Ngày hôm sau người tài xế đến đón Nguyễn Châu Tú Linh, ông ta chỉ đón mình cô vì sáng sớm cô nhận được một cuộc gọi. Công ty có chuyện gấp, Nguyễn Châu Tú Linh không còn cách nào khác phải trở về Sài Gòn. “Con xin lỗi mọi người, nếu con không về công ty con sẽ phá sản mất. Con nhất định sẽ đền bù cho nhà mình vào lần sau.” “Con đừng có xin lỗi nữa, con cố gắng đừng để công ty phá sản. Mẹ chờ tin tốt của con!” “Chị Linh cố lên!” Nguyễn Châu Tú Linh vẫy tay một lúc lâu mới chịu vào xe, xe xịn có khác, nháy mắt một cái đã khuất bóng rồi. *** Hai ngày tiếp theo Bùi Nguyễn Văn Phương vẫn chưa đi làm, hắn ta vẫn siêng năng tập luyện, kết quả cũng chưa có tiến triển gì nhiều. Tối hôm đó là lần đầu tiên Nguyễn Châu Tú Linh gọi điện thoại cho bà Hoàng, cô thông báo rằng công ty đã ổn định nhưng vẫn còn rất nhiều việc phải giải quyết nên cô chưa ra đảo thăm cả nhà được và cô cũng ít gọi điện hay nhắn tin được. Nói chuyện khoảng mười lăm phút thì cô phải tắt vì có chuyện cần xử lý. Ngày hôm sau Tivi, tủ lạnh, máy giặt và lò vi sóng, bếp hồng ngoại và bếp gas, hai xe máy SH đã được gửi đến. Sau đó Nguyễn Châu Tú Linh còn gửi một loạt video hướng dẫn sử dụng đơn giản và chi tiết. *** Một tháng sau, tháng hai. Bùi Nguyễn Văn Phương vẫn chưa đi làm nhưng hắn ta đã đạt mục tiêu ban đầu, một trăm cái hít đất, một trăm cái hít xà, một trăm cái gập bụng, chạy bộ mười ki lô mét, bơi mười ki lô mét và hắn ta cũng học được những thứ cơ bản mà trước đây chưa làm được, người dạy là cha mẹ hắn cũng như những người xung quanh và cả internet. Hắn cảm giác bản thân đã mạnh mẽ hơn một chút nên quyết định đi làm phụ hồ, công việc cực khổ nhưng hắn lại thấy vui vì trước đây một bao xi măng sáu mươi kg hắn vác không nổi thì giờ vác trên vai dễ dàng, những việc khác như trộn hồ, kéo gạch hắn cũng đều làm tốt như người khác. Có thể nói Bùi Nguyễn Văn Phương đã bắt kịp người bình thường, điều này làm hắn vui vẻ rất nhiều. *** Sau khi phụ hồ một tháng, vào tháng ba Bùi Nguyễn Văn Phương chuyển sang đi lặn, bà Hoàng và chị gái Bùi Nguyễn Kim Tuyết đều phản đối vì đi lặn rất nguy hiểm nhưng hắn ta vẫn nhất quyết đi. Lặn ở đây công cụ khá thô sơ, không dùng bình oxy mà là dây bơm oxy từ trên thuyền xuống nhưng Bùi Nguyễn Văn Phương cảm thấy rất tuyệt, cảm giác xuống tận đáy đại dương chặt từng con trai biển, từng đàn đá bơi trước mặt, trên đầu bên phải bên trái có lúc còn có cả đồi mồi rùa biển cũng như vô vàn sinh vật biển khác, cảm giác này không gì có thể tả được. Ban đầu chưa quen Bùi Nguyễn Văn Phương bị cái lạnh xâm nhập rất nhanh nên hắn đều phải ngoi lên sớm hơn người khác hơn nữa do chậm chạp nên hắn cũng thu hoạch ít trai hơn người khác. Sau năm ngày thì Bùi Nguyễn Văn Phương đã bắt kịp tiến độ của mọi người. Dù đi lặn nhưng Bùi Nguyễn Văn Phương vẫn tập luyện đều đặn, hiện tại số lượng đã tăng