Đuổi kịp em họ, Bảo Hoa kéo nó ngồi vào trong xe mình. Xe là quà cưới của chú hai, mặc dù ban đầu người nhà phản đối kịch liệt việc hôn sự của mình. Nhưng sau đó, nhờ vào sự kiên định của cả hai, cuối cùng gia đình cũng thừa nhận Hạ Bang, thừa nhận rồi dĩ nhiên sẽ chúc phúc cho hai đứa. 
Đám trẻ họ Văn từ nhỏ đến lớn vô cùng khiêm tốn. Bây giờ hai chị em đang tính lái về phía nhà của gia tộc họ Văn, song bởi vì sân trước có cả bảo vệ đứng gác, thế là đủ hiểu nơi này tuyệt đối không hề bình thường. Cánh cửa sắt đen chậm rãi mở rộng, chiếc xe im hơi lặng tiếng lăn bánh đi vào. Suốt đoạn đường, hai chị em không hề trao đổi với nhau câu nào. Đây không phải lần đầu tiên Văn Bảo Hoa dẫn em họ đi coi mắt, cũng chả phải lần đầu tiên cả hai trầm mặc. 
Khi sắp về đến nhà, Văn Bảo Hoa mới thở nhẹ ra một hơi, thím thể nào cũng ở bên trong mong ngóng kết quả buổi xem mặt, đảm bảo chẳng cần hỏi mà chỉ nhìn qua thời gian lần này cũng đoán ra đáp án. Văn Già La xuống xe trước, rốt cuộc đã mở đôi mắt một mực khép hờ, từ tốn lên tiếng: 
- Chị, sau này không cần phiền toái thế này nữa đâu. 
Văn Bảo Hoa nghe xong còn đang bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp sương mù thì Văn Già La đã đóng cửa xe lại. Trong nhà, vì ông nội yêu thích cây cảnh cho nên đâu đâu cũng một màu xanh biếc, tựa như vừa bước vào một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-ngon-tay/989139/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.