Ngay rạng sáng ngày hôm sau, Sở Vĩnh Ninh cùng với An Lăng Tiêu mang theo mười vạn quân lính tới biên cương, bởi vì sự có mặt của Sở Vĩnh Ninh, quân lính khí thế đều rất hùng hồn, sau trận chiến bảy năm về trước, Sở Vĩnh Ninh mười bảy tuổi lưu dang khắp thiên hạ, được mọi người xưng hô là chiến thần, nay có hắn đứng đầu dẫn binh đi diệt giặc, binh lính và người dân trong lòng cũng có nhiều phần an tâm.
Trước khi đi, Sở Mạc Nhiên không có đích thân đi tiễn Sở Vĩnh Ninh, mà hắn chỉ đứng ở phía cao trên tường thành nhìn xuống, vẻ mặt lạnh nhạt, chăm chú nhìn theo người phía dưới, cho tới khi bóng lưng của Sở Vĩnh Ninh cũng biến mất trong đám đông, hắn vẫn thất thần nhìn vào khoảng trống đó một lúc, ánh âm trầm không rõ.
"Hoàng thượng..." một cung nữ xinh đẹp phía sau đứng ra, nhỏ giọng nói.
"Có chuyện?"
Sở Mạc Nhiên vẻ mặt lạnh nhạt, quét mắt nhìn cung nữ có vài phần tư sắc trước mặt, không biết có phải hay không ánh mắt của hắn quá doạ người, cung nữ kia người run rẩy một chút, Lam Thanh vội cúi đầu xuống, nói lắp bắp: "hoàng..hoàng thượng, trời lạnh rồi người cũng nên đi nghỉ ngơi, long..long thể quan trọng, hoàng thượng cũng đã đứng đây thật lâu.."
Sở Mạc Nhiên cười lạnh một tiếng, thẳng lăng nhìn Lam Thanh, giọng điệu âm trầm: "ngươi quản trẫm? Dựa vào cái gì?"nói rồi hắn hắn vươn tay ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt qua mặt của Lam Thanh, bỗng chốc hắn dùng sức thật mạnh nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-nam-nay-lam-phan-dien-that-kho/2488064/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.