Trước những vết thương lòng của người khác, khuyên nhủ gì đó luôn phải biết điểm dừng. Lúc Từ Thời Thê ăn xong, nàng nhàn nhạt nói cảm ơn, sau đấy đứng dậy chuẩn bị ra về. Biểu hiện rất ôn hòa, cô gái ngồi đối diện chỉ trầm mặc, khuôn mặt lại lần nữa không cảm xúc. Hương vị thơm nồng của thức ăn hình như không thể hấp dẫn được em ấy, mà bản thân cũng biết do mình lắm lời nên con bé mới không còn hứng dùng bữa. Hiểu rõ rằng người ta nói đúng, nhưng vẫn cố tình nhắm mắt bịt tai, khăng khăng giữ vững chủ kiến của mình. Đó gọi là cố chấp. 
Thật ra Từ Thời Thê hiểu thái độ cố chấp này, nên nàng không thể làm được gì hơn. 
- Chị tên là gì? 
Thời điểm đứng lên nghe được câu hỏi kia, Từ Thời Thê bỗng muốn bật cười. Tự dưng không hơi đâu mà con bé mời cơm một người con gái không biết tên, xong lại còn bị ép nghe những điều bản thân không thích, thực làm khó cho nhân phẩm của người ta quá. 
- Chị là Từ Thời Thê. Bà ngoại kể, chị được sinh ra vào tháng Giêng, khi hương cỏ thơm ngập tràn muôn nơi. 
Dứt lời, Từ thời Thê rời đi luôn, đi rất tiêu sái, dù sao Văn Già La cũng đã bảo mình mời. Chẳng qua, ban nãy lúc Từ Thời Thê tự giới thiệu, nàng vẫn chưa nói hết, còn đang muốn bổ sung thêm. Vốn bà ngoại nàng định đặt là "Từ Phương Thê", nhưng mọi người kêu nhiều cỏ quá, sợ sau này số khổ, mới rút đi còn một chữ "Thê". Bà ngoại bảo, hi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-ngon-tay/989141/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.