lên gấp đôi: hai trăm cái hít đất, hai trăm cái xà đơn, hai trăm cái gập bụng, chạy bộ thay bằng bơi nên bơi bốn mươi ki lô mét và hắn còn thêm cả lặn vào chế độ tập luyện: lặn không dùng dây lặn sâu ba mươi mét và kéo dài năm phút. Bùi Nguyễn Văn Phương giờ đã có cơ bắp và từ một mét sáu tăng lên một mét sáu mươi lăm, một chuyện khá bất ngờ vì sau tuổi dậy thì hầu như người ta không cao thêm nữa. Sau khi tập luyện hai tháng mười ngày thì Bùi Nguyễn Văn Phương lại mạnh mẽ hơn nữa, bằng chứng là hắn lặn lâu hơn, sâu hơn, chịu lạnh tốt hơn và thu hoạch nhanh hơn trước và nhanh hơn những người khác cùng thuyền. Sau hai mươi ngày lênh đênh trên biển cuối cùng Bùi Nguyễn Văn Phương cũng trở về, chuyến đó mỗi người được chia hai mươi lăm triệu, số tiền này hắn đưa hết cho mẹ còn mình chỉ giữ lại một triệu trong ví. Bùi Nguyễn Văn Phương không có bạn bè, thực ra hắn cũng từng có bạn thân nhưng vì tính cách dở dở ương ương của mình mà có bạn cũng không thân được bao lâu. Bạn cấp hai, cấp ba rồi đại học cũng rủ hắn đi chơi nhưng hắn đều không đi, hắn không chủ động liên lạc bạn hắn cũng không gọi, lâu dần thành người xa lạ. Cuối cùng đến năm hai mươi lăm tuổi Bùi Nguyễn Văn Phương không có lấy một người bạn. Không có bạn bè hắn cũng không đi đâu chơi, chỉ biết nằm lỳ ở nhà cắm đầu vào điện thoại. Hắn không cà phê, hút thuốc hay rượu chè thậm chí ăn sáng cũng không, hắn cũng không mua sắm gì vì quần áo của hắn đa phần là họ hàng Việt kiều cho, hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng đòi cha mẹ mua thứ gì vì hắn biết nhà hắn nghèo. Chính vì vậy nên từ lúc làm ra tiền hắn đều đưa hết cho mẹ còn phần hắn chỉ giữ lại khoảng năm trăm nghìn hoặc một triệu đồng chủ yếu để đổ xăng và nạp card điện thoại. Bắt đầu từ tháng ba Bùi Nguyễn Kim Ngân xin làm ca đêm một quán trà sữa, thời gian làm việc từ bảy giờ đến mười giờ tối, mặc dù mọi người đều phản đối vì đường về đêm khuya không oan toàn cho một cô bé lớp mười nhưng cô bé vẫn đi làm. Khi Bùi Nguyễn Văn Phương đi lặn trở về thì cô bé đã làm được gần một tháng. Nguyễn Châu Tú Linh ít nhắn tin hay gọi điện cho Bùi Nguyễn Văn Phương nhưng cứ hai ba ngày lại gọi điện cho bà Hoàng và Bùi Nguyễn Kim Ngân. *** Bùi Nguyễn Văn Phương đã hứa với Bùi Nguyễn Tú Linh ba tháng sẽ vào Sài Gòn nhưng hắn đành trễ hẹn cô thêm một tháng. Nhà Bùi Nguyễn Văn Phương góp cổ phần trong hai thuyền đánh bắt mực mà ở Phú Quý gọi dân dã là ghe mành lùi. Trước đây hắn đi một trong hai ghe đó vì không biết làm nên bị bắt nạt rất nhiều nên hắn ta muốn cho bọn bắt nạt hắn sáng mắt ra. Ba ngày sau khi đi lặn về Bùi Nguyễn Văn Phương lại leo lên ghe mành lùi rẽ sóng tiến ra vùng biển xa xôi. Lần này do đã biết làm nên mọi chuyện rất suôn xẻ, chuyện gì hắn cũng xung phong làm, những người ghét hắn trước đây dù còn ghét nhưng cũng chẳng nói được gì. Tất