Editor: Peiria
“Cái gì? Bốn cái bánh, cậu lấy anh ta 250?” Tiết Mạn mở to hai mắt, “Cậu cũng thật độc ác, bánh Mousse lê bán lẻ mới có 25 đồng.”
“Tết âm lịch tăng ca, mình đòi gấp ba tiền lương đã là có lương tâm rồi, chẳng lái xe quay về không cần phí xăng dầu sao?” Tần Khai Hân liếc cô một cái.
“Mình cảm thấy mình nên học tập theo cậu, đối với đàn ông phải ngoan độc một chút, tục ngữ nói rất đúng, phụ nữ không tàn nhẫn thì địa vị không ổn định.”
“Thôi đi, cậu muốn ngoan độc đối với ‘Núi băng’ nhà cậu là điều không thể.”
Nói đến Triển Lệnh Kiêu, vẻ mặt Tiết Mạn nhất thời suy sụp: “Được rồi, có thể miễn bàn tới anh ấy không? Nói cho mình về ‘Mộng lang’ đi, về sau thế nào?”
“Anh ta đưa tiền cho mình liền đi, còn có thể như thế nào nữa?” Tần Khai Hân nói.
“Chẳng lẽ không nói một chút hay làm cái gì đó? Cậu cố nhớ lại xem, đừng bỏ lỡ mất đoạn đặc sắc.” Tiết Mạn vẻ mặt bát quái.
Tần Khai Hân im lặng, thật ra có một chuyện cô vẫn chưa nói với Tiết Mạn.
Ngày đó sau khi Bùi Thần cầm bánh đi, ra đến cửa thì dừng lại, đứng ngược chiều ánh sáng pháo hoa, nói với cô một câu, bởi vì đúng lúc ấy có hộ gia đình đốt pháo, âm thanh quá ồn ào, cô không có nghe rõ, chỉ nghe được chữ cuối: ‘... em.’
Rốt cuộc là cái gì em?
Ban đêm Tần Khai Hân ngủ không ngon giấc, luôn nghĩ về chuyện nhỏ này, về sau thật sự là nghĩ mãi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-luoi/70798/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.