Rừng núi hoang vu, bên trong đầy rẫy thú dữ, đoàn đội hơn trăm người cũng đã tới nơi dựng trại, lúc này Sở Mạc Nhiên ngồi trên ghế vàng nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang đi cùng cạnh nhau bên dưới, ánh mắt ảm đạm một chút.
"Vương gia, nô tỳ đã sắp xếp lại phòng cho ngài rồi" Đoá Nhi hơi cúi đầu, e thẹn mà nói với Sở Vĩnh Ninh, mặt mũi không biết từ bao giờ đã nhiễm cả mảng đỏ, lỗ tai đỏ rực lên.
Cũng khó trách, chỉ là trách Sở Vĩnh Ninh lớn lên quá đẹp.
Mấy năm nay khí chất của hắn cũng thu liễm không ít, phong thái càng tỏ ra băng lãnh, khiến người ta không dám đối diện nhìn thẳng, không dám mạo phạm, tựa như tiên nhân xuống núi, chỉ có thể đứng ngắm từ xa không thể tới gần.
Đoá Nhi không dám ước mơ được hắn yêu thương, nhưng nàng chỉ cần ngày bên cạnh hắn hầu hạ là được, mặc dù Sở Vĩnh Ninh vẫn không để nàng vào mắt..
Sở Vĩnh Ninh nghe thấy Đoá Nhi nói cũng chỉ nói "ừ" một tiếng, đi tới chỗ những người đang tụ tập phía xa.
Sở Mạc Nhiên ngồi ở trên ghế rồng, binh sĩ đứng cạnh hắn đều tản sang phía, bên dưới các đại thần đều ngồi xuống trước chiếc bàn nhỏ, đang uống trà nói chuyện gì đó.
Thấy Sở Vĩnh Ninh đi tới, ai lấy đều im lặng nhìn hắn, đợi hắn vừa ngồi xuống, đã có vài người tới kính rượu, cười cười lấy lòng.
Lúc này hoàng thượng ngồi phía trên mới ra mặt nói: "Nếu đã đến đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-nam-nay-lam-phan-dien-that-kho/2488084/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.