nhiên dù là ở đâu và làm gì thì Bùi Nguyễn Văn Phương vẫn chưa bao giờ bỏ bê tập luyện một ngày nào. Sau một tháng số lượng đã tăng gấp đôi với tháng trước kể cả lặn, hắn rất tự tin về sức mạnh của mình đại loại như “Bần tăng chưa ngán ai bao giờ!” hay “Mang cá mập tới đây!” Và vào trưa ngày 22 tháng 4 đã xảy ra một biến cố. Ba giờ trưa ngày 22 tháng 4 Bùi Nguyễn Văn Phương thức dậy như thường lệ để tập luyện, hắn vừa ngồi dậy thì “Cốp” một tiếng, đầu hắn đụng vào trần ghe tầng hai, cú đụng mạnh đến mức làm trần ghe bằng gỗ lõm vào. “Kỳ lạ! Sao trần ghe hôm nay có cảm giác thấp hơn?” Bùi Nguyễn Văn Phương bò ra khỏi cửa thì bị kẹt ngay hông “Cái beep? Mình béo lên chỉ trong một buổi?” Hắn nhìn lại thì phát hiện cơ thể hắn không chỉ “to” ra mà còn “dài” ra nữa. Bùi Nguyễn Văn Phương cố gắng hóp bụng và nghiêng người để chui ra khỏi cửa, ra ngoài được rồi hắn bình tĩnh rồi quan sát cơ thể mình, chiều cao này ít nhất phải là một mét tám mươi, cơ bắp cũng lớn hơn trước rất nhiều nhất là cơ ngực và cơ bụng sáu múi. Đây không phải là dậy thì thành công hay sao? Bùi Nguyễn Văn Phương rất tự ti về ngoại hình của mình còn bây giờ thân hình đã đạt chuẩn lý tưởng khiến hắn ta vui mừng khôn xiết. Hắn liền lao xuống tầng dưới để soi gương xem khuôn mặt của mình sau khi dậy thì thế nào? Hắn vừa xuống tới nơi thì những người khác đang vấn câu mực đều giật mình “Ai vậy?” “Ông là ai?” “Sao ông lại lên được ghe?” Bùi Nguyễn Văn Phương ngây ra: “Em này! Em là Cường này!” Nói xong mặc kệ mọi người hắn chạy lại soi gương thì suýt nữa ngã ngửa. Trong gương là một gương mặt râu tóc xồm xàm, râu và tóc dài đến tận xương quai xanh, lúc nãy Bùi Nguyễn Văn Phương chỉ quan tâm chiều cao và cơ bắp nên không để ý râu tóc. Sau khi giải thích cho mọi người hắn phải dùng đến kéo mới cắt ngắn được tóc và râu, hắn ta quyết định để tóc dài ngang vai, mái thì chẻ đôi như Đan Trường còn râu chỉ cạo ngắn chứ không cạo sạch. Gương mặt rỗ đã biến mất thay vào đó là làn da láng bóng, khuôn mặt của Bùi Nguyễn Văn Phương bây giờ đã trở nên nam tính hơn trước, có thể gọi là đẹp trai, đặc biệt là body chỉ có thể thể hình dung bằng bốn từ “đẹp như tượng tạc” cùng bờ vai rộng, vững chãi tạo cảm giác oan toàn càng làm cho hắn ta nam tính quyến rũ hơn trước. Ngay cả thuyền viên khác là con trai cũng bị body ma quỷ đó quyến rũ, có người trong vô thức còn sờ ngực hắn nên sau này hắn đều mặc áo chứ không cởi trần như trước. “Đẹp trai hơn rồi đấy!” “Thằng Cường nhìn như lãng tử!” “Năm sau có vợ chắc luôn!” vân vân... Sau khi đo thì chiều cao hiện tại của Bùi Nguyễn Văn Phương là một mét tám, với chiều cao này đi lại trên ghe có chút bất tiện bởi vì cửa cao nhất cũng chỉ cao một mét bảy. Sau khi dậy thì thành công thì sức mạnh của Bùi Nguyễn Văn Phương cũng tăng lên càng làm hắn ta mừng rỡ, cố gắng của hắn ta bước đầu