nhau, lại xa xôi cách trở. Cho nên Từ Thời Thê "vui quá hóa buồn" ở chỗ, nàng hí hửng tới mức dí mặt vào trang báo, điện thoại rơi xuống đất cũng chẳng hay biết.  
Chỗ nàng ngồi là quầy thu ngân rất gần với cánh cửa nên di động trượt một chút rồi rơi đúng vào tầm đặt chân của một tốp khách. Có một người phụ nữ mang giày cao gót, gót giày đạp thẳng vào điện thoại, có lẽ do điện thoại của nàng đã cũ mèm, nó chịu không nổi bèn "tạch" một phát. Từ Thời Thê nghe thấy tiếng ai sợ hãi kêu lên, liền tò mò ngẩng đầu. Nụ cười bên khóe miệng còn chưa kịp thu hồi đã phải chứng kiến cảnh di động thân mến ở bên mình mấy năm nay vướng vào gót giày người ta. 
Từ Thời Thê véo mặt mình, duy trì nụ cười mỉm đi tới nhặt điện thoại lên, tùy ý vứt nó lên quầy sau đó dẫn mấy vị khách vào trong. Điện thoại đã hỏng thì nàng cũng chẳng có lí do gì để bắt khách hàng bồi thường. Lòng hơi buồn bởi chút đùa giỡn chả đáng, nhưng dù sao kết quả cũng do tự mình tạo nên. Lúc quay lại quầy, Từ Thời Thê không thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-ngon-tay/989148/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.