Mùng sáu Tết, tuyết rơi dày đặc.
Sáng sớm Văn Ý tỉnh lại, Thẩm Ôn Đình đã không còn ở trên giường. Anh mặc bộ đồ ngủ một mình đứng bên cửa sổ, rèm cửa được kéo lại chỉ chừa một chút. Văn Ý không nhìn thấy được khuôn mặt của Thẩm Ôn Đình, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của anh.
Mặc dù ông nội Thẩm là người thân thiện dễ gần, nhưng trong phương diện lễ nghi, yêu cầu của ông đối với Thẩm Ôn Đình rất cao. Không giống với Văn Ý, ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, lại còn trở thành một chú cá mặn.
"Thẩm Ôn Đình." Văn Ý mơ mơ màng màng bước xuống giường, đi đến bên cạnh Thẩm Ôn Đình bên người, dựa vào vai anh, nhìn ra bên ngoài
Bầu trời và mặt đất được bao phủ bởi một màu trắng xóa, và những bông tuyết không ngừng rơi xuống, dày đặc.
"Tuyết rơi rồi." Văn Ý kéo rèm ra, tùy tiện lau cửa sổ một chút, lộ ra cảnh tuyết rơi bên ngoài. Quả thật là tuyết rơi, tụ lại trên mặt đất không ít.
Thẩm Ôn Đình nắm lấy tay Văn Ý, giúp cô làm ấm, "Đi rửa mặt trước đi."
"Không muốn động đậy." Văn Ý nhìn Thẩm Ôn Đình đang đứng thẳng người, cả người giống như không có xương, trực tiếp dựa vào Thẩm Ôn Đình, cô lười biếng nói, "Bên ngoài lạnh lắm."
Nhưng mà cô lại muốn đắp người tuyết.
Thẩm Ôn Đình: "Bên ngoài lạnh như vậy."
Cái tên trai thẳng này trả lời kiểu gì vậy...
Văn Ý chán ghét đẩy Thẩm Ôn Đình ra, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-ngon-tay-am-ap/2645510/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.