Xuân... Xuân cái đầu cậu ấy!
Tần Khai Hân ngẩng đầu, ai oán nhìn Tiết Mạn, sao cô lại không biết Bùi Thần có bộ dạng rất đẹp mắt?
Bảy năm trước, khuôn mặt đó quét qua cả Trường Trung học Hướng Dương như thế nào, ngay đến bác gái quét rác trong trường cũng có thể viết ra một bài văn dài tám trăm từ.
Bao nhiêu nữ sinh sau giờ học đứng ngoài cửa sổ lớp anh nhìn trộm, bao nhiêu nữ sinh nhét phong thư trong ngăn tủ của anh, lại còn bao nhiêu nữ sinh chặn đường thổ lộ tình yêu với anh, Tần Khai Hân xòe mười ngón tay mười ngón chân cũng đếm không xuể.
Đây cũng là nguyên nhân, năm đó lúc Tạ Phái Phái giục cô bày tỏ, cô dễ dàng bị thuyết phục như vậy.
Cô vốn tưởng rằng Bùi Thần gặp qua rất nhiều nữ sinh thổ lộ với mình, nhiều thêm cô không sao, thiếu cô cũng chẳng sao, nếu thành công thì cô buôn bán lời, còn nếu như không thành, Bùi Thần ‘thân kinh bách chiến’(*) hẳn không quá để ý mới đúng.
(*) thân kinh bách chiến: người đã trải qua trăm trận chiến, ý nói đã có nhiều kinh nghiệm.
Nhưng cô trăm triệu lần không nghĩ tới, nữ sinh khác thổ lộ, Bùi Thần nhiều nhất chỉ liếc một cái rồi đi qua, đến lượt cô thổ lộ, anh lại trực tiếp bốc hơi khỏi nhân gian.
Khi đó, trong trường học đồn rằng Bùi Thần bị Tần Khai Hân hù dọa chạy mất, nói cô xấu xa, không biết liêm sỉ, ngày ngày quấn lấy Bùi Thần.
Rất nhiều nữ sinh trong trường thích Bùi Thần, nghe thấy lời đồn như vậy, tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-luoi/70786/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.