Bùi Thần không cókhẩu vị, chỉ uống một chút sữa đậu nành, Tần Khai Hân ngồi bên cạnhgiường bệnh đành ăn hết những thứ còn lại, cô vừa cắn bánh bao vừa hỏiBùi Thần: “Anh bắt đầu cảm mạo từ lúc nào?”
“Đã vài ngày rồi.”
“Vài ngày là vài ngày thế nào? Có phải vào lễ Giáng sinh hay không? Ngày đóanh mặc ít quần áo như vậy đã ra khỏi cửa là vì điện thoại của tôi sao?” Cô đào gốc bới rễ.
“Em đừng nghĩ ngợi lung tung.” Bùi Thần nhàn nhạt nói.
Quả nhiên là như thế, cộng thêm những lời Lạc Tang vừa nói, rốt cuộc TầnKhai Hân cũng thông suốt, trong lòng không khỏi có chút áy náy.
“Lúc nãy tôi mới gặp người đại diện của anh ở dưới lầu.”
“Cố ấy nói gì?” Nhìn anh dường như có chút khẩn trương.
“Cô ấy giống như biết tôi, anh từng nói với cô ấy về tôi sao?” Tần Khai Hân hỏi.
Bùi Thần trầm mặc một hồi: “Có lẽ vậy.”
Cái gì gọi là có lẽ, anh giả vờ, anh tiếp tục giả vờ đi! Ngày hôm qua là ai kéo tay người ta liên tục gọi ‘Tiểu Hân’? Thực không biết xấu hổ!
Tần Khai Hân ăn xong miếng bánh bao cuối cùng, lau tay đứng dậy: “Tôi cònmấy cái bánh chưa làm, trước về nhà một chuyến, giữa trưa lại đến thămanh, lát nữa có người tới thì anh đừng đặt cơm, thức ăn ở bệnh việnkhông ngon, tôi sẽ mang cơm cho anh.”
“Anh tùy tiện ăn một chút gì đó là được rồi.”
“Muốn nhanh khỏi bệnh thì không thể tùy tiện, anh yên tâm, tôi là người cótrách nhiệm, anh vì tôi mới bị cảm mạo, tôi nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-luoi/70794/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.