Trung tâm hoạt động rất lớn, Thẩm Ôn Đình lại là đối tác thương hiệu, vị trí ở ngay phía trước, cách camera không xa. Văn Ý ở đầu bên kia cũng không vội vàng, cô ngồi ở trên giường chuyên tâm xem livestream hiếm khi có được.
"A a a Thẩm Ôn Đình, sao có thể đẹp trai như vậy chứ!"
Ờ, câu phía sau đương nhiên là khen Tể Tể nhà cô.
Vẻ mặt Thẩm Ôn Đình không có cảm xúc, ngón tay anh khẽ nhúc nhích, camera dời đi một chút, hướng sang cây cột bên cạnh sân khấu.
"Dời camera qua đi, dời qua đi! Tể Tể nhà em sắp hát rồi!" Văn Ý ôm trái tim nhỏ đang sắp khóc của mình. Trách cô thôi, nếu ngày hôm qua cô cuốn lấy Thẩm Ôn Đình không tha, cùng đi qua đó, bây giờ cô đã có thể gặp Tể Tể rồi.
"Văn Ý." Thanh âm của Thẩm Ôn Đình rất thấp, "Cúp máy đây."
"Đừng đừng đừng! Chỉ một bài thôi!" Tể Tể nhà cô rất ít khi hát, tình huống hiếm có như vậy, sao có thể bỏ qua được chứ, "Để em nghe xong đi, chờ anh quay lại, em đảm bảo sẽ nghe lời anh!"
"Em chắc chắn?" Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý, sợ làm phiền đến người khác, anh đeo tai nghe bluetooth lên.
Bây giờ là mùa thu, Văn Ý mặc một chiếc áo khoác. Cô mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu bên trong, kết hợp vớimột chiếc áo khoác màu sữa, khuôn mặt xinh xắn trang điểm nhẹ, đôi mắt sáng lấp lánh tựa như vô số vì sao, xinh đẹp đến chói mắt.
"Ừ!" Văn Ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-ngon-tay-am-ap/2645535/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.