Nguyên Ngọc thấy tiểu binh lính kia không tiếp tục hỏi liền dẫn binh lính đi rồi, hắn cuối cùng cũng thở phào ra một hơi, quay sang đối diện với Nhạc Ngũ, hắn nói: "đi thôi"
Nói rồi, Nguyên Ngọc dẫn đầu tới chỗ vài bình gỗ lớn được dùng rơm để che lấp, hắn tới vạch đống rơm ra, hai người nhanh chóng tới đổ nước trong thùng vào kho lương thực, xung quanh hiện tại toàn mùi xăng dầu nồng nặc, Nguyên Ngọc nhíu mày, lớn tiếng ra hiệu cho Nhạc Ngũ bên cạnh.
Họ cầm lấy cây đuối còn đang sáng ánh lửa, không chút do dự mà vứt vào.
"Nhanh, mau chạy đi"
Đêm thanh, gió lạnh thổi qua, ngọn lửa cứ phút chốc lại to thêm một tí, binh sĩ gác đêm thấy gì đó không ổn, quay đầu về hướng cũ, thấy cảnh này nháy mắt kinh hoảng, cây đuốc trong tay hắn cũng rơi xuống, hắn lắp bắp: "cháy..cháy rồi"
Rất nhanh, cả doanh trại đều ồn ào, huyên động, một kẻ vội vàng chạy tới chỗ của Sở Vĩnh Ninh, hắn lúc này không quản phép tắc, trực tiếp quỳ bệt xuống đất đối diện với Sở Vĩnh Ninh, hắn nói: "vương..vương gia, kho lương thực bị cháy!!"
"Cái gì?!" Dù cho có trấn định cỡ nào thì khi nghe tin này Sở Vĩnh Ninh cũng không khỏi hốt hoảng một chút, lương thực là thứ chủ yếu duy trì cho quân đội, biên cương xa xôi như vậy, thử hỏi xem lần này muốn tiếp tế lương thực thì bao lâu mới tới?
Sở Vĩnh Ninh hít một hơn thật sâu, đợi bình tĩnh tâm trạng lại hắn liền đứng dậy, vội lấy một chiếc áo khoác mỏng, mặc thêm trên người, đi cùng tiểu binh lính tới kho lương thực.
Tới nơi, các binh lính vẫn còn đang vội lấy nước dập lửa, An tướng quân lúc này mắt đã đỏ ngầu, tay nắm chặt lại với nhau, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "là kẻ nào, cho dù có đào ba tấc đất các ngươi cũng phải tìm thấy hắn cho ta"
Sở Vĩnh Ninh lắc đầu, nói: "vô ích thôi, có lẽ lúc này bọn hắn đã chạy xa rồi, dù gì kẻ mà đốt chỗ lương thực này không phải quân trung nguyên chính là gian tế của bọn chúng."
"Vương gia, vậy giờ chúng ta phải làm thế nào?"
Sở Vĩnh Ninh đưa mắt nhìn chỗ lương thực còn sót lại, hắn nói: "có lẽ bây giờ chúng ta cũng chỉ còn có thể duy trì được một tháng nữa" dừng lại một chút hắn nói tiếp: "đã ba năm rồi, chúng ta tới biên cương cũng được ba năm, phía trên có vua phía dưới có thần dân vẫn luôn tích góp, duy trì cho chúng ta ở đây, lúc này ta không thể vì một ít lương thực này mà bỏ cuộc được"
"Vậy.."
Ánh mắt Sở Vĩnh Ninh ảm đạm dần đi, hắn nói: "chỉ có thể đánh tiếp, lúc này bên trung nguyên chắc cũng đang mở tiệc ăn mừng, chi bằng... chúng ta tương kế tự kế"
"Tương kế tự kế?"
Sở Vĩnh Ninh gật đầu, ngay sáng hôm sau, hắn liền để An tướng quân mang theo vài vạn binh lính rút về thành, trên đường họ ai ai cũng ủ rũ, không còn vẻ tinh thần phấn chấn, chí khí hào hùng như vậy nữa.
Bên trung nguyên thấy việc này, nửa tin nửa ngờ, vội vàng tới báo cáo với thủ lĩnh, Bán Nguyệt ngồi phía trên ghế cao, nghe tin này thì hơi nhíu mày: "họ thật sự trở về?"
Tiểu binh sĩ kia cười cười, nói: "đúng vậy, thuộc hạ đã xác định rất nhiều lần, chính xác là bọn họ đã rút quân về thành"
Tiểu binh lính bên cạnh không nhịn được cười, nịnh nọt mà nhìn Bán Nguyệt: "công chúa, bọn người Sở quốc này vốn nhát gan, haha ha, họ cũng chỉ là bị đốt một ít lương thực mà đã sợ chúng ta mất mật rồi"
"Bị đốt lương thực?" Bán Nguyệt nghi hoặc nhíu mày, nhìn binh sĩ kia nói.
"Đúng vậy, tiểu tướng quân thấy bọn họ làm người bị thương, tức giận sai người của chúng ta được cài trong doanh trại của bọn họ đốt lương thực"
Bán Nguyệt đập bàn, không vui nhìn tên kia nói: "thật sao?!! Các ngươi dám tự ý đi làm chuyện này mà không nói cho ta biết!!"
Tất cả đều bị lời của vị công chúa này làm cho sợ hãi, đều quỳ xuống, im lặng không nói.
Lúc này bên ngoài có một nam tử bước vào, vài sợi tóc phía trước hắn được xếp thành một đoạn ở trước mặt, tóc phía sau tuỳ ý buông thả, khuôn mặt đẹp đẽ, nước da màu lúa mạch, cả người tràn đầy hơi thở hoang dã, ánh mắt hắn sắc bén nhìn Bán Nguyệt, sau đó dịu dàng mà cười, nói: "công chúa đừng tức giận, ta sai người đốt lương thực của họ thì thế nào? Người bị thương ở tay, ta đốt lương thực của bọn họ cũng đã là quá nhân từ, thân thể của công chúa đáng giá ngàn vàng, một chút lương thực vậy còn có thể so sánh được?"
"Ngươi.." Bán Nguyệt nhìn tới Lang Diệt thì cả người đều đứng thẳng lên, ánh mắt không khỏi lộ ra nhiều phần chán ghét cùng khinh thường, nàng nói: "vô sỉ"
Lang Diệt nhìn nàng, miệng cười cười, dưới đáy mắt không khỏi hiện ra một chút hưng phấn với ôn nhu, tựa như..thợ săn gặp con mồi?
Nữ nhân ở trung nguyên mặc dù cũng rất có cá tính, nhưng phần lớn lớn lên đều xấu không tả nổi, nước da ngăm đen, người cường hãnh giống như nam nhân bọn họ, không thú vị.
Nhưng vị công chúa này lại rất khác biệt, nàng thân hình nhỏ nhắn, mắt to lay động như thuỷ linh, da trắng nõn, khác hẳn với nữ nhân khác mà hắn từng gặp, Lang Diệt nhìn tới vòng eo nhỏ kia, ánh mắt tối đi một chút.
Bán Nguyệt bị hắn ghê tởm tới nơi rồi, trực tiếp đứng dậy, cầm roi quất vào người hắn vài cái, miệng lầm bầm: "ai cho ngươi nhìn bản công chúa, bản công chúa muốn lấy mạng chó của ngươi"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]