Buổi sáng.
"Văn Ý." Thẩm Ôn Đình nhẹ nhàng gọi tên cô.
Văn Ý đắp kín chăn, không để ý đến anh. Đêm hôm qua đã xảy ra chuyện không thể miêu tả được, bây giờ cô không biết làm sao để đối mặt với Thẩm Ôn Đình.
"Giận à?" Thẩm Ôn Đình hỏi cô, giúp cô kéo chăn xuống một chút, nhỏ giọng nói, "Đừng khó chịu nữa."
"Không giận." Văn Ý trốn ở trong chăn, thanh âm hơi khó chịu. Lồng ngực anh dán sát vào lưng cô, mùi trà vô cùng nhạt xộc vào trong chóp mũi cô, còn có nhiệt độ ấm áp của cơ thể anh.
Ánh mắt Thẩm Ôn Đình rơi trên vành tai sắp bị thiêu đốt của cô, anh nhẹ nhàng véo một cái, "Cô nhóc lưu manh cũng biết ngại à?"
Văn Ý khó chịu, cô hất tay anh ra. Cô xoay người lại đẩy anh ra, "Anh mau đi rửa mặt đi."
"Được." Nhìn thấy Văn Ý thẹn quá hóa giận, Thẩm Ôn Đình cũng không trêu cô nữa.
Mãi cho đến khi nhà vệ sinh vang lên tiếng nước chảy đều đều, Văn Ý mới vội vàng bò dậy. Cô chọn một chiếc váy dài trong tủ quần áo, cô vừa mới cởi đồ ngủ, cửa nhà vệ sinh lại mở ra.
Văn Ý nghe thấy tiếng thì quay lại, cô đối mặt với ánh mắt của Thẩm Ôn Đình, cả người đứng im tại chỗ.
Tối hôm qua đi ngủ cô không mặc nội y, bây giờ cô hoàn toàn trần như nhộng trước mặt người đàn ông này!
Vòng eo nhỏ nhắn, trên người cô không có miếng thịt dư nào. Làn da trắng trẻo như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-ngon-tay-am-ap/2645488/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.