"Không cần đâu" Sở Vĩnh Ninh vội trả lại áo khoác cho Sở Mạc Nhiên, hắn nhớ không lầm thì mỗi khi Sở Mạc Nhiên tán những em gái nhỏ hay là khi làm xong chuyện không thể miêu tả kia thì lại khoác cho em gái cái áo khoác này thì phải! Đừng hỏi vì sao Sở Vĩnh Ninh biết rõ như vậy, tất cả nội dung cuốn tiểu thuyết này đều do chính tay viết ra đó!! Mấy chuyện này còn ai có thể rõ hơn nguyên tác giả như hắn.
Ánh lửa sáng chói, chiếu rọi vào mặt của Sở Mạc Nhiên khiến Sở Vĩnh Ninh không nhìn rõ cảm xúc của hắn, chỉ thấy tay đang cho thêm củi vào đống lửa của hắn dừng lại một chút, Sở Mạc Nhiên nhìn chằm chằm vào Sở Vĩnh Ninh không nói gì.
Bầu không khí bỗng im lặng đến cực điểm, thi thoảng cũng chỉ có vài tiếng lách cách phát ra từ đống lửa.
Sở Mạc Nhiên rũ mi mắt xuống, mi mắt dài rũ xuống bên khoé mắt dưới ánh lửa tạo thành bóng râm nhỏ, thần sắc hắn không rõ, lúc này Sở Vĩnh Ninh cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
Sở Mạc Nhiên nâng khoé môi lên, nói: "hoàng thúc nghỉ ngơi trước đi, ta ngồi đây trông cho người"
Thân là trưởng bối, Sở Vĩnh Ninh đương nhiên sẽ không để đứa nhóc mười bảy tuổi thức cả đêm để trông cho mình ngủ, mặc dù biết hắn cũng sống qua một đời, nhưng thân thể lúc này của Sở Mạc Nhiên mới mười bảy tuổi nha, vả lại người ta cũng là nam chính, hắn cứ như vậy đi ngủ thật sự là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-nam-nay-lam-phan-dien-that-kho/2488074/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.