Khoảng thời gian này, Văn Ý không chỉ hay ngủ, cô còn rất hay ăn.
Năm sáu giờ vừa ăn xong cơm tối, chín giờ mới từ phòng làm việc đi ra, Văn Ý đã bắt đầu ăn đồ ăn vặt. Cái miệng nhỏ cứ nhai nhóp nhép suốt ngày, chưa hề dừng lại.
Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô, ăn xong ba gói đồ ăn vặt, anh nắm chặt bàn tay không chịu an phận của Văn Ý, "Không được ăn nữa."
Trong miệng nhét đầy khoai tây chiên, Văn Ý tủi thân nhìn Thẩm Ôn Đình, "Em đói."
"Đói cũng không được ăn." Thẩm Ôn Đình đóng ngăn kéo lại, đối mặt với đôi mắt trong veo của Văn Ý, anh dịu dàng nói, "Anh nấu mì cho em ăn nhé?"
"Được." Văn Ý gật đầu, cô lại tham lam nói thêm, "Nhưng em còn muốn ăn thêm gà rán nữa."
Thẩm Ôn Đình đau đầu, bây giờ hơn nửa đêm, biệt thự Yên Thủy lại khá vắng vẻ, đồ ăn ở bên ngoài không thể giao vào trong. Hơn nữa buổi tối ăn thức ăn nhiều dầu mỡ, không tốt cho hệ tiêu hóa.
"Ăn mì trước đã." Thẩm Ôn Đình nói, "Ngày mai lại ăn gà rán."
Văn Ý suy nghĩ vài giây, miễn cưỡng đồng ý.
Nhìn thấy Thẩm Ôn Đình đi vào nhà bếp, Văn Ý lén thò bàn tay nhỏ bé của mình về phía tủ đựng đồ ăn vặt, còn chưa chạm vào, đã nhìn thấy Thẩm Ôn Đình đang đứng ở cửa phòng bếp.
Ánh đèn chiếu xuống người anh, phản chiếu chiếc bóng mờ lên trên nền đất. Ánh mắt anh bình tĩnh, vẻ mặt lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-ngon-tay-am-ap/2645474/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.