Sáu giờ vào giữa mùa hè, bên ngoài ánh mặt trời vừa mới ló dạng, mặt trời treo mình trên bầu trời chiếu sáng, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua.
Đèn đỏ sáng lên, Thẩm Ôn Đình đang chuyên tâm lái xe, còn Văn Ý ở bên cạnh anh lải nhải, "Văn Viễn chính là bùn nhão không trát nổi tường, không thể trông cậy gì được. Tính toán của Mộ Thanh Mỹ cũng không tệ, chỉ tiếc là em lại không ngốc."
Thẩm Ôn Đình: "..."
Mộ Thanh Mỹ cũng không phải là mẹ ruột của Văn Ý, nhắc đến đây là cả một câu chuyện máu chó, tiểu tam đánh bay vợ cả để lên chức. Hơn nữa Văn Kỳ Niên còn trọng nam khinh nữ, lòng Văn Ý từ lâu đã nguội lạnh với cái nhà này rồi.
Thẩm Ôn Đình hỏi cô, "Không sợ nhà họ Văn phá sản à?"
"Phá sản thì phá sản thôi." Văn Ý kéo cửa kính xe lên, cô quay đầu lại nhìn anh, nhìn vào đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của anh.
Mặc dù Thẩm Ôn Đình hơi nghiêm khắc với cô, nhưng Văn Ý không thể không thừa nhận, Thẩm Ôn Đình là người đem lại cho cô cảm giác an toàn nhất. Dường như ở bên cạnh anh, cô có thể được nuông chiều cả đời.
Nghĩ đến đây, Văn Ý thăm dò hỏi một câu, "Dù sao thì bây giờ em cũng là bà Thẩm, có anh nuôi em."
Văn Ý cẩn thận quan sát Thẩm Ôn Đình, không bỏ sót bất kỳ một phản ứng nào của anh.
Thẩm Ôn Đình không do dự chút nào, giọng nói trầm thấp vô cùng dễ nghe,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-ngon-tay-am-ap/2645564/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.