cũng đã đơm hoa kết quả. Lần này phải hai mươi lăm ngày Bùi Nguyễn Văn Phương mới cập bến thành phố Phan Thiết, may mắn là được hai tấn mực loại A nên có lẽ mỗi người sẽ được chia trên năm triệu. Ghe mành lùi của ông Phượng vào Phan Thiết sớm hơn ghe Bùi Nguyễn Văn Phương một ngày nên ông về Phú Quý trước, hôm sau hắn cũng trở về. Khi nhìn thấy hình hài mới của Bùi Nguyễn Văn Phương cả nhà đều bất ngờ, ông Phượng thì cười không ngớt còn bà Hoàng thì rơm rớm nước mắt. Con trai của bọn họ đã trở nên cao lớn thế này rồi. *** Ngày hôm sau. Nguyễn Châu Tú Linh ngồi bên cạnh đống tài liệu chất cao như núi, đột nhiên tiếng tin nhắn vang lên. Cô lướt qua thấy người gửi là Bùi Nguyễn Kim Ngân mới mở máy ra xem, cô bé gửi một tấm ảnh kèm dòng tin nhắn “Anh ba nhà mình dậy thì thành công này!” Tấm ảnh có hai người, bên trái là Bùi Nguyễn Văn Phương trước đây và bên trái là hắn hiện tại. Ngay cả Nguyễn Châu Tú Linh cũng bất ngờ, cô nhìn chằm chằm vào tấm ảnh một lúc lâu rồi tắt điện thoại, cô vừa làm việc vừa lầm bầm: “Tên khốn khiếp đó không ngờ giờ lại đẹp trai như vậy!” *** Tối hôm đó hai cha con ông Phượng nhậu một trận đã đời vì ngày mốt là Bùi Nguyễn Văn Phương phải lên Sài Gòn để xin vào làm ở công ty của Nguyễn Châu Tú Linh. Hai cha còn đều say bí tỉ, nôn ói khắp cả nhà. Bà Hoàng và Bùi Nguyễn Kim Ngân chỉ biết thở dài lắc đầu. *** Ngày mười tháng năm Bùi Nguyễn Văn Phương bắt tàu Phu Quy Expess vào Phan Thiết sau đó hắn cưỡi trên con Honda Cup 87 vào Sài Gòn. Trước khi đi Bùi Nguyễn Văn Phương đã nhắn tin thông báo cho Nguyễn Châu Tú Linh, cô bảo hắn hãy đến nhà cô ở tạm một ngày rồi ngày mai hẵng tìm nhà trọ, dù công việc bộn bề nhưng cô vẫn quyết định ở nhà để đón hắn. Năm giờ chiều Bùi Nguyễn Văn Phương đã đứng trước nhà của Tú Linh ở quận 2. Gọi là nhà chứ thực gọi là biệt thự thì đúng hơn, một biệt thự của kính với đủ màu sắc, thiết kế từng mảng kính vuông vức ghép lại với nhau vừa lạ mắt vừa sang trọng, với diện tích năm trăm mét vuông cả nhà lẫn đất thực sự khiến Bùi Nguyễn Văn Phương choáng ngợp. Bùi Nguyễn Văn Phương gọi điện cho Nguyễn Châu Tú Linh thông báo mình đã tới, chỉ vài phút sau cô đích thân mở cổng bước ra nhưng vừa nhìn thấy Bùi Nguyễn Văn Phương cô vô cùng ngạc nhiên: “Anh là ai?” “Anh đây!” Bởi vì Bùi Nguyễn Văn Phương lúc này để một quả tóc không thể ngố hơn được nữa, mái tóc đầu nấm. Hắn vén tóc mái lên để lộ khuôn mặt, đến lúc này Nguyễn Châu Tú Linh mới nhận ra người bạn của mình, cô ôm mặt: “Chuyện gì đã xảy ra với mái tóc lãng tử của anh vậy?” “Chuyện dài dòng lắm, vừa đi vừa kể!” Cả hai bước vào trong, cánh cửa sắt lạnh lẽo đóng sầm lại. *** “Hai ngày trước anh nhậu với cha anh, khi cả hai đều say thì mẹ anh có nhắc anh ngày mai cắt tóc đi, mẹ anh không thích anh để tóc dài. Cha anh nghe thế liền vỗ ngực đứng dậy, ông ấy bảo: “Cắt tóc chứ gì? Con để đó cho cha!” Anh dù say vẫn có chút lo lắng: “Có được không cha?” Cha anh bực bội: “Mày lại nói thế! Mày khinh cha mày à? Mày nên biết lúc trước mẹ mày lấy cha vì cha cắt tóc đẹp nhất cái xã Long Hải này! Biết chưa?” Sau đó thì cha anh úp nửa quả dừa lên đầu anh rồi theo đó mà cắt vậy nên bây giờ anh có quả đầu này, chỗ anh gọi là đầu vá dừa chứ không phải đầu nấm!” Nguyễn Châu Tú Linh ôm mặt: “Cha ơi là cha! Chỉ một mái tóc đã phá nát khuôn mặt nam tính của anh rồi, bây giờ nhìn anh có khác gì thằng ngố đâu? Không nói nhiều ngày mai em dẫn anh đi cắt tóc lại!” Bùi Nguyễn Văn Phương phì cười: “Đây là mái tóc cha anh cắt cho anh nên anh sẽ không đổi kiểu tóc khác, dù là mái tóc nào đi chăng nữa thì anh vẫn là anh thôi!” Nguyễn Châu Tú Linh biết Bùi Nguyễn Văn Phương cũng cứng đầu không kém gì mình nên đành đứng dậy: “Xã hội bây giờ ngoại hình rất quan trọng, em không ép anh. Bây giờ em phải đến công ty và sẽ qua đêm ở đó, anh cần gì cứ gọi cô Tâm và chị Hương nhé. Em đi đây!” “Bye em!” Biệt thự của Nguyễn Châu Tú Linh ngoài cô còn có ba người khác, người đầu tiên là tài xế trung niên gọi là chú Hùng, hai người còn lại là hầu gái, cô Tâm nay sáu mươi tuổi tuổi phụ trách nấu nướng còn chị Hương ba mươi mốt tuổi phụ trách lau chùi dọn dẹp. “Cậu có muốn uống cà phê không?” Giọng chị Hương vang lên bên tai, Bùi Nguyễn Văn Phương đáp: “Dạ không, bây giờ em sẽ đến phòng gym!” “Xin mời cậu đi hướng này!” Chị Hương đi trước dẫn đường. Biệt thự Nguyễn Châu Tú Linh có cả phòng gym và hồ bơi. Phòng gym rộng và đầy đủ dụng cụ chẳng khác nào một phòng gym thông thường. Thực ra Bùi Nguyễn Văn Phương chỉ cần xà đơn và máy chạy bộ thôi. Sau ba tiếng rưỡi tập luyện bốn bài tập hít đất, hít xà và gập bụng thì Bùi Nguyễn Văn Phương ra ngoài để hoàn thành bài tập cuối cùng. Hiện tại thì sau một ngày thì hắn sẽ tăng bài tập lên năm đơn vị, hôm qua hít đất, hít xà và gập bụng là bốn trăm năm mươi thì hôm nay là bốn trăm năm mươi lăm còn chạy bộ và bơi thì tăng một đơn vị, hôm qua là năm mươi bảy ki lô mét thì tăng lên năm mươi tám ki lô mét. Sức khoẻ sau bốn tháng tập luyện của Bùi Nguyễn Văn Phương đã đủ để thực hiện theo chế độ tăng dần mỗi ngày. Trung bình một ngày Bùi Nguyễn Văn Phương dành ra tám đến mười tiếng để tập luyện nhưng nếu bắt đầu làm việc theo giờ hành chính thì hắn định rút ngắn xuống còn sáu tiếng một ngày điều đó đồng nghĩa với việc hắn phải đẩy nhanh tốc độ mỗi bài tập mà vẫn phải giữ số lượng hay quãng đường ban đầu. Tập luyện xong Bùi Nguyễn Văn Phương ăn tối, kiểm tra hồ sơ xin việc rồi lăn ra ngủ. Trước khi ngủ anh gọi cho Nguyễn Châu Tú Linh chúc ngủ ngon rồi gọi về nhà nói chuyện một chút. “Mẹ à, con tới Sài Gòn rồi. Con đang ở nhà của Linh, mẹ đừng lo con không mệt đâu. Con trai của mẹ rất mạnh mà...”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]