Cả Nguyệt Yêu Yêu và Trần Ngộ La đều tuyệt vọng vô cùng.
Tin?
Không tin?
Sự thật?
Lừa dối?
Tất cả đã không còn quan trọng nữa rồi.
Cảm giác biết được một người quan trọng của mình chết ra sao thực sự rất kinh khủng.
Cả hai không liên lạc cho nhau suốt một tuần.
Trần Ngộ La ngày nào cũng trong trạng thái say xỉn, vùi mình trong men rượu.
Nguyệt Yêu Yêu tự nhốt mình trong phòng, không ăn không uống gì hết.
Lê Sương cố gắng khuyên nhủ Trần Ngộ La nhưng anh không nghe, chôn chân ở quán Bar của Phương Nhu Ảnh.
Nguyệt Chí Thành động viên Nguyệt Yêu Yêu bao nhiêu, cô càng cự tuyệt bấy nhiêu. Tuy ông rất lo lắng cho con gái nhưng cũng không thể làm gì được.
Một tuần, 7 ngày, 168 giờ, 10080 phút, 604800 giây. Hai con người gần như buông xuôi tất cả, thiếu mỗi chưa tìm đến cái chết.
Có những cảm giác mà chỉ người trong cuộc mới thực sự hiểu được.
Sau một tuần suy nghĩ thông suốt, Nguyệt Yêu Yêu gọi điện cho Trần Ngộ La:
- Anh, lát gặp nhau đi.
Vừa hay đúng lúc muốn gặp Nguyệt Yêu Yêu, Trần Ngộ La đồng ý:
- Được. Nhà hàng cũ.
- Vâng, lát gặp.
Buông điện thoại xuống, Nguyệt Yêu Yêu đi vào nhà tắm rửa mặt. Nhìn bản thân trong gương, cô suýt không nhận ra mình. Đầu tóc bù xù, quầng thâm trên mặt đen ngòm, da dẻ khô khốc trông chẳng ra làm sao. Bộ dạng bây giờ của cô so với một tuần trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-ngon-gio/2627159/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.