Hồ Bá cả người đều run lên, hắn quỳ trên mặt đất, cứ liên tục dập đầu thật mạnh xuống nền nhà, dáng vẻ coi trời bằng vung lúc lẫy cũng biến mất không chút tăm hơi, ngược lại trông chật vật đến đáng thương, hắn lắp bắp nói:
"Vương..vương gia, tội thần...tội thần có mắt không tròng, không biết..không biết vương gia đại giá quan lâm tới đây, tội thần đáng muôn chết...xin, xin vương gia tha tội"
Sở Vĩnh Ninh: ( ¬¬)
Hay cho câu 'tội thần đáng muôn chết, xin vương gia tha tội'
Sở Vĩnh Ninh lúc này rất muốn tới cạnh hắn hỏi xem, hắn nói vậy rốt cuộc có thấy đau mặt không?
Một bên nói mình đáng chết, một bên lại muốn xin giữ cái mạng nhỏ, rốt cuộc không thấy mâu thuẫn với nhau à?
Bất quá Sở Vĩnh Ninh vẫn không nói gì, hắn lạnh nhạt liếc qua Hồ Bá, hai tay chắp lại phía sau lưng, đi vòng quanh ngắm nghía huyện đường, tuỳ ý nói: "nơi này của ngươi cũng không tồi"
Âm thanh hắn phiêu đẵng trong không trung, giọng điệu nhẹ nhàng không có chút gì gọi là tức giận, giống như hắn chỉ là tuỳ ý nói.., nhưng rơi vào tai Hồ Bá, phảng phất như hắn nghe được tiếng gió đang rét rít gào, sấm đánh bên tai.
Sống lưng Hồ Bá bỗng lạnh toát, người run bần bật, mồ hôi nhễ nhãi chảy từ trên trán xuống, hàm răng run lên va chạm lẫn nhau, hắn cắn chặt răng nói nhỏ: "v..vâng"
Sở Vĩnh Ninh: "Chắc ngươi đây cũng bóc lột từ dân lành không ít nhỉ"
Tựa như có hòn đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-nam-nay-lam-phan-dien-that-kho/2488070/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.